Thực Tập Sinh Vô Hạn


Trong thị trấn này có một truyền thuyết xa xưa.
Tương truyền thời Trung cổ, nơi đây là một khu rừng rậm rạp.

Nữ phù thủy trong rừng rất am hiểu thuốc tình yêu, cô dùng tình yêu chớm nở của mình để làm nguyên liệu bào chế rồi bán cho những vị khách qua đường.

Theo thời gian, nguyên liệu đó dần cạn kiệt và trái tim phù thủy cũng trở nên khô cằn lạnh lẽo.

Cô không thể bào chế thuốc tình yêu hay giữ gìn thanh xuân của mình được nữa.

Cô quyết định đóng cửa căn nhà phù thủy và rời khỏi nơi này, nhưng vào nửa đêm hôm đó, một vị khách không mời đã mang theo chiếc nhẫn hoa đến và bày tỏ tình yêu với cô, đánh thức trái tim đã hóa đá của phù thủy.
“Cuối cùng, phù thủy và người đàn ông đó sống trong rừng rậm mãi mãi cho đến già.

Truyền thuyết về chiếc nhẫn hoa cứ thế tiếp tục kéo dài, nên thị trấn chúng tôi mới có truyền thống làm nhẫn hoa.”
Nhân viên cửa hàng kể say sưa, cười bảo: “Chắc hẳn anh đây và anh tóc trắng là một đôi người yêu rất thắm thiết đúng không?”
Lúc hai anh chàng này bước vào cửa tiệm, cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn người tóc đen vì một nỗi sợ hãi không thể giải thích.

Mà vấn đề là cô đã nhìn người tóc trắng vài lần, kết quả còn tệ hơn nhìn người tóc đen nên tiếng mời chào bán nhẫn của nhân viên cửa hàng cũng nhỏ đi nhiều.
Không ngờ mới đó mà người tóc đen đã quay lại cửa tiệm, thực sự rất bất ngờ
“Có vẻ anh tóc trắng không giỏi thể hiện cảm xúc cho lắm, nhưng ánh mắt anh ấy vẫn luôn hướng về anh đó.”
Nhân viên cửa hàng cẩn thận đặt chiếc nhẫn được xử lý đặc biệt vào hộp nhung đen: “Tụi em đã bắt gặp ánh mắt như vậy của rất nhiều khách hàng đến cửa tiệm mua sắm, họ đều là những cặp người yêu hạnh phúc.”
“Anh nhà rất quan tâm đến anh, điều này rất rõ ràng.”
“Đừng lấy túi, cứ đưa cho tôi.”
Xưa nay Ác ma không thích nghe lời hay, nhưng lần này hiếm khi hắn lại không cắt ngang lời khen tầm phào ấy.
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, suy nghĩ lập tức rẽ ngoặt.

Không phải cô chưa từng gặp trường hợp như vậy, thông thường khách mua nhẫn quyết tâm cầu hôn mới cầm hộp nhẫn đi.
“Rất hân hạnh được phục vụ anh, chúc anh cầu hôn thành công.”
“À tiện thể ở đây còn có một truyền thống, nếu anh định ở bên người ấy cả đời thì nhất định phải đưa người ấy đến ra mắt người lớn.

Dù là nghĩa trang, người lớn cũng sẽ chúc phúc cho các anh.”
Cầu hôn?
Ác ma cười nhạt một tiếng, không giải thích thêm.


Trông như hắn cất hộp nhẫn vào túi vest nhưng thực ra là xuyên qua túi áo nhét vào bóng đen, sau đó hắn sải bước rời khỏi cửa tiệm trang sức.
Tuyết bên ngoài vẫn rơi lất phất, càng lúc càng dày, tuyết bay lả tả bao phủ đất trời trong làn sương mù.
Bóng đen ùa ra phủ lên chân Ác ma khiến nước tuyết không dính vào ống quần hắn, chẳng qua điều này hơi dư thừa vì với thân nhiệt kia thì tuyết cũng không tan chảy được.
Thực ra nhiều khi Ác ma không hiểu được niềm vui nỗi buồn của con người, thậm chí hắn còn khinh thường.

Hắn là quái vật sinh ra từ những ý nghĩa xấu xa, xấu xa một cách thậm tệ tột cùng.
Nhưng Ảo thuật gia thì khác.
Với con người, dường như điều này rất quan trọng.

Miễn là họ không ra khỏi phó bản quyết chiến này, không ai biết họ đã từng phí hết công sức dồn nhau vào chỗ chết, càng không ai biết họ đã từng là kẻ thù không đội trời chung.
Lần đầu tiên Ác ma có suy nghĩ, “Nếu người kia là Ảo thuật gia thì cứ tiếp tục cuộc sống an nhàn nhàm chán thế này mãi cũng không sao.”
Rất nguy hiểm nhưng không khó chịu, nếu đổi đối tượng là Ảo thuật gia thì mọi thứ đều hợp lý.
Hắn trở lại cổng nhà thờ.
Giữa hai thành phố có sự chênh lệch múi giờ, căn hộ bên kia đang là buổi sáng mà ở đây đã xế chiếu, bầu trời hơi âm u.
Tuyết mới rơi lấp đầy dấu chân của những người đến cầu nguyện, như chưa từng có những dấu chân ấy.
Đến khi Tông Cửu bước ra thì thấy cảnh này.
Người đàn ông mặc bộ vest đen đang đứng trong tuyết, khung cảnh xung quanh là trời tuyết mênh mông, chỉ có hắn là một màu tối tăm lạc quẻ giống như vệt màu khác biệt trên tấm vải vẽ tranh, dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
“Cầu nguyện xong rồi à?”
Thấy Tông Cửu đi ra, Ác ma lại nở nụ cười theo thói quen.
Hắn để ý thấy bó hoa loa kèn trắng vẫn nằm trong khuỷu tay chàng trai tóc trắng.

Có điều, thứ thu hút hắn hơn chính là người ôm hoa.
Ảo thuật gia nhếch môi với hắn, bỗng nhiên cậu hỏi: “Muốn đến một nơi với tôi không?”
“Một lời mời hiếm hoi.”
Ác ma nhướng mày, vẻ mặt không rõ cảm xúc, “Tuân lệnh, Ảo thuật gia của anh.”
Thế là Tông Cửu dẫn hắn rẽ trái rẽ phải, quen lối đi qua những con hẻm ngoằng ngoèo của thị trấn.

Có lẽ hôm nay tâm trạng rất tốt nên hiếm khi cậu chịu giải thích.
“Đây là nơi tôi sống khi còn nhỏ.”
Dù đã mười mấy năm trôi qua, nhưng nơi này cứ như một bức ảnh cũ bị tạm dừng, không hề thay đổi.
Lội bộ khoảng hai mươi phút, họ đến một nghĩa trang được bao quanh bởi hàng rào sắt đen, một cây thánh giá bằng đá đứng sừng sững trong nghĩa trang.
Sau khi đến đây, Tông Cửu không nói năng gì mà bước lên trước, đặt bó hoa trong tay trước một trong những bia mộ ở đây.


Tên của bà sơ được viết bằng màu trắng trên phiến đá xám, lấp ló sau những cánh hoa đung đưa.
Làm xong cậu xoay người sang chỗ khác, không nhìn thẳng vào Ác ma mà gượng gạo nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia.
Hôm nay Ác ma vẫn mặc bộ trang phục đó, tay đeo găng tay màu trắng, ngạo nghễ như một quý tộc bước ra từ trong tranh.

Nhưng bàn tay Ảo thuật gia không dừng lại, nó chui  vào chiếc găng tay và đan vào bàn tay đầy sẹo kia.
Một đen một trắng lặng lẽ đứng trước bia mộ thánh giá.
Rất lâu.
Có lẽ là năm phút, có lẽ là mười phút, có lẽ là lâu hơn nữa nhưng không ai bận tâm.
Đến khi Ác ma cảm giác thân nhiệt người kia đang thiêu đốt cơ thể mình, rốt cuộc Tông Cửu mới lên tiếng.
“Đi thôi.”
Cậu nói: “Chúng mình về nhà.”
… 
Từ lúc trở về từ nhà thờ cũ, có điều gì đó đã lặng lẽ thay đổi.
Dường như sự thay đổi xảy ra ở cả đôi bên, là một người, cũng có thể là hai người. Rốt cuộc điều gì đã thay đổi? Không ai dám kết luận.
Ảo thuật gia rất ít khi chủ động chạm vào hắn, càng chưa bao giờ chủ động xin chịch.

Vậy mà hôm nay, mọi thứ đều bị phá vỡ.
Vừa về căn hộ cao cấp mà họ đã sống cùng nhau gần một năm, Tông Cửu thậm chí còn chưa cởi áo khoác đã quay đầu trao nụ hôn cho một cơ thể lạnh lẽo khác.

Ác ma cũng không chút ngạc nhiên hay sững sờ, thuận theo mong muốn của Ảo thuật gia của mình, lướt đầu lưỡi qua vòm miệng, cướp lấy hơi ấm từ miệng người kia.
Không ai lên tiếng.
Ác ma lẳng lặng tháo chiếc dây buộc tóc do chính hắn buộc cho Ảo thuật gia, để mái tóc dài màu trắng bạc xõa ra.

Bọn họ quấn lấy nhau trong nụ hôn sâu như hai con thú hoang nguyên thủy nhất.
Nó không giống như lần chiếm hữu đầu tiên hay những trận chiến đẫm máu sau đó, thậm chí còn dịu dàng thắm thiết như một giấc mơ.
Dữ dội, buông thả, quấn quýt say sưa.

Sâu sắc và trân trọng hơn bất cứ lần nào, sức mạnh của người đàn ông mãnh liệt đến mức tưởng chừng như muốn cắn nát sinh mạng ấy, hòa tan vào xương thịt mình.
Màn đêm bắt đầu buông xuống, đèn Giáng Sinh bên ngoài đã được bật sáng.
Từng vòng đèn vàng ấm áp được bao bọc quanh cây thông Noel, ngôi sao trên đỉnh tỏa sáng lấp lánh, những chiếc lá sồi xanh nhuộm một màu ấm áp mơ màng.
Tuyết càng rơi càng dày, những chiếc lông vũ rơi xuống từ trên trời như không có điểm dừng, phủ lên mọi thứ trong tầm mắt một màu giống với mái tóc dài của Ảo thuật gia.
“A… Ưm…”

Lồng ngực chàng trai phập phồng kịch liệt, sau một cơn co rút dữ dội, cậu mò mầm lấy ra một bao thuốc lá trong tủ đầu giường.
Ngọn lửa bốc lên trong căn phòng ngập tràn tiếng nước, cháy trên đầu ngón tay người đàn ông, chiếu sáng đôi con ngươi màu vàng sẫm ấy.
Tông Cửu khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên cậu nhổm người trên dậy, ghé vào môi hắn châm thuốc.
Khói trắng bốc lên, là vị bạc hà mát lạnh.
Khuôn mặt Ảo thuật gia mờ đi trong ánh đèn và làn sương mù bên ngoài cửa sổ.
Người đẹp tóc trắng cầm điếu thuốc, ung dung nằm trở lại, nói từng tiếng một không khác gì khiêu khích.
“… Sâu hơn nữa.”
Chỉ ba chữ ngắn gọn, còn chưa dứt câu cậu đã bị bóng đen nhấc lên, ghì chặt vào tường, mũi chân vô thức kéo căng.
Không chút do dự, Ác ma dễ dàng hoàn thành mong muốn của Ảo thuật gia.
Thanh kiếm lạnh lẽo đâm xuyên người cậu từ dưới lên trên một cách tàn nhẫn, ghim cậu vào sau tường, hết cú dập này đến cú dập khác như một cơn bão dữ dội, những hạt mua gấp gáp, không bao giờ dứt như muốn cứ thế dập nát cậu.
Tông Cửu vẫn luôn thở dốc, không cố ý đè nén.

Bọn họ đều không thấy biểu cảm của nhau trong bóng tối, cũng chẳng ai nói gì.
Ngay cả Ác ma khoái nhất là trêu đùa Ảo thuật gia bé nhỏ những lúc thế này cũng im lặng đến lạ thường, tập trung toàn lực vào động tác của mình.
Ai cũng biết bé Ảo thuật gia sẽ không hút thuốc.

Nhưng Ảo thuật gia thì có.

Cậu không nghiện, chỉ mượn nicotin để giữ tỉnh táo thôi.
Từ trước đó, thời điểm Tông Cửu bước ra khỏi nhà thờ cũ, lần đầu tiên Ác ma nhìn thấy cậu, hắn đã biết điều này.
Chẳng qua bọn họ đều ngầm hiểu ý nhau, không ai vạch trần, chỉ ‘đối đầu’ không biết mệt mỏi.
Đúng vậy, miễn là không vạch trần thì có thể tiếp tục thế này mãi mãi.
Không có vòng lặp vô hạn, cũng không cần phải trở thành kẻ thù một mất một còn, càng không có những thứ gọi là lập trường và thù địch.

Chỉ là Ảo thuật gia và Ác ma, thế thôi.
Ác ma khẽ cắn xương bả vai cậu, cử chỉ dịu dàng hiếm hoi khiến người ta nổi da gà.
Chẳng biết qua bao lâu, giọng nói giống mọi khi mới vang lên sau lưng Tông Cửu.
“Cục cưng, hôm nay em nhiệt tình quá.”
Ảo thuật gia bị đè lên tường cười khẩy, ngay sau đó lại bị cuốn vào những nhịp thở trầm thấp ngắt quãng.
Không thể đếm được đây là lần lên đỉnh thứ mấy.
Không biết tại sao, Ác ma rất muốn nhìn thấy biểu cảm của người kia vào lúc này.
Muốn hôn cậu, muốn đối mặt với cậu, muốn chạm vào chóp mũi cậu.
Muốn đeo nhẫn cho cậu, dùng cách của con người.

Rõ ràng vừa vụng về vừa buồn cười, nhưng trớ trêu thay, trước mặt Ảo thuật gia Ác ma chưa bao giờ bất lực đến thế.
Suy nghĩ này mọc lên như cỏ dại.
Ngay lúc xoay người, người đàn ông cầm chiếc nhẫn trong tay đứng sững tại chỗ.
Hoa hồng.

Một bông hoa hồng chớm nở, ướt át xinh đẹp, không thể quen thuộc hơn được nữa.
Không được sử dụng bất cứ đạo cụ đặc biệt nào trong phó bản quyết chiến, nhưng đây là do Ác ma tự tay đưa cho Ảo thuật gia, có thể bỏ qua tất cả quy tắc cấm đạo cụ đặc biệt.
[Thực tập sinh cấp S Tông Cửu đã sử dụng đạo cụ cấp B với bạn: Hoa hồng của hành tinh B612.]
[Bạn đã bị cố định, thời hạn là ba phút.]
Ảo thuật gia thở hổn hển, đối mặt với đôi con ngươi vàng sẫm trong bóng tối.
Cậu không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt người kia vào lúc này.
Tông Cửu nhớ những lời Gia Cát Ám đã nói với mình.
Rất có thể Ác ma đã thỏa thuận với hệ thống chủ, hệ thống chủ trao quyền cho Ác ma, Ác ma phải đạt được mục đích của nó.

Rất có thể điểm kết nối thỏa thuận bị cưỡng chế ràng buộc với vòng lặp vô hạn, liên tưởng đến những câu khó hiểu mà Ác ma từng nói lúc trước, kết quả đã rõ ràng.
Nhưng Ác ma chưa bao giờ chứng thực điều này trước mặt Tông Cửu.
Hắn quá kiêu ngạo, coi thường việc giành được sự đồng cảm vô vị bằng cách thể hiện yếu đuối thế này, thậm chí hắn càng khinh thường việc tỏ ra đáng thương để hạ thấp địa vị bản thân.
Có lẽ với Ác ma, dù thái độ của hắn với Ảo thuật gia thế nào, đó vẫn luôn là việc riêng của hắn.
Hoặc có thể hắn biết, những gì không thuộc về mình cuối cùng sẽ ra đi.

Nhưng nếu Ảo thuật gia có thể bay trở lại, vậy thì những gì thuộc về hắn cuối cùng sẽ thuộc về hắn.
Âm thanh máy móc lạnh lẽo vang lên bên tai cậu.
[Thực tập sinh cấp S Tông Cửu, nhiệm vụ chính đã hoàn thành.]
[Thật đáng tiếc, phó bản 1v1 của bạn đã thất bại, bạn có thể tự do quyết định có rời khỏi phó bản này hay không.]
“Hóa ra… Anh đã hoàn thành nhiệm vụ chính từ trước rồi…”
Ác ma không trả lời, hắn cũng không thể trả lời được.
Thực ra từ rất rất lâu trước đây, khi hắn chấp nhận cái tên “Mephisto” gần như là một trò đùa, nhưng chỉ thuộc về Ảo thuật gia, nhiệm vụ chính của hắn đã hoàn thành.
Ác ma đã thắng, nhưng hắn chọn ở lại.

Ở lại phó bản này, với tư cách là kẻ thua cuộc, thậm chí còn bịa ra vô vàn lời nói dối, chỉ để dệt nên một giấc mộng đẹp.
Trong ba phút gần như vĩnh hằng này, Ác ma trả lời bằng một cách khác.
[Cố vấn đã chuyển phần thắng của phó bản này cho bạn.]
[Chúc mừng bạn đã nhận được đạo cụ của vị trí Center: Vé điều ước vạn năng.

Rời khỏi phó bản ngay bây giờ để có thể thực hiện điều ước.]
Hắn đã giao quyền lựa chọn cho Tông Cửu.
Faust đã chọn Chúa, rời khỏi vòng tay của Mephistopheles, vậy Ảo thuật gia thì sao? Ảo thuật gia sẽ chọn thế nào?
Con quỷ đáng thương chỉ có một người giao ước.
Nếu Ảo thuật gia rời khỏi đây, quỷ chỉ có thể bị bỏ lại một mình.
Ảo thuật gia không do dự.
Cậu kiễng chân lên, nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt Ác ma một nụ hôn, lựa chọn rời khỏi phó bản không chút chần chừ.
Chiếc nhẫn rơi xuống từ trong bóng tối, lăn trên mặt đất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận