Gojo Satoru ngồi trong xe, tự giác cởi bịt mắt.
Mắt lam thẳng tắp nhìn Sasuke, trên mặt mang theo nụ cười đầy chờ mong.
Không cần 'ràng buộc' Sasuke cũng biết đối phương nghĩ gì.
Từ khi Gojo Satoru phát hiện sự tiện lợi của việc dùng Sharingan để chuyển tiếp thông tin, hắn càng ngày càng thích để Sasuke giao lưu trực tiếp với hắn trong ảo thuật.
Hiệu suất cao, nhanh, tiện, còn không có nguy cơ bị người khác nghe thấy.
Sasuke có chút bất đắc dĩ.
Cũng chỉ có mỗi Gojo Satoru là sẽ không thèm để ý việc bị kéo vào ảo thuật hết lần này đến lần khác, cũng không thèm để ý xem sau đó có thể bị chóng mặt nhức đầu hay không.
Ngay cả Suigetsu hay Jugo đều sẽ không dễ dàng để Sasuke dùng ảo thuật với họ.
Đây tương đương với việc đặt đại não mình trước mặt y, là người bình thường đều sẽ không thích.
Sasuke trừng hắn một cái.
Kiểu trừng có mở Sharingan.
Qua kính chiếu hậu, Ijichi thấy Gojo Satoru có vẻ như chỉ là tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi một chút, khoé miệng vốn đang tươi cười không biết vì sao mà hạ xuống không ít, như thể nghĩ đến gì đó không tốt.
Nhưng nãy giờ chưa có gì xảy ra mà? Chẳng lẽ đang giận dỗi với Uchiha-kun sao? Nhưng Uchiha-kun hình như cũng không có giận, vừa nãy ở đại sảnh sân bay Gojo-san còn cao hứng ôm cậu ấy một cái mà a...
“Vẫn hoàn toàn không muốn quản.” Gojo Satoru lẩm bẩm một câu.
Có gì phiền phức sao? Có cuộc hội thoại nào vừa xảy ra mà anh không biết hả, hay là giờ Gojo-san đã học được cách trò chuyện bằng ánh mắt với Uchiha-kun rồi?
Ijichi Kiyotaka khó hiểu lái xe từ sân bay về Cao chuyên.
Gojo Satoru đeo bịt mắt lên lại.
Hắn nghĩ về người phụ nữ tự xưng 'Vermouth' trong miệng Sasuke và tổ chức muốn ngược dòng thời gian, hồi sinh người chết mà đối phương nhắc đến, sau đó ném một miếng bánh đậu đỏ vào miệng.
'Tập đoàn Karasuma', 'khởi tử hồi sinh'; hai cụm từ này cái nào cũng không phải chuyện đơn giản.
Một cái là tập đoàn tài chính lớn với tài sản có thể sánh ngang nhà nước, một cái là vấn đề thách thức luân lý con người.
Còn có dây dưa với chú linh nữa, muốn điều tra cũng không biết bắt đầu tra từ đâu.
Ngay cả bánh đậu đỏ mềm mại cũng không còn ngon miệng đến thế nữa.
“Về đến nơi rồi nói.” Sasuke nói.
Y không thích trò chuyện trong ảo thuật, cho nên chỉ lời ít ý nhiều tổng kết những thông tin y nghe được.
Ijichi chỉ là một trợ lý bình thường, Gojo Satoru hiển nhiên tạm thời không muốn kéo đối phương vào — chuyện này anh ta nghe xong cũng chẳng có ích lợi gì, không biết vẫn tương đối tốt hơn.
Lúc về đến Cao chuyên đã sắp rạng sáng.
Ijichi mệt mỏi tạm biệt bọn họ, lê bước về một hướng khác.
Gojo Satoru kéo Sasuke dịch chuyển thẳng đến cửa, đi vào rửa mặt, cởi đồng phục, chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng được may đo hoàn hảo mà ngồi trên sô pha, vỗ vỗ bên cạnh ý muốn Sasuke ngồi xuống nói chuyện.
Ngọn tóc màu trắng bạc dính vài giọt nước, chảy dọc theo gương mặt Gojo Satoru, bị Gojo Satoru tùy tiện lau đi.
Hắn thoạt nhìn vẫn rất có tinh thần, dường như đã quen với cuộc sống chạy loạn mọi nơi, tăng ca mỗi ngày rồi, đến tơ máu trong mắt cũng không có.
“Làm người thường mà có thể nghiên cứu thứ 'khởi tử hồi sinh' này đến bước cuối cùng, còn trộn được chú nguyền vào trong thuốc, cô bé kia quả là quái nhân khoa học nhỉ.” Hắn vừa nói vừa xắn tay áo lên khuỷu tay, để lộ cánh tay với đường cong rõ ràng.
Dưới sự thôi miên của Sharingan, Vermouth nói ra kế hoạch từ trước đến nay của tổ chức và bí mật về thân thể cô — thời gian gần như ngừng trôi trong thân thể cô.
Cô nằm trong nhóm người đầu tiên tiếp nhận thực nghiệm.
Những người năm đó chỉ còn cô sống sót, địa vị trong tổ chức cũng nước lên thuyền lên.
Nhưng trong mắt Sasuke, linh hồn của đối phương không dừng lại tại thời khắc tiếp nhận thực nghiệm như cơ thể mà giống tuổi thật của cô hơn, trông đã gần bốn năm chục tuổi, đích xác sẽ không ngừng già đi theo thời gian.
Còn thuốc mà Kudo Shinichi và nghiên cứu viên đã phát minh ra nó Miyano Shiho uống lại đi theo một hướng khác, làm thân thể thu nhỏ, như thể muốn dùng hình thức 'làm lại từ đầu' để kéo dài sự sống.
Nhưng bất kể là ngăn cản sự già đi hay đảo ngược tuổi tác đều chỉ là thay đổi trên cơ thể, hoàn toàn không ảnh hưởng đến linh hồn.
Cơ thể bị bắt đứng yên, thậm chí lùi lại, linh hồn lại không ngừng tiến về phía trước.
Đến một lúc nào đó, cơ thể trẻ trung và linh hồn già cỗi của những người này sẽ không thể tiếp tục miễn cưỡng ở cạnh nhau, mà bọn họ cũng sẽ như sợi dây bị kéo căng đến cực hạn, đứt đoạn trong nháy mắt rồi biến mất trên thế giới này.
“Chú thuật sư không có kiểu nghiên cứu này à?” Sasuke ngược lại thấy hơi kỳ quái.
Theo lý thuyết, làm chú thuật sư có số lượng ít ỏi, hằng ngày sống cuộc sống thấm đẫm máu tươi, nhất định đã chứng kiến không ít cái chết của đồng bạn, năng lực của chú linh và chú thuật sư lại có nhiều mặt, muốn hồi sinh đồng bạn cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Dù không muốn hồi sinh đồng bạn thì muốn nhờ thứ này để thoát khỏi số phận phải chết cũng rất bình thường.
“Này không phải là có sao,“ Gojo Satoru cười giễu, mắt lam nhuốm ánh sáng lạnh băng dưới ngọn đèn, “Nhưng phương thức sử dụng chú lực của mỗi người đều đã cố định rồi.
Trên thực tế, chú thuật sư muốn tiến hành nghiên cứu phi thường khó khăn, càng đừng nói là nghiên cứu thứ 'khởi tử hồi sinh' căn bản không tồn tại.”
“Cũng không biết bọn họ dùng gì mà làm ra được,“ Hắn nhìn mấy viên nhộng Sasuke mang về, “Thứ này uống vào chết người mới là chuyện bình thường.
Hai người kia sống sót ngược lại là gặp vận lớn.”
Mỗi viên nhộng đều như một chú vật riêng biệt, chỉ là mật độ chú nguyền không đều nhau.
Thứ gọi là 'thuốc giải' cũng có chứa khí tức chú nguyền, nhưng không biết đã phát huy hiệu quả ngược dưới tác động của thành phần hoá học gì mà lại có thể tạm thời ức chế chú nguyền không ngừng phát tác trong cơ thể bọn họ.
Sasuke nhìn Gojo Satoru: “Anh cũng không nhìn ra được sao?”
Gojo Satoru sờ cằm, tâm tình nghe không tệ, “Thì ra trong lòng Sasuke tôi lợi hại đến vậy à.”
Sasuke hừ lạnh một tiếng.
Nam nhân tóc trắng dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói tiếp: “Khí tức trên đây hơi kỳ lạ, cảm giác như từng gặp ở đâu rồi ấy, nhưng tôi không nhớ được miếng nào hết.”
Nghe còn rất tự hào.
“Tôi chỉ mang thuốc trên người Miyano Shiho về.
Vermouth không hiểu mấy thứ này lắm.
Cả hai người họ đều sẽ không nhớ mình đã nói gì.” Sasuke nói.
Chỉ là đại khái phải buồn nôn chóng mặt suốt một khoảng thời gian.
Sự phòng bị của Vermouth với y nặng hơn, còn chĩa súng vào Sasuke nên có lẽ phản ứng sẽ lớn hơn chút đỉnh.
“Cậu thám tử cao trung kia thì sao?”
“...Không kiềm lòng nổi nên chạy ra làm dáng, kết quả là thuốc giải suýt nữa có vấn đề, tôi liền không quản cậu ta.”
Sasuke nhàn nhạt nói.
Y mới không nói cho Gojo Satoru rằng đối phương ngất xỉu có lẽ là vì đồng thuật của mình đâu.
Có điều đây chỉ là nguyên nhân ở một mặt thôi, thứ thuốc giải đó cũng làm tăng gánh nặng lên thân thể cậu, lại thêm bị cảm nữa.
Các nhân tố này chồng chất lên nhau mới khiến Kudo Shinichi ngất đi.
Kudo Shinichi té xỉu gây xôn xao còn hơn người chết lúc trước — nói không chừng còn lớn hơn một chút.
Vì cậu rất nổi tiếng ở Teitan, lại vừa phá án và phát biểu một tràng dài nên vừa ngã xuống, học sinh xung quanh đã nhìn như muốn lao lên.
Mori Ran suýt khóc, làm Mori Kogoro cũng có chút hoảng hốt, đi theo vào hậu trường.
Dù vậy, Sasuke đã đào hết mọi tin tức có thể đào được từ trên người Miyano Shiho và Vermouth.
Kudo Shinichi làm một học sinh bình thường bị ngoài ý muốn liên luỵ vào hiển nhiên sẽ không biết nhiều hơn hai người kia.
Hai người kia cũng sẽ không nhớ mình đã hộc ra bí mật lớn cỡ nào trước mặt Uchiha Sasuke.
Tuy Sasuke chưa kịp xử lý ký ức của Kudo Shinichi, chỉ khiến cậu tạm thời bỏ qua việc từng gặp y trên hành lang, nhưng đối phương chưa nghe được gì, dù nhớ được chuyện này và biết Sasuke ở Rikkaidai cũng không làm được gì cả.
Còn nếu thật sự tìm đến cửa thì xử lý là được.
Gojo Satoru bật cười.
“Đáng thương quá vậy, bị em hoàn toàn ném ra sau đầu.” Hắn dùng biểu cảm nhìn tra nam chế nhạo.
“Em cũng không được đối xử với tôi như vậy!”
“Cậu ta chả có ích gì.” Sasuke không mặn không nhạt nói, tự động đổi lời Gojo Satoru thành ý mình nghe hiểu được.
“Không biết nhẫn nại chỉ tổ vướng chân vướng tay.”
“Không thể yêu cầu tất cả mọi người đều chững chạc như em được đâu a,“ Nam nhân tóc trắng ngắn bắt chéo chân ngồi trên sô pha, chống tay duỗi người, “Ngoài những cái này ra em còn hỏi được gì khác không?”
Sasuke hồi tưởng một chút.
Vermouth tuy biết rất nhiều việc tổ chức đó đang làm nhưng chúng đều liên quan đến người thường, về 'thực nghiệm' thì biết được rất ít, chỉ cho y được vài cái tên.
Còn cô nghiên cứu viên kia thì nhỏ tuổi quá, năm năm qua chỉ dốc lòng nghiên cứu, thứ duy nhất đáng đề cập là vật chất kỳ dị dùng làm nguyên liệu nghiên cứu cô nói ra khi bị thôi miên.
“Lúc trước tôi gặp được một công an có vẻ đang nằm vùng trong tổ chức, sau này có thể đưa tình báo cho anh ta, để anh ta xử lý việc này,“ Y nhớ lại những gì mình nghe được, trau chuốt lại từ ngữ rồi tận lực rút gọn thông tin để thuật lại cho người bên cạnh: “Mặt khác, Vermouth nhắc tới một người gọi là Noritoshi.
Nguyên liệu nghiên cứu lúc ban đầu của bọn họ là do người này cung cấp.”
Chân mày Gojo Satoru nhướn lên cao.
“Kamo Noritoshi?” Hắn nghi hoặc nói, sau đó như nghĩ đến gì đó, “Không, hẳn là Kamo Noritoshi, dù sao cũng là chuyện mấy thập niên trước.”
Hai cái tên này nghe y chang nhau.
“Kamo?” Sasuke nghĩ đến Kamo y biết.
“Chính là Kamo em nghĩ đến ớ,“ Gojo Satoru nuốt nước bọt, liếm liếm miệng, “Kamo Noritoshi xem như nhân vật có tiếng xấu lan xa nhất chú thuật giới.
Chú thai Cửu Tương Đồ là ông ta làm ra.”
Sasuke nhíu mi, lạnh lùng liếc Gojo Satoru một cái.
Y lại nhớ đến lời Gojo Satoru nói với Fushiguro Megumi, 'coi y như một loại chú thai Cửu Tương Đồ hình thức khác là được'.
Gojo Satoru bị Sasuke trừng, không hiểu ra sao mà chớp chớp mắt, hỏi tiếp, “Ông ta chết chưa?”
Sasuke lắc đầu.
“Không biết.
Nguyên liệu mới hẳn cũng đưa đến phòng thí nghiệm dưới danh nghĩa ông ta.” Y nhàn nhạt nói.
Dù người thường có chịu được thôi miên của y đi nữa thì gánh nặng từ chuyện tra xét ký ức đối với họ vẫn quá lớn, càng đừng nói đến mấy người mà thân thể và linh hồn có chút vấn đề, khả năng xảy ra chuyện sẽ càng lớn hơn nữa.
Hơn nữa Sasuke cũng không thích tìm kiếm cái tên kia trong trí nhớ của đối phương như mò kim đáy biển — Vermouth thậm chí chưa từng gặp đối phương, chỉ là nghe đến vị 'Noritoshi-san' này từ trong miệng Karasuma Renya.
Mà vị thành lập tổ chức, thủ lĩnh, căn nguyên của mọi sự kiện liên quan đến 'khởi tử hồi sinh', đại gia số một Nhật Bản Karasuma Renya kia cũng đã không xuất hiện trước mặt cô gần hai mươi năm.
—Đầu thế kỷ này, Vermouth gặp đối phương lần cuối, sau đó các thành viên trung tâm của tổ chức đều bị yêu cầu dùng điện thoại liên lạc với ông ta.
Karasuma Renya từ đó lui về sau màn, chưa từng tái xuất.
Ngay cả nguyên liệu nghiên cứu mới cũng được đưa đến khách sạn cô ở bằng thủ đoạn không tên nào đó, sau đó do cô giao cho Gin rồi lại mang đến chỗ Miyano Shiho ở phòng nghiên cứu.
Mà cô chỉ có thể làm theo, vì cô biết, chỉ có tổ chức mới có khả năng khôi phục cơ thể cô về nguyên trạng.
Gojo Satoru trầm ngâm trong chốc lát.
Kamo Noritoshi có thể sống mãi đến thế kỷ trước cũng không phải không có khả năng.
Căn cứ vào ký lục của Ngự Tam gia, ước chừng một trăm năm mươi năm trước, lúc Kamo Noritoshi tạo ra chú thai Cửu Tương đồ đã khoảng ba mươi, nếu sau khi trở thành chú nguyền sư lại chạy đến địa bàn của người thường làm ổ thì sống thêm bảy mươi năm nữa cũng không phải không thể.
Sự cường hoá của chú lực đối với cơ thể con người nằm ở nhiều phương diện — bao gồm cả tuổi thọ.
Chỉ là chú thuật sư sống sót được qua công kích của chú linh hết lần này đến lần khác lại quá ít, cho nên tuổi thọ trung bình của chú thuật sư mới trông đặc biệt thảm đạm.
Nhưng một khả năng lớn hơn nữa là Hiệp hội có kẻ trốn sau cái tên này, thúc đẩy nghiên cứu này.
Gojo Satoru nhớ đến một số ghi chép mình tra được.
Báo cáo sớm nhất là thập niên ba mươi của thế kỷ hai mươi, người chấp hành là chú thuật sư nhà Kamo, sau đó là nhà Shimizu, còn có những chú thuật sư khác cũng xuất thân thế gia.
Bên uỷ thác bỏ trống, nội dung nhiệm vụ phần lớn cũng chỉ có mấy câu ít ỏi, có vẻ như chỉ đang ghi cho có.
“Nguyên liệu khi ấy là gì? Sau này lại thay đổi sao?” Hắn thuận miệng hỏi.
Thật ra đến tình huống này rồi, toàn bộ chú thuật giới đại khái chỉ có Shoko có thể làm ra thuốc giải đủ hiệu quả để chính thức tiêu trừ chú nguyền — còn phải hợp tác với nghiên cứu viên thiên tài tuổi mười tám kia, trước tiên phải làm rõ xem đối phương rốt cuộc đã chế tạo thứ thuốc này như thế nào, có nguyên lý gì phía sau mới được.
Nhưng nếu cô bé kia đã đi được nửa đường thì để cô tự nghiên cứu một đoạn thời gian cũng là một lựa chọn không tồi.
Chuyện này thoạt nhìn liên lụy không ít người, vẫn là tạm thời không động đến Shoko tương đối thích hợp hơn.
Chờ hắn làm rõ nhóm người này rốt cuộc muốn làm gì, có bao nhiêu người liên luỵ trong đó rồi kết thúc mọi chuyện sẽ để nàng tự suy xét xem muốn nghiên cứu hay không.
Có điều Gojo Satoru vẫn rất tò mò, rốt cuộc là thứ gì mà có được hiệu quả thế này.
Sasuke chỉ miêu tả đơn giản cho hắn sự việc y nhìn thấy, nhưng điều này không ngăn hắn cảm thấy chuyện này thú vị biết bao.
Hai thứ thuốc, hai hướng đi, ý đồ lại là đạt được cùng một mục đích.
Hơn nữa từ bên ngoài nhìn vào, bọn họ còn có tiến triển không nhỏ.
“Ban đầu là máu, sau khi dùng hết thì tiến độ nghiên cứu của họ chậm lại.” Sasuke nhàn nhạt nói, nhớ đến danh từ đặc biệt nhất giữa chuỗi thuật ngữ chuyên ngành dài ngoằng Miyano Shiho nói ra, “Mười một năm trước...”
Sasuke chú ý thấy, đồng tử của Gojo Satoru co lại với biên độ rất nhỏ, như thể bản thân thời điểm này có ý nghĩa đặc biệt nào với hắn.
“...Bọn họ nhận được một vật chất tên là 'Tinh Tương Thể'.”
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: Tôi không làm được chuyện gì chứ nói bừa là số một.
Hôm nay phát hiện tin tôi nên đăng hồi thứ hai bị tôi quên hai ngày, nhưng chuyện tốt là không còn chạy đua với cái chết nữa! Muốn xem phản hồi của các bạn!
Một số chú thích:
Lượng thông tin của mấy chương gần đây có lẽ sẽ nhiều hơn một chút.
Trọng điểm sơ lược của nội dung lấy tên như này tôi cứ cảm thấy như đang lừa đảo.
Năng lực của Sasuke: Vẫn có hạn chế, nếu không y cứ lên là Sharingan, Gojo Satoru còn chưa thông suốt thì câu chuyện đã kết thúc.
Kenjaku*: Thật ra khéo lắm ấy, nếu tính theo thời gian từ năm 94, Karasuma Renya và Kamo Noritoshi kỳ thực đều là người thời Meiji, nhưng cốt truyện hiện tại ở năm 2018 nên không cần để ý.
Nguyên liệu nghiên cứu ban đầu thật ra là máu của Kamo Noritoshi.
Satoru: Chuyện Geto giả về sau sẽ phát hiện, nhưng sẽ có cơ hội khác.
_______________________
*: QT là 'Não hoa', mình thấy một số fic Trung về Jujutsu Kaisen dùng cái này để chỉ Kenjaku (vì lão chỉ còn mỗi cái não =))).