Mục Vân Phong thực chất rất nhiệt tình trong việc đóng đồ.
Thời gian anh dành để đóng đồ đạc dưới nhà chỉ sợ còn nhiều hơn cả thời gian ngủ.
Ngoài những lúc ăn cơm, Uyển Mẫn rất ít khi thấy bóng dáng anh.
Chẳng bao lâu sau, trong nhà của Uyển Mẫn đã có thêm hai cái ghế tựa.
Lớp véc-ni trên ghế đã khô, có thể ngồi lên được luôn.
Hai chiếc ghế trông đơn giản nhưng Uyển Mẫn lại rất thích.
Đương nhiên, niềm yêu thích này chẳng liên quan gì tới hình khắc cô trên thanh ghế.
Nó rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện được.
Hàng xóm nhà bên qua xem ghế của bọn họ, nhận xét: “Tiểu Uyển, chồng cô khéo tay thật đấy.
Hôm nay vừa có người mượn phiếu của tôi đi mua ghế gấp mạ điện(1).
Nói thật chứ, nếu không có phiếu thì còn chạy theo xu hướng làm gì, cứ tự mình đóng một cái ghế tựa như hai người là được, vừa chắc chắn vừa tiết kiệm.”
(1) Mạ điện: Công nghệ điện phân dùng để phủ một lớp kim loại lên đồ vật, thường là vàng, bạc, đồng, niken…
Ý là, ghế tựa Mục Vân Phong làm ra vẫn kém hơn ghế mạ điện một chút, vì mua không được ghế mạ điện nên mới đành phải tự đóng.
Uyển Mẫn cười nói: “Em thấy chị ấy vẫn nên mua ghế mạ điện thì hơn.
Ghế mạ điện dễ mua, chỉ cần tích mấy cái phiếu là mua được.
Còn ghế tựa này nhà em, người bình thường thực ra làm không được đâu, nhìn đơn giản với làm đơn giản là hai chuyện khác nhau mà.” Không phải cô đang bênh vực Mục Vân Phong, cô chỉ là bảo vệ thẩm mỹ của mình.
Uyển Mẫn không khiêm tốn như vậy, Uông Hiểu Mạn chỉ cho rằng cô không được ăn nho liền chê nho chua.
Ghế mạ điện nào có dễ mua, ngoài phiếu ra thì còn cần tiền nữa chứ.
Nếu mua được ghế mạ điện, ai còn tự đi đóng ghế cho mình làm gì.
Song Uông Hiểu Mạn chỉ nói: “Tình cảm hai người thật tốt.” Ý là Uyển Mẫn bị tình cảm che mờ mắt, không nhìn được rõ hiện thực.
Sau khi đóng xong hai cái ghế tựa, Mục Vân Phong liền chuẩn bị đóng sô pha.
Uyển Mẫn lại không tán thành chuyện đóng sô pha, bởi vì chức năng của sô pha và ghế tựa đều như nhau.
Đã có ghế tựa rồi, không cần phải thêm gì thay thế nữa.
Hơn nữa sô pha quá chiếm diện tích, sau này nếu như sắm thêm một cái tủ thấp, lại đặt thêm một cây dương cầm nữa, nhà cửa sẽ rất chật chội.
Mục Vân Phong hỏi Uyển Mẫn: “Thế em định khi nào mua dương cầm?”
Uyển Mẫn không nói lời nào.
Tiền gửi của cô ở ngân hàng đủ mua một chiếc dương cầm, nhưng nhờ tiếng kêu từ nhà bên cạnh mà cô đã biết tường này cách âm cực kém, cô đàn cái gì người ta cũng nghe được hết.
Kể cả cô mua dương cầm, quanh năm suốt tháng cũng chỉ chơi vài bài đó.
Mấy hôm trước trong xưởng cô vừa có người bị phê bình vì nghe Diêu Lị(2) hát ở nhà, tiền thưởng cũng bị cắt luôn.
Người báo cáo anh ta chẳng phải ai khác, chính là hàng xóm trong khu.
Bỏ bao nhiêu tiền mua đàn, kê ở đấy, không được chơi lại càng khó chịu.
Cũng chính vì điều này, cô vẫn chưa thể hạ quyết tâm mua dương cầm.
(2) Diêu Lị (1918 – 1957): Một trong thất đại ca tinh Thượng Hải.
Nếu Chu Tuyền là Giọng Ca Vàng thì Diêu Lị được mệnh danh là Giọng Ca Bạc trong thời kỳ Thượng Hải phồn hoa.
“Em còn thiếu bao nhiêu tiền nữa?”
“Không phải là vấn đề tiền.” Nhưng mà thực ra cũng hơi liên quan đến tiền.
Nếu như cô có mấy ngàn tệ trong tay, có thể tùy tiện mua một cái đàn về trang trí thì đã không phải đau lòng như thế này.
Uyển Mẫn đề nghị: “Hay cậu làm một cái tủ thấp trước đi, chúng ta giờ đang rất cần tủ thấp.
Sô pha để sau hẵng tính.”
Tủ thấp rất hữu dụng, vừa có thể đựng đồ vừa có thể dùng thay bàn làm việc hoặc bàn ăn.
Máy may mà dùng làm bàn ăn thì quá nhỏ, lúc ăn cơm hai người thường xuyên đụng tay vào nhau.
Nhưng Mục Vân Phong lại không nghe lời Uyển Mẫn.
Anh không đóng tủ thấp mà vẫn đóng sô pha trước.
Lúc Uyển Mẫn biết được, anh đã dựng xong khung sô pha trong một đêm.
Buổi tối thứ Sáu, Uyển Mẫn mang đồ từ nhà ăn về, cùng ngồi ăn cơm với Mục Vân Phong.
Trên bàn chỉ có ba món: khoai tây, cải thảo và sườn.
Sườn đựng trong một hộp cơm, khoai tây cải thảo để trong hộp khác.
Lúc gắp cải thảo, đũa của Uyển Mẫn lại chạm vào đũa Mục Vân Phong.
Nếu như có cái tủ thấp thì đã chẳng gặp phải vấn đề này rồi.
Bình thường cô vẫn luôn là người thu đũa về trước, nhưng giờ cô đang bực bội, đến đũa cũng chẳng thèm thu.
Mục Vân Phong cũng không chịu nhường, nhanh tay gắp cải thảo trước, bỏ tọt vào trong miệng mình.
Sau đó anh lại gắp một miếng sườn, bỏ vào bát của Uyển Mẫn.
Uyển Mẫn nói: “Tự tôi gắp được.”
“Nãy giờ có thấy em tự gắp đâu?”
“Cậu cứ lo cho mình đi, người khác trông thấy cái dáng vẻ này của cậu còn tưởng rằng nhà chúng ta cơm ăn không đủ no đấy, có khi lại thương hại tôi cũng nên.”
Lúc gắp đồ ăn, tay hai người lại chạm nhau.
Uyển Mẫn nhịn không được, nói: “Sô pha cứ để đấy đã, dù giờ cậu có làm khung với lắp lò xò thì cũng chưa có vải bọc và gối tựa mà.
Đóng tủ thấp trước đi.” Anh có gỗ và lò xo, nhưng vải bọc thì dù có tiền cũng không mua được, còn cần cả phiếu vải nữa.
Uyển Mẫn hiểu rất rõ tình trạng hiện tại của anh, đến mua cái quần cũng phải dùng phiếu vải cô cực khổ tích cóp được, lấy đâu ra phiếu thừa mà làm sô pha cơ chứ.
Mục Vân Phong im lặng, Uyển Mẫn cho rằng anh đã nghe lọt lời mình.
Cô lại hỏi: “Phiếu vải tôi đưa cho cậu, cậu đã mua vải nỉ chưa?” Uyển Mẫn chuẩn bị may cho Mục Vân Phong một cái quần, Mục Vân Phong nói để anh tự mình đi mua, cô không chỉ đưa anh phiếu vải mà còn đưa lại cả một phần tiền của anh.
“Hai hôm trước tôi vừa mua quần rồi, tạm thời chưa cần nữa.”
“Cái quần đó của cậu…” Dù sao đi chăng nữa cái quần đó cũng là đồ cũ mua ở cửa hàng ủy thác.
Lúc trước nó quá rộng, cô đã sửa lại cho anh, sửa xong thì cũng vừa người nhưng ngặt nỗi vẫn quá mỏng, bây giờ mặc không thích hợp.
Uyển Mẫn lại nói: “Nếu cậu vẫn chưa mua vải thì đưa phiếu cho tôi đi, tôi mua giúp cậu.”
“Phiếu vải tôi đã dùng rồi.
Không phải em bảo sô pha phải cần có vải bọc à?”
“Tức là cậu đã lấy phiếu vải tôi đưa cậu đi mua vải bọc sô pha?” Giọng của Uyển Mẫn bất giác cao lên.
Mục Vân Phong lại gắp một đũa thức ăn cho cô: “Em thông minh quá.
Quần thì chờ tôi lấy được chỗ nhuận bút còn lại rồi tính sau.”
Điệu bộ thong thả của anh khiến cho Uyển Mẫn nổi giận: “Mục Vân Phong, sao cậu có thể như vậy? Ai cho cậu đem phiếu vải của tôi đi mua mấy thứ khác hả?” Chân anh dài, cần nhiều vải để may quần, chỗ phiếu đổi được với bà cụ kia không đủ dùng, cô còn phải âm thầm bỏ tiền ra mua thêm phiếu của người khác, chỉ để anh có thể ăn mặc đàng hoàng một chút.
Nhưng anh lại không muốn quần, cứ khăng khăng làm cái sô pha nhà không cần cho bằng được.
Cô vốn dĩ muốn anh đóng một cái tủ thấp trước.
Đương nhiên đây cũng chưa phải chuyện quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là, Mục Vân Phong ngoài miệng vẫn ngon ngọt nói nghe cô, nhưng trên thực tế thì lại chẳng hề như vậy.
Anh căn bản chỉ xem lời cô nói như gió thoảng bên tai.
Mục Vân Phong vẫn giữ nguyên giọng điệu ấy: “Em đừng giận, sau này tôi trả lại em là được rồi còn gì?” Anh lại gắp một miếng sườn nữa cho cô: “Ăn thêm chút đi.”
“Trợ cấp hàng tháng của cậu còn không bằng lương của tôi, ngay cả quần cũng phải đi mua cũ, cậu lấy gì để trả tôi? Cậu nói thì dễ nghe lắm.”
Cũng không biết ai đồn thổi, nói rằng chồng cô chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng lại được cái cao ráo, nhìn qua thì gầy song lại rất có sức lực, có thể tự mình khuân gỗ đóng đồ.
Chiều nay lúc tan tầm đi đến phòng tắm tắm rửa, có người bảo cô chọn chồng là kiếm đàn ông cao to khỏe mạnh.
Từ tiếng cười cùng giọng điệu kia, cô có thể nghe ra một tầng nghĩa sâu xa hơn.
Cô thà rằng người ta nói mình kiếm tiền với kiếm nhà ở.
Có người còn hỏi cô và chồng cao cách nhau bao nhiêu, nam nữ chênh lệnh quá nhiều cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
Ban ngày thì chưa làm sao, tới ban đêm thì… Những lời này hẳn là cũng mang nghĩa khác, mặc dù cô nghe không hiểu, nhưng nếu không có nghĩa khác thì đã chẳng có ai cười.
Cô mím môi, một chữ cũng không trả lời.
Cô còn không thể bực tức, bởi vì Mục Vân Phong quả thực là vừa cao lớn vừa khỏe mạnh.
Đây là sự thật, cho nên nếu cô tỏ ra bực tức thì mọi người sẽ chỉ nói rằng cô suy nghĩ linh tinh, vì bị chọc trúng tim đen cho nên thẹn quá hóa giận.
Hơn nữa, bất cứ ai tranh luận cùng người khác trong lúc đang tắm thì cũng chỉ có thể khiến sự tình trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
Không mặc quần áo, không có tư cách giận dữ.
Sau một phút im lặng, thấy cô không tiếp lời, bọn họ sẽ tự động chuyển qua đề tài khác.
Nếu cô không nhịn được mà nổi giận thì toàn bộ người trong phòng tắm sẽ quay đầu sang nhìn cô, giữa ngần đó ánh mắt, lại càng chẳng giấu được gì.
Về sau mỗi lần đi tắm, những ánh mắt kia sẽ vẫn luôn dõi theo cô, tìm kiếm dấu vết người cao lớn nọ để lại.
Trừ khi cô không đến phòng tắm tập thể này tắm nữa.
Nhưng nhà không có chỗ tắm, cô không tới đây thì biết đi đâu mà tắm.
Sự im lặng của cô quả nhiên khiến cho đề tài thay đổi.
Lại có người bảo những người xung quanh nghiêm túc một tí, trong phòng tắm còn có mấy em gái chưa chồng, đừng có cái gì cũng ông ổng thế.
Ý là, nếu chỉ có những người đã lấy chồng như Uyển Mẫn thì thích nói gì cũng được.
Cô kết hôn đúng là tự nguyện, nhưng thực sự không ngờ lại có loại tác dụng phụ như vậy.
Lúc cô còn chưa kết hôn, những người khác dù có đen tối cỡ nào thì cũng chẳng mấy khi đùa giỡn cô.
Nhưng khi cô kết hôn rồi, bọn họ liền mặc định trong một đêm cô đã biến thành người khác.
Uyển Mẫn nghĩ về nhà là được yên rồi, không ngờ Mục Vân Phong cũng không để cô thoải mái.
Hồi chiều bị người ta trêu chọc ở xưởng, giờ cô lại nhớ tới tình cảnh ngượng ngùng lúc đó.
Cô kết hôn với Mục Vân Phong, là bởi vì anh cao to, hay là vì anh khỏe mạnh? Cô càng nghĩ càng xấu hổ.
Chiều cao của anh chỉ cần nhìn vào là thấy.
Cô ghét anh cao như vậy, không chỉ lãng phí vải vóc mà còn gây ra bao lời đồn đại.
Bình thường cô có mắng anh cũng không bao giờ vạch trần khuyết điểm của anh.
Lần này nói xong cô liền hối hận.
Cô vốn đã có lý rồi, sao phải dùng lời lẽ đó để móc mỉa anh cơ chứ? Mắng người không kể điểm yếu, huống chi là một chuyện như kiếm ít tiền.
Anh quả thực có rất nhiều chỗ khó ưa, song việc tài hoa không thể chuyển thành lợi ích thiết thực đâu phải là lỗi của anh.
Những lời nói của Uyển Mẫn tạo ra một khoảng lặng ngắn ngủi.
Nhưng cô không định xin lỗi, anh là người sai trước mà.
Cô mím chặt đôi môi, cuối cùng vẫn không nói một tiếng nào.
Vẫn là Mục Vân Phong lên tiếng trước: “Không phải tôi vẫn còn tiền nhuận bút sao? Đến khi họ phát nốt nửa chỗ nhuận bút còn lại, tôi đưa cả cho em nhé, được không?” Nhìn qua thì có vẻ Mục Vân Phong chẳng hề bận tâm tới việc bị vạch trần thẳng thắn như vậy.
Anh duỗi tay định chạm vào vai Uyển Mẫn, muốn dỗ dành cô, song vì cô nghiêng người tránh nên lại đụng vào cổ cô.
Cô lập tức đứng dậy.
“Cậu cứ giữ lại đi.” Uyển Mẫn đứng lên mở hòm gỗ, lấy ra một cái phong bì, trực tiếp đặt trước mặt Mục Vân Phong.
“Tiền này cậu tự quản lý đi, tôi không nên can thiệp vào chuyện của cậu.
Phiếu vải cứ xem như tôi tặng cậu, không cần trả lại.”
Cô quản anh, quản tới vượt quá giới hạn, vượt quá quan hệ vốn nên có của bọn họ.
Mục Vân Phong cũng không lấy lại tiền của mình mà chỉ cầm hai hộp cơm lên.
“Cậu cầm hộp cơm của tôi làm gì?”
“Tôi ăn sườn của em, hộp cơm dĩ nhiên là tôi rửa rồi.”
Uyển Mẫn đoạt lại hộp cơm của mình: “Từ nay về sau chúng ta tự ăn cơm riêng.”
Hai người nối gót nhau vào phòng nước.
Mục Vân Phong chỉ lấy nước tráng hộp cơm, hoàn toàn không nhúng tay vào.
Nếu là bình thường Uyển Mẫn nhất định sẽ bảo anh dùng bột rửa bát, mà thường ngày quả thực anh cũng dùng bột rửa bát, lại còn dùng rất phí phạm.
Thế nhưng hiện tại bọn họ đã ai lo việc người nấy rồi.
Nước bắn lên tay áo anh, Uyển Mẫn cũng làm như không nhìn thấy, bởi vì họ đang ai lo việc người nấy.
Hai người bọn họ từ trước đều nay đều tự rửa hộp cơm của mình, nhưng trong mắt Uông Hiểu Mạn lại là ra vẻ mặn nồng thắm thiết.
Hai cái kẻ đến bát cũng chưa mua được mà rửa cái hộp cũng phải ghé vào cùng nhau, đúng là phát ngấy.
Uông Hiểu Mạn dạo này tâm tình không tốt, nhìn không nổi cái cảnh ngấy ớn như vậy.
Chị ta chẳng buồn ngó qua Uyển Mẫn và chồng, rửa bát xong liền rời đi.
Lời đồn có thể lan truyền rộng rãi cũng một phần do Uyển Mẫn.
Nếu cô đưa hộp cơm cho Mục Vân Phong đi rửa, người khác sẽ cho rằng cô ở bên Mục Vân Phong là vì ưng sự cần cù chăm chỉ của anh, dù sao anh cũng có thể đóng đồ đạc, lại còn ôm đồm cả việc rửa bát.
Nhưng cô vẫn muốn đi cùng anh hơn.
________________________________________
Bonus
Diêu Lị