Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-kun


Sắc mặt của Gojo Satoru thay đổi.
Khó trách hắn sẽ thấy chú nguyền trên mấy viên nhộng đó có cảm giác như đã từng gặp qua.
Như đao kiếm bọc trong tơ lụa cuối cùng cũng để lộ mũi nhọn, hay loài mãnh thú giỏi nguỵ trang nào đó nhe nanh, cổ sát khí hỗn tạp giữa khiếp sợ và bừng tỉnh đại ngộ đột ngột bùng phát quanh thân hắn làm Sasuke không tự chủ được mà giật nảy mình, theo bản năng tạo khoảng cách với đối phương.
Gojo Satoru không dự đoán được Sasuke sẽ làm ra hành động này, giương mắt nhìn nhìn thiếu niên tóc đen, đứng dậy đi đến trước mặt y, thử đặt tay lên bả vai còn hơi căng thẳng của thiếu niên, “Đã ở chung với tôi lâu vậy rồi mà vẫn cảnh giác đến thế sao?” Giọng nghe hơi tủi thân.
Hắn hơi tủi thân thật.
Thậm chí có cảm giác thất bại như kiếm củi ba năm, thiêu một giờ.
Hơn nữa không phải kiểu tủi thân như con nít mất đồ chơi, mà là một loại cảm xúc khác, dường như nghiêm trọng hơn, cũng xa lạ hơn nhiều.
Sasuke miễn cưỡng bắt bản thân ngồi yên tại chỗ.

Cổ sát khí đã lâu không gặp kia dường như đã kích hoạt thân thể y, mang y về lại bầu không khí ở thế giới ninja, không thể ngay lập tức buông cảnh giác được.
Thói quen làm ninja mười mấy năm khó đổi, càng đừng nói là khí thế căng thẳng quanh thân Gojo Satoru còn chưa hoàn toàn tiêu tán, cả người vẫn có vẻ hơi nguy hiểm.
Y đè cổ tay Gojo Satoru lại, xác nhận đối phương không có ý muốn giãy giụa, để bản thân thả lỏng.
Gojo Satoru có thể coi là ngoan ngoãn mà đứng đối diện, trong lúc Sasuke thả lỏng cũng sắp xếp lại cảm xúc của mình, chớp chớp mắt, nở một cụ cười bất đắc dĩ.
“Lòng đề phòng nặng như vậy sẽ làm người tổn thương đó.” Hắn bĩu môi dỗi một câu, tùy ý để Sasuke nắm cổ tay mình, ngồi về lại sô pha.
“Cho nên tôi không có trực tiếp chĩa đao vào anh,“ Sasuke nói bâng quơ, mắt đen nhạy bén lướt qua mặt Gojo Satoru một lần rồi dời về trên mặt bàn.
Ninja từ nhỏ đã được huấn luyện phản ứng với sát khí, lợi dụng sát khí để tạo ưu thế.

Khi chấp hành nhiệm vụ, để ẩn nấp, bọn họ đều sẽ thu liễm khí tức, phân tán ra mai phục, sát khí đối với bọn họ gần như không khác nào tín hiệu tấn công.

Hơn nữa dù là giữa đồng bạn cùng một đội vẫn sẽ có cảnh giác cơ bản — đặc biệt là vào thời chiến.
Nếu hai ninja lập gia đình, gần như chắc chắn sẽ có một người dần dần rời khỏi tiền tuyến, nếu không căn bản không có cách nào sống yên ổn dưới cùng một mái nhà.
Gojo Satoru hiển nhiên không cố tình khống chế bản thân, lại thật sự gần Sasuke quá.


Nếu phải so sánh thì phản ứng của Sasuke đã rất nhỏ rồi — y thậm chí chỉ đứng lên khỏi sô pha, lui ra sau một bước chứ hoàn toàn không hề lui đến khoảng cách an toàn.
“Tinh Tương Thể là chuyện gì?” Y kéo đề tài về lại quỹ đạo.
Nam nhân tóc trắng ngắn ngửa đầu, nheo mắt nhìn ngọn đèn hình thức đơn giản trên trần nhà, tựa hồ chìm vào hồi ức trong một thoáng chốc.
“Tôi nói với em về kết giới của Tengen rồi đúng không,“ Nhưng hắn rất nhanh đã dứt khỏi chúng, nghiêng đầu nói với Sasuke đang ngồi cách hắn một khoảng đủ để nhét thêm một người trên sô pha, “Kết giới của Tengen không phải là một loại thuật thức mà là một người.

Một người sẽ không chết đi.”
Sasuke nhướn mày.
“Cho nên?”
“Nhưng Tengen sẽ già đi,“ Gojo Satoru nói, “Tinh Tương Thể là vật chứa của Tengen, cứ năm trăm năm sẽ đồng hóa một lần.”
Hắn chú ý đến biểu cảm như nhớ đến gì đó bất ổn trên mặt Sasuke.
“Sao?” Gojo Satoru cười khẽ, xích đến trước mặt Sasuke, rút ngắn không ít khoảng cách giữa hai người, “Đừng nói với tôi là ninja cũng có thứ này nha.”
Sasuke theo phản xạ có điều kiện mà căng thẳng thần kinh một chút, sau đó lại thả lỏng ra, tùy ý để Gojo Satoru ngồi cạnh, cánh tay dài tự động đặt lên sô pha sau lưng y.
Y kéo khóe miệng: “Tôi nói với anh rồi nhỉ, lão thầy kia của tôi muốn bắt tôi làm vật chứa của lão.

Lão đại khái là đã chuyển sinh năm sáu lần.”
Nếu Orochimaru có ở đây, chắc chắn sẽ cực kỳ có tiếng nói chung với những kẻ nghiên cứu khởi tử hồi sinh kia.
“...Vẫn là bên em bất ổn hơn một chút,“ Gojo Satoru buông tay, “Nhưng mà bây giờ em ở đây rồi, đừng mãi nghĩ đến chuyện quá khứ nữa.”
Sasuke 'ừ' một tiếng không tỏ ý kiến, nghe Gojo Satoru nói tiếp.
Kết giới của Tengen có thể coi là cơ sở của chú thuật giới Nhật Bản.
Theo lời Gojo Satoru, bản thể của Tengen ở dưới lòng đất giữa Tokyo và Kyoto, có thể đến được từ hai cơ sở Cao chuyên, nhưng ngay cả hắn cũng rất khó tìm được vị trí cụ thể.


Biết thông tin về vị trí của đối phương chỉ có những cao tầng của Hiệp hội đã thành lập một 'ràng buộc' mạnh mẽ — bốn đại biểu của Ngự Tam gia và nhà Shimizu.
Tuy nhiên, bốn người đó cũng chỉ được biết phương thức tìm Tengen chứ không phải toạ độ thay đổi mỗi ngày, sau khi từ nhiệm khỏi Hiệp hội cũng tuyệt đối không thể để lộ bất kỳ tình báo gì liên quan.
Bây giờ chỉ còn ba người.
Còn cả thủ vệ canh giữ kho cấm — những người này cũng đều là do các gia tộc chuyên môn bồi dưỡng ra, từ nhỏ đã tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, cả đời đều khó ra khỏi kết giới dưới lòng đất.
“Shimizu Shingo đã chết, nhưng kế hoạch của những kẻ kia đã bắt đầu trước khi lão chết, lão ta rất có thể có dính líu trong đó.” Đầu ngón tay của Gojo Satoru gõ lên đầu gối, “Sức hấp dẫn của sự bất tử quá lớn, tôi chỉ có thể khẳng định nhà Gojo không liên can, còn ba nhà khác thì rất phiền phức.”
“Anh chắc là mình hoàn toàn khống chế nhà Gojo chứ?” Sasuke hỏi.

Đại biểu trong Hiệp hội không thể là gia chủ các nhà, mà Gojo Satoru lúc trước hình như không hợp với vị đại trưởng lão kia lắm, lão có làm động tác nhỏ gì sau lưng hắn cũng không phải không thể.
Gojo Satoru cười cười, “Đại khái đi.” Hắn đưa ra một đáp án ba phải.
Sasuke nhìn chằm chằm đối phương một lát, bình tĩnh thu tầm mắt, “Dù sao cũng là tự anh đi tra.”
Nam nhân tóc trắng tinh như sương nhắm mắt lại, để lông mi che đi con ngươi nhạt màu, trầm mặc suy tư trong chốc lát.
“Bên người thường để người công an kia điều tra, nếu anh ta tìm được vị trí của kẻ sau màn rồi thì em...!đi thêm một chuyến nữa được không?”
“Được.” Sasuke thuận miệng đồng ý.
Hàng mi trắng tuyết và cặp mắt xanh thẳm của Gojo Satoru bị giấu dưới cái bóng của mái tóc, ngón tay thon dài không nhanh không chậm gõ đầu gối.
Thật ra chuyện Tinh Tương Thế mười một năm trước chỗ nào cũng đáng ngờ, chỉ là hắn khi đó tuổi trẻ khí thịnh, toàn bộ lửa giận đều trút về phía Bàn Tinh Giáo, về sau lại bị Yaga Masamichi đè đầu chép sách trong trường đến choáng váng, dần dà liền ném chuyện này ra sau đầu.
Sau này, lúc hắn nhận ra bản chất chuyện này khả năng là nhằm vào hắn và Suguru thì đã mấy năm trôi qua, hắn sắp tốt nghiệp, lại tiếp nhận chức vị gia chủ, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mày, không thể điều tra — cũng không tra ra được gì.
Hiện tại cái từ 'Tinh Tương Thể' này lại nhảy ra trước mặt hắn, nói không chừng có thể thuận theo đó mà phát hiện được gì.
Trong đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ hành động kế tiếp, nhất thời hơi thất thần.
“Bên chú thuật sư tôi cần em giúp...” Gojo Satoru vô thức nói ra mấy âm tiết, đột nhiên lại hàm hàm hồ hồ thay đổi cách nói, “Diễn một vở kịch với tôi, dụ đám đó ra.”
Sasuke nhìn đối phương một cái, không rõ ý tứ.

“Anh vậy mà chịu động não cơ đấy.” Y trầm mặc vài giây, cười nhạo một tiếng.
Nam nhân tóc trắng như tuyết mở mắt ra, mắt lam trong vắt vội vã quét qua gương mặt Sasuke.
Hẳn là không nghe thấy nhỉ...
Suýt nữa là nói bậy rồi, Gojo Satoru nghĩ.
Rõ ràng trước đây còn thấy không vui chỉ vì đối phương không cần chú lực của mình nữa.

Hiện tại điều hắn nên làm là không từ thủ đoạn kéo dài 'ràng buộc', chứ không phải nghĩ 'đây là một điều kiện không tệ, Sasuke hẳn sẽ rất vừa lòng'.
Bây giờ cũng không thể nghĩ cho Sasuke được.

“Sao em lại nghĩ ngày nào tôi cũng không động não vậy!” Cánh tay hắn duỗi ra, giam thiếu niên tóc đen mặc áo sơ mi rộng thùng thình vào trong lồng ngực, không màng đến sự phản kháng của Sasuke mà xoa rối tóc y.
Sasuke nắm tóc Gojo Satoru, túm người đang dán bên tai mình ra xa một chút.
Có động não thì sẽ không có người muốn ngáng chân hắn khắp mọi nơi.
Có điều thời gian qua y cũng nhận thấy, đặc điểm công việc của chú thuật sư bắt họ phải chịu áp lực tâm lý khá lớn, nếu còn phải hao hết tâm tư đè ép tính cách thật của mình, ngày ngày lá mặt lá trái với người khác thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày không chịu nổi nữa.
Đợi đến khi Gojo Satoru không chịu nổi nữa, chú thuật giới có lẽ cũng đã chơi xong rồi.
“Anh bệnh à?” Nhào lên khi y chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, Gojo Satoru suýt chút nữa đã bị y vặn gãy cổ.
“Chú thuật sư đều bệnh mà, không phải em đã biết từ sớm rồi sao?” Gojo Satoru ngả ngớn nói, thuận thế buông tay thả Sasuke ra.
Ví dụ như đến giờ hắn vẫn không cảm thấy việc mình muốn trói Sasuke lại bên cạnh có gì không đúng, thậm chí đã nghĩ xong sau khi thành công sẽ lôi kéo Sasuke chơi gì luôn rồi, còn vì vậy mà cảm thấy có chút hưng phấn.
Tầm mắt hắn dừng ở chú văn đen nơi cổ thiếu niên một lúc, trước khi Sasuke phát hiện đã dời lên mặt đối phương.
“Tôi phải nhắc nhở người mắc bệnh hay quên nặng nào đó một chút, sự khống chế của tôi với em cũng không phải tuyệt đối.”
Lúc trước Hiệp hội là nghĩ như vậy — dù sao Sasuke có ý chí riêng, với Gojo Satoru cũng không phải khế ước thức thần chân chính, cho nên những người đó mới cho rằng Gojo Satoru không khống chế được Uchiha Sasuke, chỉ là những thứ này đều bị hắn đè xuống.
Bây giờ đã qua lâu vậy rồi, trong đám người thử họ lúc trước có lẽ có không ít đã dần từ bỏ ý tưởng của mình.
Nhưng hắn muốn nhắc nhở bọn họ một chút, nói cho những người đó, hắn xác thật không khống chế được Uchiha Sasuke.
Gojo Satoru không tin cái chết của Shimizu Shingo không liên quan đến kế hoạch của tổ chức áo đen, cũng không tin chỉ dựa vào một 'Kamo Noritoshi' là có thể đem Tinh Tương Thể ra khỏi Hoăng Tinh Cung được canh phòng nghiêm ngặt.
Nhưng hắn vốn đã gắt gao đè trên đầu người khác rồi, có thêm Sasuke xong lại càng bị kiêng kị hơn.

Hơn nữa Okkotsu cũng dần dần trưởng thành, sức mạnh của phe Gojo Satoru chỉ đang ngày càng mạnh mẽ.

Nhưng nếu hắn chủ động để lộ nhược điểm của mình, Okkotsu lại không ở trong nước thì không có thời cơ nào tốt hơn hiện tại đối với những kẻ luôn muốn kéo hắn ngã ngựa, cho rằng sự tồn tại của hắn cản trở sự nghiệp bản thân.
Dù sao đi nữa, Sasuke là 'chú linh', thân phận của y và Gojo Satoru bản chất đã đối lập nhau.

Sẽ không ai tin rằng chú linh và chú thuật sư có thể chung sống trong hoà bình, càng đừng nói là hợp tác với nhau đi hố kẻ khác.
“Để tôi làm mồi nhử?” Sasuke khoanh tay, gương mặt trắng sứ đối diện Gojo Satoru, làm cho biểu cảm trên mặt y cũng có cảm giác vi diệu, cứng rắn mà trong veo như đồ sứ.
“Không thấy thú vị lắm sao?” Gojo Satoru nhẹ nhàng nói.

“Gián điệp ớ, siêu ngầu.”
Sasuke lẳng lặng nhìn Gojo Satoru, sau đó đột nhiên cong môi, trên mặt mang biểu cảm có thể gọi là đắc ý khi thấy con mồi nhảy vào bẫy.
“Được, nhưng đây là điều kiện thứ hai.”
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: Mệt mỏi.

Sao một nô lệ văn phòng như tôi còn phải làm bảng tin.
Tinh Tương Thể: Không phải Riko-chan.
Sasuke: Các bạn tưởng tượng nụ cười bẩn khi phát hiện mình chiếm được ưu thế của Sasuke ấy.
_______________________
Lời editor:
Cho bạn nào không nhớ: Điều kiện của Sat lúc Sat và Sas lập 'ràng buộc' là giúp ảnh 3 lần, quy định là ảnh nói 'tôi cần em giúp' thì tính là một lần (Sas có quyền từ chối hoặc không tính là giúp như hồi rước Nanami).

Ban nãy anh ta buột miệng câu 'tôi cần em giúp', nghĩa là nếu Sas đồng ý thì giữa hai người chỉ còn 1 lần giúp nữa thôi, nên anh ta mới có suy nghĩ hy vọng Sas không nghe câu nhờ vả đó để không tính lần này vào điều kiện -> kéo dài 'ràng buộc'
Nói chung là ảnh bắt đầu ̶m̶̶u̶̶ố̶̶n̶ ̶c̶̶h̶̶ơ̶̶i̶ ̶n̶̶g̶̶ư̶̶ờ̶̶i̶ ̶t̶̶a̶ manh nha nhận ra rồi:)
Còn câu 'bây giờ cũng không nghĩ cho Sasuke được' nghĩa là tình hình giờ căng rồi, không thể chỉ nghĩ cho Sasuke mà có chính sự phải làm.
Còn nụ cười tác giả nói mình nghĩ nó từa tựa như này (Em yêu đẹp quá).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận