Thực Tập Sinh Vô Hạn


“Nhưng mày làm ồn tai tao”

Tấm ảnh tốt nghiệp không có gì lạ.

Mọi người đứng rất ngay ngắn, nụ cười méo mó được tạo thành từ những thớ thịt nhăn nhúm trên gương mặt Người không mặt thật quỷ dị, dòm thoáng qua cũng đủ lạnh sống lưng.

Cô gái ở hàng cuối chỉ còn một mắt, nửa mũi và nửa miệng.

Cô nhìn vào ống kính, khóe miệng nhếch lên giả vờ vui vẻ, nhưng trong mắt lại là nỗi buồn và sự tuyệt vọng gần như trào ra.

Tông Cửu còn phát hiện cổ tay đang rũ xuống của cô trải đầy những vết thương ghê rợn, mới lẫn cũ chồng chéo lên nhau, dường như tự cắt cổ tay.

Kết hợp với cuốn nhật ký trước đó, chắc chắn bức ảnh này cũng là một manh mối quý giá.

Ngón tay thon dài của ảo thuật gia, chậm rãi lướt qua tấm ảnh tốt nghiệp ố vàng.

Cậu không nói gì, cũng không báo cho ai mà lặng lẽ nhét tấm ảnh vào túi.

—-
Sự xuất hiện của Người không mặt, khiến tất cả thực tập sinh cấp B rơi vào trạng thái căng thẳng nhất.

Đặc biệt khi hệ thống chủ xác nhận Người không mặt không thể trở về ký túc xá thực tập sinh kinh dị, mọi người mới hiểu hết ý nghĩa của sự thay đổi này.

Chỉ cần còn sống trong phó bản kinh dị, dù tâm thần bất ổn thì hệ thống chủ vẫn có thể kéo về ký túc xá, tiến hành trị liệu cưỡng chế giật điện.

Tác dụng trị liệu của hệ thống chủ mạnh hơn tác dụng điều trị của thế giới hiện thực rất nhiều, đặc biệt là trị liệu tâm thần, quét điện là có thể nối lại sợi dây thần kinh trục trặc trong đầu, ví dụ như thực tập sinh cấp D đã được chữa khỏi sau khi vào phó bản trừng phạt.

Mà bây giờ, hệ thống chủ lại từ chối tiếp nhận thực tập sinh biến thành Người không mặt.

Trừ khi thực tập sinh này không còn là thực tập sinh nữa, mới có thể xảy ra tình huống này.

Tựa như phó bản kinh dị lấy chủ đề tận thế và zoombie.

Lúc thực tập sinh chưa kịp tiêm huyết thanh mà biến thành zoombie, hệ thống chủ cũng không cho phép họ trở lại vòng lặp vô hạn.

Điểm tương tự là bọn họ đã bị loại khỏi phạm trù “Con người”, trong nhận định của hệ thống chủ.

Hiển nhiên, đây là một tin tức vô cùng kinh khủng, hưng khổ nỗi chẳng ai biết lý do xuất hiện của thực tập sinh không mặt.


Mới chỉ một người biến thành Người không mặt, thiếu biến số để so sánh đối chiếu.

Những khả năng có thể liệt kê, gói gọn trong những cụm từ mơ hồ như “Thành tích học tập kém”, “Có vẻ bị cô lập”, “Vùi đầu học tập không biết ngày đêm”.

Trong vòng một ngày, thực tập sinh không mặt đã đọc xong tất cả sách giáo khoa và đề thi, từ vị trí áp chót lớp 7 vọt lên nhất khối như cưỡi tên lửa, điểm cao nhất gần chạm max từng môn, nói là kỳ tích cũng không đủ.

Cậu ta đã hoàn toàn đánh mất bản thân, trở thành “cỗ máy hoàn hảo” do trường trung học Số 1 bồi dưỡng ra, học sinh xuất sắc được hiệu trưởng khen ngợi trước đài chủ tịch bằng những lời bay bổng, nhưng linh hồn cậu ta đã bị chôn vùi.

Xuất phát từ lợi ích của lớp, đây lại là một chuyện tốt.

Điểm của thực tập sinh không mặt, cao gấp đôi điểm Phạm Trác.

Từ hạng hai đếm ngược của lớp vọt lên thủ khoa toàn khối, dư sức kéo điểm trung bình cả lớp, đưa lớp 7 từ hạng chín lên nhóm trung bình.

Chưa kể thành tích của thực tập sinh không mặt còn rất ổn định, cậu ta duy trì trình độ của mình trong hai bài kiểm tra hàng tuần liên tiếp, tuyệt đối không có tình huống thất thường nào trong thành tích.

Thời gian dần trôi qua, không chỉ toàn khối, trong lớp 7 cũng không bàn luận nhiều nữa.

Trước đó thực tập sinh không mặt chính là đối tượng bị bạo lực lạnh, cả lớp cô lập, bản thân cậu ta cũng không có tổ chức, thực lực nhàng nhàng, người khá thân quen với cậu ta chỉ có Lương Minh Đức – thực tập sinh đầu tiên phát hiện sự khác thường của cậu ta, nhưng chỉ dừng ở mức độ ưa trò chuyện.

Một người như vậy, dù xảy ra chuyện gì cũng chẳng ai quan tâm chứ đừng nói đến tìm cách giúp cậu ta thay đổi.

Mặc dù điều này rất tàn nhẫn, nhưng không thể chỉ trích được.

So với chuyện đó, kỳ thi đã cận kề trong gang tấc còn nguy cấp hơn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Cuối cùng sau tuần thứ ba của tháng, còn tám ngày sẽ đến thi giữa kỳ.

Các lớp vô cùng sốt sắng.

Dù các thực tập sinh liều mạng học tập, nhưng trong thời gian ngắn muốn đạt được số điểm đó thật sự quá khó.

Cả bọn cắm đầu học như phát rồ.

Không những đi đường cầm sách, mà đi ngủ cũng ôm sách.


Mỗi ngày hai mươi tư tiếng, trừ thời gian ngủ thì đều làm bài thi, soát đề so đáp án.

Thời gian không đủ thì phải làm sao? Chỉ có thể giảm thời gian ngủ tới mức tối đa.

Ngoài nửa Ma cà rồng, gần như các thực tập sinh đều mang quầng mắt y hệt gấu trúc khổng lồ.

Không ai quan tâm có bị dì quản túc bắt hay không.

Dù bị bắt cũng phải mang theo đề và bút, mặc quần xà lỏn ra hành lang đứng, vừa làm đề vừa chịu phạt, không muốn lãng phí một phút một giây nào.

Cả khối có 9 lớp, có đến 6 lớp chưa đạt 600 điểm.

Trong 6 lớp này, lớp 9 thiếu gần 50 điểm nữa mới chạm tới mốc.

.

Truyện Kiếm Hiệp
Kỳ thi giữa kỳ sẽ diễn ra vào tám ngày sau, nhưng nhiều lớp vẫn chưa đạt nổi điểm chuẩn.

Nghĩ cũng biết nỗi sợ và tuyệt vọng trong lòng các thực tập sinh.

Nếu là thực tập sinh cấp thấp, e đã suy sụp ngay.

Kinh khủng hơn là trong lễ chào cờ tuần này, chủ nhiệm khoa tươi cười khen chất lượng học sinh năm nay rất khá, không những học sinh đưa ra lựa chọn chính xác từ sớm, mà đến giờ vẫn chưa có học sinh nào suy sụp tâm lý chọn cách tự tử.

Thực tập sinh cấp B đều là người cũ đã trải qua sóng to gió lớn trong vòng lặp vô hạn, nhưng giờ phút này họ đều thấy, tuy phó bản tập thể này không có sinh vật siêu nhiên nhưng lại là phó bản đáng sợ nhất, áp lực nhất mà họ từng gặp.

Ngày mai sẽ là bài kiểm tra hàng tuần lần cuối, trước khi thi giữa kỳ.

Tông Cửu về ký túc xá tắm rửa, tắm xong cậu vô tình nghe cuộc nói chuyện giữa lớp trưởng lớp 5 và một lớp trưởng khác.

“Lớp 7 không chỉ bớt một hòn đá ngáng chân, mà còn có thêm một cái đùi gần điểm tuyệt đổi, biến thành Người không mặt cũng là chuyện tốt nhỉ.”
“Tôi bảo chứ, tôi còn ước mấy thằng vô dụng lớp mình cũng thay đổi luôn.”
Tông Cửu nhíu mày.

Trong các lớp trưởng ở 101, lớp trưởng lớp 5 cực đoan nhất.


Cậu ta không phải người mạnh nhất cấp B nhưng đạt thành tích thi tốt nhất, trong lòng còn ôm ý nghĩ xấu xa, muốn mượn cơ hội ngàn năm có một này để vài khử đối thủ tương lai.

Bình thường thực tập sinh cấp cao đều nghĩ lâu dài.

Nếu tương lai chỉ có một trăm người được debut, đồng nghĩa hệ thống chủ sẽ lọc tất cả thực tập sinh trong phó bản hoặc thay đổi đánh giá xếp hạng, chọn một trăm người đứng đầu rồi xóa sổ những thực tập sinh ngoài top100.

Nếu thế trừ mình ra, những thực tập sinh khác đều là đối thủ cạnh tranh, thay vì mai sau cạnh tranh đầu rơi máu chảy, chi bằng tận dụng cơ hội tuyệt vời này để ra tay trước.

Ngay từ khi mách nhau trò nộp giấy trắng, lớp trưởng lớp 5 đã lộ rõ suy nghĩ tiêu cực.

Qua khoảng cách này, lớp trưởng lớp 5 đã nhìn thấy thanh niên tóc trắng vừa ra khỏi phòng tắm, đang đứng cách đó không xa.

Vì gội đầu nên mái tóc trắng ướt sũng của Tông Cửu vắt lên vai, thấm ướt chiếc khăn tắm loang ra những vệt nước sẫm màu.

Dáng người thanh niên mảnh khảnh gầy gò, cả người trông chẳng có bao nhiêu thịt, cũng vì thiếu sắc tố nên trắng như muốn phản quang.

Có lẽ vì nước quá nóng, khuôn mặt xinh đẹp cũng nhuốm sắc đỏ rung động lòng người, tựa như họa sĩ chấm bút vào mực đỏ, vẽ một vệt rồi lưu luyến đặt bút xuống.

Lớp trưởng lớp 5 ngó cậu đăm đăm, đến khi khuôn mặt Tông Cửu lộ vẻ chán ghét mới kịp phản ứng.

Như để che giấu sự hớ hênh của mình, gã hằn học lẩm bẩm, “Nhìn gì mà nhìn, tao nói sai chắc, vào vòng lặp vô hạn còn thánh mẫu quần què.”
Lớp trưởng nói xong mới ngớ ra, trong lòng không khỏi chùn chân.

Ảo thuật gia là người mới đang nổi tiếng dạo gần đây, có quan hệ tốt với Phạm Trác No.2, lại được No.1 ưu ái, từng nhận được thư mời của Dạ tộc.

Tuyệt đối không phải người mà cấp B tầng dưới chót như gã có thể trêu vào.

Tông Cửu lạnh lùng nói, “Không thấy mày, nhưng mày làm ồn tai tao.”
Sự chùn bước ban đầu lập tức tan biến, vẻ mặt vừa khinh thường vừa ghét bỏ khiến lớp trưởng lớp 5 hoàn toàn bùng nổ.

“Mày nghĩ mày là ai? Người mới mà dám oai? Mày đừng tưởng ỷ vào sự ưu ái của ngài ấy thì thích gì làm nấy.”
Một giây sau, tiếng bài poker xé gió và tiếng gáy sách đặt xuống bàn cùng vang lên.

Lá bài sắc lẻm xé toạc không khí, để lại một vệt máu nông mà dài trên gò má lớp trưởng lớp 5.

Khoảnh khắc nó lao vào bức tường phía sau, một giọng nam lạnh lùng nhàn nhạt vang lên, “Ồn quá vậy.”
Cách đó không xa, Phù thủy đen khoác áo choàng đen cầm cuốn sách đang đọc dở trong tay, sườn mặt tuấn tú toát lên vẻ lãnh khốc vô tình dưới ánh đèn mờ ảo.

Cậu nhìn đôi mắt xanh lục hẹp dài, đó là đôi mắt rất dễ khiến người ta liên tưởng đến cực quang mờ mịt nơi Bắc cực lạnh giá.

Nhưng không biết sao lúc này trong đầu Tông Cửu, nó dần trùng khớp với một đôi mắt vàng sẫm chẳng liên quan.

Tông Cửu thấy mình đúng là thần hồn nát thần tính.


Trước đây không lâu lúc chơi trò chơi Quốc vương, cậu còn bốc bài tarot kiểm tra, loại trừ khả năng Phù thủy đen bị Ác ma thao túng.

Ngày đó, A Tán áo đen No.5 bị điều khiển do trò cáo già của Ác ma, mượn thân xác Lâm Quốc Hưng rồi dụ địch thâm nhập, cố ý tỏ ra đáng thương, lúc bấy giờ mới cắm tơ rối vào No.5.

Trong phó bản này Phù thủy đen chưa từng bị thương, huống chi giờ mới qua một tháng, No.1 đâu thần thông quảng đại đến mức đó được.

Thật ra quan trọng nhất là, Tông Cửu tin chắc No.1 không tốt bụng giải vây giúp cậu như này.

Mặc dù không biết vì sao Ác ma bỗng nhiên bỏ ý định giết mình, nhưng cậu chả ngây thơ đến mức cho rằng sau này Ác ma vẫn giữ nguyên ý định đó.

Thậm chí so với thái độ một mất một còn trước đây, hiện tại Tông Cửu còn căm ghét No.1 hơn.

Ngày nào cũng ỡm ờ, không giết nhau nhưng rõ ràng hành động như đùa giỡn thú cưng, ra vẻ yêu chiều cao thượng.

Với sự ngạo mạn của Tông Cửu, chịu được điều này mới là lạ.

Cậu thù dai nên từ lâu đã liệt ‘chơi chết Ác ma’ vào lịch trình hàng ngày, mai sau nhất định phải cho No.1 cảm nhận cảm giác bị vả mặt, ăn đòn hiểm.

Chỉ một câu của Phù thủy đen đã khiến lớp trưởng lớp 5 e sợ, không dám nói gì, sầm mặt rời khỏi ký túc xá.

Tông Cửu lười biếng lau tóc, lúc này mới ngoảnh lại thấp giọng cảm ơn.

Trước lời cảm ơn của cậu, No.8 bình tĩnh thản nhiên.

Đôi mắt màu xanh sẫm vô cảm nhìn lướt qua, lần nữa trở lại với sách vở trong tay.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh nhạt quen thuộc, Tông Cửu càng yên tâm hơn, cậu thấy khỏi cần lãng phí một cơ hội bốc bài.

Phòng ngủ trở nên tĩnh lặng, nhưng lạ ở chỗ không hề có tiếng giở sách.

Ảo thuật gia tóc trắng đang quay lưng về phía Phù thủy đen lau lóc, không biết mình đã bỏ qua một manh mối quan trọng.

Gia Cát Ám từng nói với cậu, sau khi linh hồn bị cắm sợi tơ thứ năm của Ác ma, nó không hoàn toàn biến thành bản nhân Ác ma.

Để khớp với hướng phát triển, những người bị thao túng hoàn toàn sẽ được phép có tính cách riêng.

Sau khi bị điều khiển, cách đối nhân xử thế, đặc điểm tính cách vẫn là của nguyên chủ, chỉ là bên trong đã bị ý thức có quyền cao hơn ăn mòn và thao túng, do đó sẽ không lộ sơ hở vì tính cách thay đổi quá nhiều.

Đây cũng là lý do vì sao năng lực của No.1 lại khó giải đến thế, bởi vì trừ khi con rối bị điều khiển tự để lộ sơ hở, nếu không rất khó để người ngoài phát hiện điều khác thường, chớ nói chi bản thân người bị thao túng.

Giống như Messiah vậy.

Chắc có lẽ do dạo này học hành bận quá hoặc chưa từng cân nhắc tới, nên Tông Cửu đã bỏ qua vấn đề này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận