Ngày này Tô Lực Hằng mang theo Vu Thiểu Đình và Khinh Vân đến công ty,trong nhà chỉ còn lại có Liễu Uyển Nhi,dì Trương cùng Đao Nhân và Tiểu Do núp trên tầng cao nhất . Dì Trương dọn dẹp xong phòng bếp đang chuẩn bị đem rác bỏ,đi tới cửa bỗng nhiên cái eo rắc một cái,đau đớn để bà ngồi bệt trên mặt đất. “Dì Trương,dì không sao chứ?”Liễu Uyển Nhi vừa lúc xuống lầu thấy được, lập tức chạy đến đỡ dì Trương đứng dậy. “Thật là,thắt lưng tự niên đau.”“Dì ngồi đây một chút,cháu sẽ quăng rác giùm dì.”Vừa nói liền nhặt một bao rác lớn bỏ đi. Đem rác bỏ vào trong thùng,Liễu Uyển Nhi đang chuẩn bị về nhà chợt thấy hai bóng người quen thuộc từ trong góc đi ra,là Lâm Cẩm Quyền và Lưu Thanh Sơn. “Tiểu Tiểu.” Lâm Cẩm Quyền kích động nhìn cô bé trước mắt.Theo bản năng đứng nhìn,không thấy bóng dáng hắn mới nhẹ nhõm đi đến. “Ông ngoại,sao ông lại tới đây?”Vốn nên mời ông vào nhà ngồi nhưng suy nghĩ đến quan hệ khẩn trương giữa hai nhà,vẫn thôi đi. “Ông đến thăm cháu.”Thật ra thì bọn họ núp ở đây rất lâu rồi. “Lão gia,không bằng chúng ta qua quán cà phê bên kia ngồi nói chuyện một chút.” Lưu Thanh Sơn đề nghị,theo tin tức của hắn bọn người Tô Lực Hằng sẽ không về được,mà ngôi nhà đó cũng không phải nơi lý tưởng để nói chuyện.Người phục vụ bưng lên ba ly cà phê. Thời gian đáng quý Lâm Cẩm Quyền trực tiếp mở miệng nói: “Tiểu Tiểu,cháu thật muốn kết hôn cùng Tô Lực Hằng sao?” Vấn đề này Liễu Uyển Nhi không biết nên trả lời thế nào,cô yêu Tô Lực Hằng nhưng sợ nghe người khác đàm tiếu quan hệ giữa bọn họ. Nhìn vẻ mặt do dự của Liễu Uyển Nhi,Lâm Cẩm Quyền nói: “Cháu không muốn gả cho hắn phải không?” Nếu như vậy thì tốt quá,tất cả vấn đề cũng dễ giải quyết. Liễu Uyển Nhi lắc đầu cô không biết làm sao nói với Lâm Cẩm Quyền,mặc dù biết ông quan tâm mình nhưng dù sao vẫn chưa thân thuộc với ông,vẫn chưa thể thổ lộ tâm sự với ông. Mà lúc này Lâm Cẩm Quyền đã đứt định ý định Liễu Uyển Nhi không muốn lấy Tô Lực Hằng ,chuyển hướng bắt đầu thao thao bất tuyệt nói. “Cháu không muốn lấy hắn là đúng,hắn dù sao cũng là người chú trên danh nghĩa,nếu như hai người sống chung người ngoài sẽ nói thế nào.”Quả thế,Liễu Uyển Nhi thật đau lòng. Lại nghe Lâm Cẩm Quyền nói: “Cô bé muốn giữ mình trong sạch không nên qua lại với xã hội đen,mặc dù cháu hiện tại đã sống cùng Tô Lực Hằng,nhưng tốt nhất đừng tiếp xúc nhiều với hắn,để tránh bị lây khí chất xã hội đen.” Cái gì,Hằng là xã hội đen? Tại sao không có ai nói cho cô biết? Nhớ tới mấy lần đuổi giết,nhớ tới hắn dạy cô bắn súng,nhớ tới Khinh Vân thường xuyên để lộ vẻ mặt hung dữ. . . . . . Bỗng nhiên phát giác thì ra cô ngây thơ thế. Nhưng vẫn không nhịn được nói chuyện thay Tô Lực Hằng : “Thật ra thì Hằng cũng là người tốt,hắn chưa từng làm xằng làm bậy.” “Làm sao cháu biết hắn không có?” Lâm Cẩm Quyền đột nhiên cảm giác cháu gái ông quá đơn thuần,ngày nào đó bị lừa gạt đi bán cũng không biết,”Cháu có biết hắn bảo đàn em đi uy hiếp mua mảnh đất đẹp của ta không? Cháu có biết hắn đã tung tin với cảnh sát nói ông ngoại cháu rửa tiền ở nước ngoài,để cho cảnh sát tới đây điều tra ta không. . . . . .”“Được rồi lão gia,thời gian không còn sớm chúng ta trở về trước thôi.” Lưu Thanh Sơn vội vàng ngăn lại lời ông,ông ta không thấy sắc mặt Tôn tiểu thư đã càng ngày càng trắng sao?Lâm Cẩm Quyền còn chưa nói đủ,nhưng bị Lưu Thanh Sơn lần nữa thúc giục,không thể làm gì khác hơn rời đi trước. Mà Liễu Uyển Nhi đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người,cô vốn tưởng rằng Tô Lực Hằng chẳng qua đấu khí với Lâm Cẩm Quyền,chứ không nghĩ rằng hắn ở sau lưng làm nhiều chuyện quá mức đáng sợ,hắn như vậy làm cho cô cảm giác xa lạ,có một chút sợ hãi. Thật hy vọng tất cả đều do Lâm Cẩm Quyền thêu dệt,không được,cô phải hỏi chính miệng Tô Lực Hằng.