Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần

Kể từ khi quyết định giữ lại đứa bé,Tô Lực Hằng cũng không dấu diếm
chuyện Liễu Uyển Nhi mang thai ,không lâu sau đó mọi người đều biết,mà
trong đó dì Trương và Lâm Cẩm Quyền lo lắng nhất,bọn họ lo lắng đầu tiên dĩ nhiên an toàn của người đó,tiếp theo lại lo lắng cho an toàn đứa
bé,dì Trương dường như lúc nào cũng ở bên cạnh Liễu Uyển Nhi,Lâm Cẩm
Quyền thì cơ hồ ngày ngày đến Tô gia,Tô Lực Hằng thật hối hận để bọn họ
biết chuyện này,bởi vì trừ thời gian buổi tối hắn căn bản không cơ hội ở chung một chỗ với bà xã.

Thời gian mọi người rơi vào trong khủng
hoảng thoáng cái đã qua ba tháng,được Đao Nhân tỉ mỉ trị liệu Liễu Uyển
Nhi vượt qua khoảng thời gian nguy hiểm mang thai,bụng cũng dần dần to
lên.

Mỗi một ngày đều giống như trước đó,dì Trương cố thủ ở bên
giường Liễu Uyển Nhi,Tô Lực Hằng rãnh rỗi thì lên tầng cao nhất tìm Đao
Nhân.

“Thời gian cũng đã qua lâu,tại sao đến bây giờ vẫn không tỉnh
lại?” Tô Lực Hằng hỏi,hắn thật sự có chút gấp gáp,nhớ tới năm năm trước
Vu Thiểu Đình bị thương trở về,tình huống nghiêm trọng có thể sánh bằng
Liễu Uyển Nhi,nhưng Vu Thiểu Đình chỉ nằm nữa tháng đã tỉnh lại.

“Ba
tháng qua em mỗi ngày đều kiểm tra thân thể cho Tiểu Tiểu,các vết thương nhỏ càng ngày càng tốt,có thể nói hiện tại khôi phục giống như người
bình thường, nhưng không hiểu sao không có dấu hiệu tỉnh lại.” Đao Nhân
cũng cảm thấy rất kỳ lạ,có một ý nghĩ hắn vẫn để trong lòng,không biết
nên hay không nên nói,do dự một chút hắn vẫn mở miệng, “Đại ca,em nghĩ
Tiểu Tiểu có thể không muốn tỉnh lại.”

“Không thể nào!” Tô Lực Hằng
lập tức phủ nhận,tim đập gia tốc,nhớ lại chuyện không vui trong khoảng
thời gian trước cô phong bế trái tim mình,hơn nữa cô rơi xuống nước
trước bị kinh sợ tột độ,cho nên Đao Nhân đoán có thể vì nguyên nhân đó
nhưng hắn không muốn tin ,không muốn tin bà xã hắn không muốn trở lại
bên cạnh hắn.

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Đao Nhân nói.

Đẩy cửa vào chính là Vu Thiểu Đình.

“Đại ca,nghe nói anh ở đây nên em tới.” Vu Thiểu Đình ngược lại hỏi Đao Nhân “Tình trạng Tiểu Tiểu như thế nào?”

“Khôi phục không tệ nhưng vẫn chưa tỉnh.” Nói đến đây Đao Nhân có chút khó xử.

Lời của hắn khiến Thiểu Đình trong lòng hoảng sợ,một suy đoán không tốt
xông lên đầu,chuyện này hắn vẫn dấu trong lòng,trừ người trong cuộc cũng chỉ có một mình hắn biết,hiện tại hắn nên nói việc này ra sao? Ánh mắt
nhìn sang hướng Tô Lực Hằng rồi thu hồi lại.

Tô Lực Hằng nhìn thấy hắn do dự, cho nên nói: “Có chuyện gì cậu cứ nói .”

Im lặng một hồi lâu,Vu Thiểu Đình rốt cục mở miệng: “Tôi muốn đem lúc
trước nói rõ với mọi người,tiếp theo bất luận nghe được chuyện gì cũng
đừng cắt đứt để tôi nói xong.”

Tô Lực Hằng cùng Đao Nhân gật đầu.

Vu Thiểu Đình bắt đầu giảng thuật lai lịch thật sự của Liễu Uyển Nhi:
“Thật ra thì Tô Tiểu Tiểu chân chính đã chết trong vụ tai nạn năm năm
trước,hiện tại người nằm ở lầu dưới là một cô gái tên Liễu Uyển Nhi,cô
đến từ. . . . . .”

Vu Thiểu Đình rốt cục nói rõ,mà hai người đàn ông
trước mắt hắn đã trợn mắt hốc mồm,một lát sau vẫn là Tô Lực Hằng ho nhẹ
một tiếng nói: “Thiểu Đình,đây là chuyện cậu nằm mơ,vậy ra cậu đang trêu chọc chúng ta?”

“Đại ca,đây là thật .” Hắn biết bọn họ sẽ không tin cũng giống hắn lúc trước,mới vừa nghe chuyện đó cũng thấy không thể tin nổi.

“Thiểu Đình,có cần để tôi kiểm tra cho cậu một chút hay không?” Đao Nhân có chút lo lắng nhìn hắn.

“Tôi không có bệnh!” Vu Thiểu Đình không tự chủ đưa mắt nhìn trần nhà,tiếp
theo nói với Tô Lực Hằng”Đại ca anh thử nghĩ xem Tiểu Tiểu sau khi tỉnh
lại có nhiều hành động quái lạ,tại sao cô ấy không biết thổi sáo bỗng
nhiên thổi tốt? Tại sao một học sinh trung học ngay cả ABC cơ bản
nhất,phép nhân chia cũng không biết? Còn có rất nhiều trong cuộc sống
thường thức,anh cảm thấy đó đơn giản là chứng mất trí nhớ sao?”

Bị Vu Thiểu Đình nhắc nhở Tô Lực Hằng cũng thấy chuyện kỳ hoặc,chẳng qua
chuyện đó cũng quá mơ hồ,không khỏi chuyển sang hỏi Đao Nhân: “Cậu cảm
thấy thế nào?”

“Tôi bị chuyện đó làm cho choáng váng.” Cho nên đừng hỏi hắn.

Tô Lực Hằng lại chuyển nhìn lại Vu Thiểu Đình,nhìn thẳng ánh mắt của
hắn,sau một lúc lâu hắn lần nữa mở miệng: “Cho nên cậu cho rằng linh hồn Uyển Nhi không trở về thân thể Tiểu Tiểu,cho nên cô ấy mới không thể
tỉnh lại?”

Vu Thiểu Đình trịnh trọng gật đầu.

“Chờ một chút.” Đao Nhân cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người”Các người không phải muốn mướn người chiêu hồn thuật chứ?”

Tô Lực Hằng và Vu Thiểu Đình cũng sửng sốt một chút,tiếp theo trăm miệng một lời nói: “Chủ ý tốt!”

“Các người điên rồi!” Hắn chẳng qua thuận miệng hỏi,mà bọn họ lại chấp
nhận”Các người đều là người có học lại tin vào hoạt động mê tính,nhưng
trong lúc tuyệt vọng này cũng có thể thử,có lẽ mấy ngày nữa Tiểu Tiểu sẽ tỉnh.”

“Được,anh đợi thêm ba ngày nữa,nếu như Tiểu Tiểu còn chưa tỉnh lại,anh liền tìm thầy pháp.” Tô Lực Hằng nói.

Nghe vậy Đao Nhân nín thở,vô luận thế nào hắn cũng phải nghĩ biện pháp giúp
Tiểu Tiểu tỉnh lại,nếu để cho bệnh nhân của hắn nhờ thầy pháp mới tỉnh
lại,vậy bác sĩ như hắn thật quá mất mặt.

Địa phủ

Liễu Uyển Nhi ngồi trên bờ hồ vong xuyên,trước mặt bay đến
từng đợt tanh hôi nhìn nước sông cuồn cuộn máu,trong nước đôi khi còn có cô hồn dã quỷ rơi xuống, khổ sở chịu đồng xà thiết chó cắn phệ,chỉ vì
đợi chờ ngàn năm nên có thể không cần uống chén canh mạnh bà,sau đó mang theo trí nhớ của kiếp trước đầu thai lên loài người,tìm kiếm người mình thích.

Nhìn hồn phách chịu hành hạ bên bờ Vong xuyên,bọn họ đã chịu
nổi khổ ngàn năm, lòng vẫn không thay đổi,hôm nay rốt cục có thể chuyển
thế đầu thai.

Nhìn bọn họ đi qua cầu Nại Hà,vượt qua Tam Sinh
Thạch,đi ngang qua Mạnh bà không có ngừng lại trực tiếp tiến vào vòng
luân hồi,Liễu Uyển Nhi rất vui mừng thay bọn họ nhưng có phần lo
lắng,bọn họ đi chuyến này cho dù tìm được người yêu kiếp trước nhưng dù
sao cũng đã qua ngàn năm chỉ sợ những người đó không nhớ rõ bọn họ,càng
không nhớ được đoạt tình yêu khắc cốt ghi tâm.Bọn họ đi chuyến này sẽ
tìm được hạnh phúc hay không? Ngàn năm khổ sở có được hồi báo hay không? Tất cả điều không.

Vong Xuyên Hà cuồn cuộn,bao nhiêu chấp nhất,đáng giá sao? Đáp án chỉ có bản thân mình hiểu rõ.

Lúc này một giọng nói quen thuộc từ sau truyền đến: “Tại sao cô nương ngày
ngày ngồi ở chỗ này,chẳng lẽ cô nương cũng muốn vào Vong Xuyên Hà sao?”

Nghe giọng nói Liễu Uyển Nhi biết đó là quỷ sai bắt cô đến địa phủ,quay đầu
nói: “Tôi chỉ ngồi đây ngắm phong cảnh.” Cô không có người nào để nhớ
cho nên không sợ canh Mạnh Bà,lại càng không muốn vào Vong Xuyên Hà.

Lại có người thích đến Vong Xuyên Hà ngắm phong cảnh sao,thật là một người
kỳ quái,quỷ sai méo miệng.”Nơi này có gì đẹp,vừa buồn thảm vừa máu
tanh.” Bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì,khẩn trương nói”Cô không phải
muốn chạy trốn nữa chứ?”

“Ngươi yên tâm,sẽ không .”Liễu Uyển Nhi lên
tiếng bảo đảm,năm đó cô chạy trốn thiếu chút nữa hại hắn mất công việc
quản lý cầu Nại Hà,đây cũng là chức vị hắn khổ sở mới có được,cô sẽ
không làm chuyện tổn hại đến công việc người khác.

Thật ra cô cũng
không biết mình nên đi hướng phương nào,cho nên nghiêm chỉnh đợi tại Địa phủ,giữa Liễu Uyển Nhi hoặc Tô Tiểu Tiểu bất luận người nào,chỉ cần có
một người trong đó tắt thở cô có thể lần nữa đầu thai chuyển thế.

“Cô đừng gạt ta đấy.” Cổ quỷ sai vẫn có chút lo lắng.

“Ngươi yên tâm đi.” Lúc này Liễu Uyển Nhi thấy bóng người quen thuộc đi về
phía bọn họ,nhìn cổ quỷ sai nói “Lâm muội muội của ngươi tới rồi “

Nghe vậy trên mặt cổ quỷ sai bỗng nhiên thay đổi, lập tức xoay người nghênh đón.

Nhìn hai quỷ sai bọn họ vui vẻ ân ân ái ái rời đi,Liễu Uyển Nhi hâm mộ đồng
thời thở phào nhẹ nhõm,cổ quỷ sai này chắc còn sợ chuyện năm đó,chỉ cần
nhắc tới chút xíu sẽ càm ràm cả buổi sáng,ngay cả người kiên nhẫn như cô cũng chịu không được,may lão bà hắn cũng chính là quỷ muội muội năm đó
đứng bên cạnh hắn tới, bằng không hôm nay cô sẽ bị hắn phiền chết.

Em đã có thể vượt qua trăm năm gặp được anh,vậy xin em lần nữa xuyên qua thời không trở lại yêu anh.

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh,Đao Nhân hao hết khí lực vẫn không thể làm Liễu Uyển Nhi tỉnh lại.

Cuối cùng hắn chỉ có thể chịu thua: “Đại ca,em thật sự không có cách,anh đi mời đạo sĩ đi.”

“Không cần quan tâm thời gian ba ngày,cậu thử lại lần nữa đi.” Tô Lực Hằng
khích lệ nói,ngày đó hắn nói muốn mời đạo sĩ nhưng thật ra vì kích thích y thôi.

“Tất cả phương pháp có thể em đều đã dùng,nếu như có thể em
thật muốn linh hồn thoát xác mang cô ấy về.” Đao Nhân vô lực nói”Nhưng
cô ấy một chút ý chí muốn tỉnh lại cũng không có,em là bác sĩ cũng không còn biện pháp.”

Ngay cả Đao Nhân cũng nói không thể,vậy hắn phải làm sao? Cảm giác bất lực trước nay chưa có xâm nhập Tô Lực Hằng,chẳng lẽ
cô thật muốn nằm đó cả đời? Cô thật muốn bỏ con và hắn sao?

Thẩn thờ trở về gian phòng,ngồi xuống bên giường Liễu Uyển Nhi.

“Lực Hằng,cậu làm sao vậy?” Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của hắn dì Trương có chút lo lắng.

“Dì Trương có thể ra ngoài một chút không? Ta muốn đợi ở bên cạnh Tiểu Tiểu.”

“Tiểu Tiểu sẽ tỉnh,cậu đùng quá gấp gáp.”Dì Trương vỗ vỗ vai Tô Lực Hằng rồi rời khỏi phòng.

Khi trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ Tô Lực Hằng cầm bàn tay Liễu Uyển Nhi.

“Anh dùng thời gian hơn năm năm rốt cục biết được em là Uyển Nhi,mà biết
cũng là sau khi em rời đi,em có phải giận anh xem em như người khác nên
không trở lại? Nếu như anh nói xin lỗi em thì thế nào,chỉ cần em trở lại em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được.”

“Em biết không,chúng ta
có cục cưng,nó đã gần bốn tháng rồi,cục cưng rất khỏe mạnh chẳng qua rất nhớ mẹ,mà bố cục cưng cũng rất nhớ vợ mình,em thấy được nổi nhớ của bọn anh không? Hãy nhanh trở lại.”

Nói xong lời cuối cùng giọng Tô Lực Hằng đã có chút nghẹn ngào,nắm bàn tay Liễu Uyển Nhi đặt lên trán.

Ba tháng này mong chờ so với năm năm em rời đi còn đau khổ hơn,bởi vì năm
năm đó ít nhất biết em sống rất tốt,mà ba tháng này hắn lúc nào cũng lo
lắng an nguy của cô;ba ngày mong chờ so với ba tháng còn đau khổ hơn,bởi vì sau khi biết lai lịch thật của cô hắn càng sợ cô đi sẽ không trở
lại.

Em đã có thể vượt qua trăm năm gặp được anh,vậy xin em lần nữa xuyên qua thời không trở lại yêu anh.

Tô Lực Hằng yên lặng ngồi,yên lặng bảo vệ,yên lặng cầu xin.

Lúc này tiếng gõ cửa dồn dập vang lên,tiếp theo cửa phòng bị mở ra chỉ nghe dì Trương dò đầu vào,vui vẻ nói: “Lực Hằng cậu mau xuống lầu,Inge cùng
Nhị Anh tới,bọn họ đưa đến phương pháp có thể chữa trị cho Tiểu Tiểu.”

Cái gì?Chẳng lẽ ông trời hiển linh nghe được lời cầu xin của hắn,Tô Lực Hằng lập tức chạy ra khỏi phòng.

Trong phòng khách Tô Lực Hằng vội vàng hỏi thăm hai anh em Inge : “Các người có cách để Tiểu Tiểu tỉnh lại sao?”

“Chỉ có thể nói thử xem.” Inge nói.

“Chẳng lẽ không nắm chắc mười phần?”

Lúc này Nhị anh lấy một lọ đen sẫm từ trong túi ra,nhìn Tô Lực Hằng nói:
“Đây là một loại thảo dược đặc biệt của Bộ Lạc chúng em,có thể kích
thích đại não con người giúp ý thức tỉnh lại.Em đã hỏi mẹ chuyện của
Tiểu Tiểu,mẹ đã giao thảo dược này cho em,cũng dạy cho em nghi lễ đặc
biệt,trước đây thật lâu vu y Bộ Lạc chúng em từng dùng cách này cứu
người đứng đầu bộ tộc,nhưng phương pháp đã mấy chục năm chưa sử dụng
qua,hơn nữa em chỉ mới biết,cho nên không biết hiệu quả thế nào.”

“Trước thử xem đã” Hiện tại bất luận phương pháp gì,chỉ cần có một tia hi vọng Tô Lực Hằng cũng nguyện ý làm thử.

Cho nên dựa theo cách chỉ dẫn của Nhị Anh,dì Trương lập tức chuẩn bị mấy món đồ cô cần.

Gian phòng mờ ảo,ánh nến đung đưa,Nhị Anh vung lụa đen quỳ gối trước bàn vuông, miệng niệm chú ngữ.

Tô Lực Hằng,dì Trương còn có Inge im lặng đứng ở cạnh cửa nhìn tất cả chuyện xảy ra.

Qua một hồi cô nâng lên bát xứ trên bàn,đi tới trước giường,ngón trỏ thấm
một chút chất lỏng thần bí trong chén,chia ra vẽ lên mi tâm Liễu Uyển
Nhi,cùng trên dưới giữa môi,miệng niệm chú ngữ vẫn chưa ngừng qua,mà đọc càng lúc càng nhanh,càng ngày càng gấp.

Lúc này Tô Lực Hằng chợt
phát hiện ngón tay người nằm trên giường giật giật,trong lòng vui
mừng,xem ra vu thuật đã có tác dụng,hắn nín hơi đợi bà xã mình tỉnh lại.

Lúc này bỗng nhiên một loại lo lắng xông vào trong đầu hắn,không biết chiêu hồn thuật gọi là linh hồn Liễu Uyển Nhi,hay Tô Tiểu Tiểu ?

Vạn nhất gọi trở lại chính là Tô Tiểu Tiểu thì hắn phải làm sao? Vậy hắn và Liễu Uyển Nhi thật sự phải vĩnh biệt.

Đang lúc hắn do dự giọng của Nhị Anh đã cắt đứt suy nghĩ của hắn,cô gái
khoác lụa đen bỗng nhiên ngã trên mặt đất,mọi người lập tức xông tới.

“Nhị Anh,em làm sao vậy?” Inge lo lắng ôm lấy em gái của mình.

Nhị Anh mệt mỏi nhìn Tô Lực Hằng,giọng nói mang theo xin lỗi: “Thật xin lỗi anh Lực Hằng,năng lực của em có hạn,không thể giúp anh gọi Tiểu Tiểu
trở về,nếu không em trở về đưa mẹ em tới.”

“Không cần.” Tô Lực Hằng lập tức từ chối ý tốt của cô”Anh còn có cách khác,hôm nay cực khổ em rồi.”

Giờ khắc này trong lòng hắn thật ra thở phào nhẹ nhỏm,bởi vì hắn thật rất
sợ loại phép thuật này sẽ gọi linh hồn Tô Tiểu Tiểu trở về,vậy hắn sẽ
vĩnh viễn mất đi bà xã của mình,cho dù cô vĩnh viễn không tỉnh ít nhất
hắn còn có hi vọng.

Dì Trương và Inge đưa Nhị Anh đi nghỉ ngơi,Tô Lực Hằng ngồi vào bên giường,cầm lấy khăn giấy lau đi chất lỏng màu đen
trên mặt Liễu Uyển Nhi.

Trong lòng yên lặng cầu nguyện: Uyển Nhi!Em nhất định phải tỉnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui