“Hình như tôi hiểu đại khái vì sao những người khác lại theo cậu đến tận đây rồi.” Yanagi Renji nhận vợt, cười nói, “Nếu là Sơ trung thì tôi nhất định phải thuyết phục cậu nghiêm túc tham gia thi đấu bằng mọi cách.”
Có điều lên Cao trung, số đông phần lớn xem tennis như môn giải trí, những ai muốn đi con đường chuyên nghiệp phần lớn đã bắt đầu cất bước, dù tham gia thi đấu cũng chỉ như dệt hoa trên gấm, mà tính cạnh tranh của những người còn lại thì không đặt nặng như vậy.
“...Cảm ơn.”
“Cậu chuẩn bị về sao?” Yanagi Renji hỏi.
Sasuke liếc nhìn điện thoại.
Gojo Satoru vậy mà thật sự chưa giao nhiệm vụ gì cho y, nhưng y cứ có dự cảm xấu.
Y gật đầu, “Còn phải tập cái khác nữa.”
Quả nhiên là cơ thể chưa hoàn toàn bình phục à? Yanagi Renji nghĩ, những tai nạn kiểu này hẳn phải cần thời gian dài mới khỏi hắn được.
Lúc trước Yukimura chính là quá sốt ruột, lúc lên sân thi đấu thật ra vẫn chưa khôi phục đến trình độ đỉnh cao của mình.
“Tôi đưa cậu ra ngoài.”
“Không cần,“ Sasuke lắc đầu, “Cậu tập tiếp đi.”
Yanagi Renji đã cất vợt tennis trong tay vào bao, mặc áo khoác bước vài bước, đứng trước người Sasuke.
“Coi như là chúc mừng cậu đậu vào Rikkaidai đi,“ Biểu cảm của thiếu niên tóc nâu rất ôn hòa, “Đi thôi.”
Các nữ sinh đi theo Sasuke trước đó đã tản ra, phần lớn đều không đến gần sân bóng mà chỉ đứng nhìn từ xa.
“Câu lạc bộ Tennis không cho người ngoài quan sát việc luyện tập, nên những học sinh khác đều sẽ không đến gần.” Yanagi Renji giải thích.
“Cậu tham gia phỏng chừng sẽ giảm được chút phiền toái.” Anh ám chỉ.
Sasuke lại chưa nghĩ đến điều này, nhưng không thể không nói quy định này rất hấp dẫn.
“Tôi sẽ suy xét.” Y nói.
Sasuke vốn muốn ra cổng trường rồi trực tiếp gọi xe trở về, ai ngờ đi được một nửa đã cảm nhận được khí tức quen thuộc, lại thấy một chiếc xe hơi màu đen cực kỳ quen mắt đang từ xa xa chạy đến.
Cực kỳ quen mắt, chỉ có một người sẽ dùng con siêu xe này để đi làm nhiệm vụ, còn nghênh ngang dừng trước cổng trường.
Quả thực đang nói 'Tôi đang đợi học sinh tan học', 'Tôi siêu có tiền', 'Học sinh tôi đợi cũng siêu có tiền'.
“...”
“Uchiha-kun, bên này—” Ijichi như sợ Sasuke không thấy, ra khỏi xe vẫy tay với y.
Nhưng nhìn biểu cảm trên mặt anh ta, Sasuke cảm thấy hẳn là do Gojo Satoru uy hiếp.
Hiện tại ánh mắt của mọi người chung quanh đều tập trung trên người y và Yanagi Renji.
“...Vị này là quản gia của cậu...!hả?” Yanagi Renji mờ mịt nhìn Sasuke.
“Cấp dưới của tôi á~” Một giọng nói quen thuộc chen vào.
Gojo Satoru không biết từ khi nào đã hạ cửa sổ xe xuống, vắt tay tựa lên trên, kính râm treo trên mũi, tóc bạc mềm mại rũ trước trán, tủm tỉm nhìn chằm chằm Sasuke.
Thấy y quay đầu lại còn phất phất tay.
Sasuke đè trán hắn lại, đẩy người trở vào trong xe.
“Anh bị ngu à?” Y cau mày nói, “Thu hút sự chú ý quá.”
Y vẫn muốn an an tĩnh tĩnh học hết chương trình.
Người này liền ló đầu ra một chút.
Hắn cũng đã nghe được tiếng người khác đang nhỏ giọng bàn tán.
“Ai, chẳng lẽ không phải là do Sasuke em quá bắt mắt sao.” Gojo Satoru ngồi ở ghế sau, tủm tỉm vỗ vỗ bên cạnh, “Vào đi, ngày đầu khai giảng đương nhiên phải có người đón ở cổng trường chứ.”
Này là cái định lý gì?
Yanagi Renji nhìn thiếu niên tóc đen bên người.
Đối phương nhăn mày, trong mắt lại không có ý tức giận gì, biểu cảm trên mặt cũng là sự sinh động hiếm thấy.
Giống như mỗi lần vừa thấy nam nhân tóc bạc này, sự bình tĩnh trên mặt đối phương sẽ bị đánh vỡ, lộ ra sự sắc bén thuộc về người trẻ tuổi.
Những lúc khác, Uchiha Sasuke trông hoàn toàn khác người ở tuổi này, anh thậm chí còn cảm thấy ngay cả một người đã trải qua nhiều biến động dồn dập như Yukimura cũng không có khí chất như trên người đối phương.
Lãnh đạm lại thần bí.
“Yanagi-kun ở đâu, để tôi bảo Ijichi đưa cậu về luôn?” Gojo Satoru lại nóng lòng muốn thử mà dò đầu ra cửa sổ, “Sasuke trước đây đã được cậu chiếu cố.”
“Đừng nói như thể tôi là Fushiguro.” Sasuke đẩy hắn về như đập chuột, cảm thấy tầm mắt tụ lên người mình không giảm được bao nhiều, “Yanagi còn phải tập luyện.”
“Ừ, vậy tạm biệt, Uchiha,“ Yanagi Renji dời mắt khỏi mặt Gojo Satoru, ngữ khí bình tĩnh nói, “Chờ mong cậu tham gia câu lạc bộ Tennis.”
“Tạm biệt.” Y gật đầu với Yanagi Renji.
Yanagi Renji mỉm cười, “Mai gặp.”
Anh chăm chú nhìn chiếc xe hơi biển số Tokyo kia vững vàng rời khỏi cổng trường, biến mất giữa hai hàng anh đào như mây.
“Mai gặp.” Gojo Satoru khoanh tay, lặp lại lời Yanagi Renji nói, “Mới sáng còn nói sẽ không quên tôi, buổi chiều đã hẹn ngày mai đi gặp người khác, quả nhiên rất được hoan nghênh a, Sasuke.”
Ijichi cảm thấy giọng 'cấp trên' của mình nghe hơi quái quái.
“Chỉ là chào hỏi bình thường.” Sasuke nghe ra tâm tình đối phương hơi không tốt.
“Sao các anh đến?” Y hỏi.
“Không có gì,“ Gojo Satoru nhụt chí nói, đầu vừa ngoẹo một cái đã gối lên vai Sasuke, “Tôi uy hiếp Ijichi, cậu ta không dám nói ra ngoài đâu.”
Không cần để ý đến Hiệp hội.
“...Gojo-san,“ Tiếng kháng nghị yếu ớt của Ijichi vang lên, tầm mắt chạm phải Sasuke trên kính chiều hậu, nhìn thấy cái đầu trắng trên vai y thì lập tức lại thu về, “Xin đừng nói chuyện đáng sợ như vậy.”
“Dài dòng,“ Gojo Satoru tháo kính râm, nhắm mắt lại, “Nói ra là tôi đánh cậu đấy.”
Ijichi tái mặt.
Rõ ràng anh chỉ là một trợ lý bình thường, vì sao phải biết nhiều thứ không nên biết đến vậy.
Ví dụ như việc Uchiha Sasuke làm một thức thần vậy mà lại thi đậu vào trường Cao trung có điểm đầu vào không thấp, Gojo Satoru thậm chí còn thấy vậy vui mừng, hoàn toàn không ngại việc đối phương lấy thân phận con người đi học, thậm chí còn uy hiếp không cho anh nhắc đến việc này với bất kỳ ai, bao gồm nhưng không giới hạn trong những học sinh Cao chuyên, Hiệp hội, hiệu trưởng Yaga, đồng nghiệp và tất cả những ai có khả năng sẽ hỏi đến việc này.
Anh trả giá quá nhiều cho cái nghề này rồi.
Sasuke đẩy đẩy đầu Gojo Satoru.
Nam nhân tóc trắng ngắn theo động tác của y mà miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, dựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Rõ ràng gối lên bả vai mới khó chịu.
“Thích trường không?” Gojo Satoru nhắm mắt hỏi y.
“Tôi vẫn thấy Cao chuyện chơi vui hơn.”
“Cũng không tệ lắm.” Sasuke nhớ đến thành viên các câu lạc bộ khác nhau y nhìn thấy dọc đường.
Rất mới mẻ.
Thật ra y không hiểu vì sao những người đó sẽ cảm thấy hứng thú với những hoạt động câu lạc bộ thế này cho lắm.
Người có tài năng chỉ là số ít, tuyệt đại đa số những người tham gia câu lạc bộ cũng sẽ không khiến thành tích của họ tốt lên, cũng không thể đề cao thực lực — hoặc ở đây thì nói học lực sẽ hợp lý hơn một chút.
Nhưng bọn họ lại đổ toàn bộ nhiệt tình vào.
Trong mắt Sasuke, đây thật sự hơi bị nhiệt huyết quá mức.
Thậm chí ngay cả người có tính cách như Yanagi Renji, lúc đứng trên sân bóng cũng như một người khác.
Bọn họ sống một cuộc sống hoàn toàn khác ninja và chú thuật sư.
“Uchiha-kun, sao lại đột nhiên đi học ở trường bình thường vậy?” Ijichi chen vào.
Từ lúc mới thấy Sasuke anh đã muốn hỏi câu này rồi.
Dù có Gojo-san trong xe anh cũng phải thoả mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Anh nhớ rõ Gojo Satoru đã đặt đồng phục Cao chuyện cho Sasuke rồi, hơn nữa cũng bảo anh đưa sang, chẳng lẽ lần này lại là một trò đùa ác của Gojo-san sao? Cảm giác không giống a...
“Để học.” Sasuke nhàn nhạt nói.
...
Ijichi yên lặng ngậm miệng.
Lúc xe hơi tiến vào kết giới Cao chuyên, Gojo Satoru giương mắt nhìn Sasuke rồi nở một nụ cười đầy hứng thú.
“Cần cẩn thận đến vậy à?” Hắn duỗi tay sờ soạng cổ áo của thiếu niên một chút.
Không có gì bất ngờ xảy ra, ngón tay cũng không gặp phải trở ngại gì, dễ dàng chạm đến làn da ấm áp.
Ijichi nhìn kính chiếu hậu, đối diện với cặp Sharingan đỏ tươi kia một lúc, ngay sau đó thì kinh ngạc trừng mắt.
“Uchiha-san vừa thay áo khoác sao?”
Trong mắt anh, ghế sau rõ ràng nãy giờ không có động tĩnh gì, tây trang trên người tóc đen thiếu niên lại biến thành đồng phục Cao chuyên giống người bên cạnh, kéo khoá đến tận cằm, chỉ để lộ chiếc mũi cao thẳng và đôi mắt sắc bén.
Người trong xe cũng từ 'người giám hộ khiến người khác nhọc lòng và học sinh trong thời kỳ phản loạn' biến thành 'người-không-giống-tốt số 1 và người-không-giống-tốt số 2'.
Đồng phục Cao chuyên quả nhiên trông không có thanh xuân dạt dào như đồng phục học sinh bình thường, trong lòng Ijichi đột nhiên nảy ra ý này.
Nhưng cuối cùng phần lớn chú thuật sư đều phải mặc, thứ đồng phục này cũng coi như hợp với mọi loại tuổi tác, cũng tương đối đỡ dơ hơn, có lăn lê bò toài cũng trông không quá chật vật.
Gojo Satoru lại tò mò mà chọc cánh tay Sasuke, “Có thể coi là vậy á.
Nếu gặp người khác thì cậu biết nói thế nào mà nhỉ?” Hắn nhẹ nhàng mà uy hiếp.
Tự mình tìm lý do cho cái ảo thuật mà Sasuke dùng.
Càng không giống người tốt.
“Vâng...” Ijichi thở dài trong lòng.
Khi bọn họ đến bãi đỗ xe, Inumaki Toge đang xuống xe.
Lần này cậu được thăng lên một cấp, trở thành chú thuật sư cấp Một, lượng công việc cũng nhiều lên không ít, khai giảng chưa được mấy ngày đã chạy ra ngoài vài lần.
Trợ lý bên cạnh là một thanh niên tóc vàng quen mắt.
Shimizu Iwa.
Gojo Satoru huýt sáo.
Shimizu Iwa dường như đã khôi phục bộ dáng tinh anh lý trí trước kia, tóc chải chuốt đến không còn khuyết điểm, mắt giấu sau kính, mặc một bộ tây trang phẳng phiu vừa người bước đến chào hỏi họ.
“Nhiệm vụ vất vả, Gojo-san, Uchiha-san, Ijichi-san.” Shimizu Iwa bình tĩnh cúi người với họ, cằm hơi thu vào, biểu cảm không chê vào đâu được, không còn cảnh giác như trước, cũng không có đột nhiên quay ngoắt 180 độ mà dán vào người bọn họ.
“Rong biển.” Inumaki Toge cũng giơ tay vẫy vẫy.
Gojo Satoru chớp mắt, đáp lại Shimizu Iwa một câu, cũng làm như trước kia chưa từng xảy ra gì cả.
Sasuke cũng không biểu cảm gì.
Y tự giác cho rằng chuyện lúc trước đã kết thúc, bây giờ Shimizu Iwa muốn làm gì y cũng không thèm để ý.
Trong một thoáng, không khí có vẻ gió êm sóng lặng.
Nhưng mà vẫn cho người khác cảm giác áp lực rất vi diệu.
Ít nhất Inumaki Toge có cảm giác này.
Cho nên ở ngã rẽ tiếp theo, cậu quyết đoán tạm biệt những người còn lại, vẫy vẫy tay chỉ một con đường khác.
Gojo Satoru vừa vung tay lên cậu đã chầm chậm chạy đi.
Bóng dáng nhìn kiểu nào cũng thấy là đang vui.
Ijichi âm thầm cổ vũ cho chính mình.
“Gojo-san, anh còn thiếu mười lăm cái báo cáo nhiệm vụ suốt hai tháng nay phiền anh nhanh chóng viết bù để ngày mai tôi trình luôn báo cáo nhiệm vụ của hai tháng qua làm phiền anh rồi cực kỳ cảm ơn anh tôi chỉ muốn nói vậy thôi!” Anh dùng ngữ khí cứng nhắc hộc ra một chuỗi lời dài, tận lực không để Gojo Satoru có cơ hội từ chối.
Sau đó cũng đi như bay mà rời khỏi.
—Hoặc là nói cố gắng bình tĩnh thì đúng hơn.
Gojo Satoru thở dài, “Đi viết báo cáo với tôi đi, Sasuke.” Hắn túm tay Sasuke, không nói lý.
“Không đi.” Sasuke không chút do dự.
“Không suy nghĩ chút nào hở?” Gojo Satoru mở to mắt, “Viết báo cáo với tôi có chỗ nào không tốt?”
Chỗ nào cũng không tốt.
Sasuke lãnh đạm hất tay hắn xuống.
“Tôi đi đây.” Y nhàn nhạt nói, không quan tâm đến một người khác mà trực tiếp Thuấn thân rời đi.
Gojo Satoru cho tay vào túi quần xiêu vẹo tiến lên mấy bước, sau đó như nhận ra gì đó.
“Không phải là cậu có gì muốn nói chứ?” Hắn quay đầu nhìn về phía người cuối cùng còn ở lại.
“Vâng,“ Shimizu Iwa nói, cúi người thật sâu, “Trước đây ở Kyoto là tôi thất lễ, nên hy vọng nhận lỗi với anh.
Tôi cũng sẽ đi xin lỗi Uchiha-kun.” Anh bình tĩnh nói.
Gojo Satoru cười một tiếng, ngữ khí nghe không ra vui buồn, “Tùy cậu.”
Dù sao cậu ta cũng tìm không ra Sasuke đâu.
_____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiến độ chậm hơn tôi dự đoán một chút, tôi muốn tăng tốc!
Hôm nay bị phiếu công trái và cổ phiếu oanh tạc cả ngày, choáng váng
Một số chú thích:
Ảo thuật: Loại bình thường, không cần chạm mắt.
Đồng phục Satoru đưa vẫn hữu dụng, trở thành bản gốc cho ảo thuật của Sauske.
Trong mắt Satoru đại khái như bóng chồng, nhìn ra được là ảo thuật, ngũ giác cũng không bị lừa..