Vu Thiểu Đình nhìn điện thoại,hắn trở về hơn một giờ nhưng Liễu Uyển Nhi còn chưa xuất hiện. Đúng rồi,hôm nay cô có buổi thi,có thể thi kém hay không.Vu Thiểu Đình quyết định đến phòng Liễu Uyển Nhi xem một chút. Vừa mở ra cửa phòng chỉ thấy cô bé làm hắn nóng ruột nóng gan đang ủ rũ suy nghĩ. “Tiểu Tiểu,có chuyện gì?” Vu Thiểu Đình vội vàng kéo cô vào bên trong phòng mình. Thật ra Liễu Uyển Nhi đã đứng trước phòng Vu Thiểu Đình gần một tiếng,sở dĩ không dám đi vào là bởi vì hôm nay thi Anh ngữ thành tích của cô vẫn rất thảm,nhớ tới anh Thiểu Đình mỗi ngày làm việc mệt nhọc sau khi về nhà còn dùng nhiều thời gian phụ đạo mình,thành tích như vậy cô làm sao dám gặp hắn. “Anh Thiểu Đình. . . . . .” Liễu Uyển Nhi nói đến đây khóe miệng thu trở về. Vu Thiểu Đình dùng ánh mắt khích lệ nhìn cô,thật ra không cần đoán hắn cũng biết cô thi Anh ngữ nhất định rất tệ,chuyện ôn tập chỉ mới gần đây,hắn cũng không mong đợi cô sẽ thi thật khá. Làm mấy lần hít sâu,Liễu Uyển Nhi rốt cục khua lên dũng khí: ” Anh ngữ em thi kém.” “Ừm.” Trả lời rất nhạt. Liễu Uyển Nhi không tin hỏi: “Anh không muốn biết thành tích của em sao?” Vu Thiểu Đình khẽ mỉm cười: “Đồ ngốc,thành tích lần này chỉ phản ánh trình độ Anh ngữ của em hiện tại,chỉ cần em tiếp tục cố gắng sẽ nắm được phần trọng tâm,cho nên nó không quan trọng.” Một câu nói làmLiễu Uyển Nhi như trút được gánh nặng,từ trong túi móc ra bài thi đưa cho Vu Thiểu Đình,hiện tại phần bài thi này đã không còn là gánh nặng. Vu Thiểu Đình mở ra bài thi,trên đó ghi điểm số thật to‘33 điểm ’. “Không tệ lắm,so sánh lần trước tiến bộ 33 lần,xem ra anh là thầy cũng rất giỏi.” Vu Thiểu Đình khoe khoang nói. “Ha ha a. . . . . .” Liễu Uyển Nhi cười. Anh Thiểu Đình luôn trấn an cô khi cô khổ sở nhất,khuyên răng cô,bảo vệ cô. Có hắn ở đây thật tốt . “Anh Thiểu Đình.” Vu Thiểu Đình còn chưa kịp phản ứng,người trước mắt mà đã nhào vào trọng ngực mình. Ôm lấy eo cô Vu Thiểu Đình cười giỡn nói: “Tiểu Tiểu muốn cảm ơn anh Thiểu Đình cực khổ phụ đạo không bằng lấy thân báo đáp đi?” Nghe vậy Liễu Uyển Nhi lập tức buông tay ra,muốn rời khỏi lòng ngực lại bị Vu Thiểu Đình ôm chặt vòng eo không cách nào nhúc nhích,nghe tiếng cười từ đỉnh đầu truyền đến làm cho cô lập tức biết hắn đang trêu mình,đôi bàn tay trắng như phấn kết siết chặt đánh giữa ngực Vu Thiểu Đình. “Anh Thiểu Đình xấu lắm!” Nằm úp sấp trở về ngực hắn,nhớ tới rồi cô chủ động ôm hắn khuôn mặt Liễu Uyển Nhi ửng hồng,sau khi tới hiện đại cô thật xấu. Ôm vòng eo nhỏ trong ngực,hơi thở tỏa ra mùi hương Vu Thiểu Đình mong người trong ngực nhanh lớn lên,chỉ cần cô được hai mươi tuổi hắn liền tìm Tô Lực Hằng cầu hôn cô,cưới cô,sớm chiều ở cùng một chỗ với cô. “Thiểu Đình,cậu đã ngủ chưa?” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói kinh động hai người đang ôm nhau. Là chú,nếu để cho chú biết đã trễ thế này mình còn ở trong phòng Anh Thiểu Đình,nhất định sẽ giận. Là đại ca,đã trễ thế này anh ấy tại sao còn đến phòng mình? Chẳng lẽ có việc gấp. “Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Liễu Uyển Nhi khuôn mặt gấp gáp. “Không sao,chúng ta không có làm chuyện gì,để chú biết em đang ở đây cũng không sao.” Vu Thiểu Đình đứng lên đi mở cửa. Mặc dù nghe Vu Thiểu Đình nói như vậy,nhưng Liễu Uyển Nhi vẫn sợ dáng vẻ khi giận của Tô Lực Hằng,nhìn bàn tay Vu Thiểu Đình vịn vào tay cầm cửa,trong nháy mắt sợ hãi Tô Lực Hằng làm cho cô lựa chọn trốn tránh. Khi Vu Thiểu Đình lần nữa quay lại phòng,phát hiện không thấy Liễu Uyển Nhi,đang nghi ngờ chợt thấy cô núp dưới giường, lập tức hiểu xảy ra chuyện gì,xem ra cô thực sự rất sợ chú của mình,bất quá bọn họ như vậy giống một đôi gian phu dâm phụ,nghĩ tới đây Vu Thiểu Đình trên mặt nở nụ cười. “Chuyện gì vui như vậy?” Tô Lực Hằng cũng phát hiện nụ cười của hắn. “Không có chuyện gì.” Nếu Tiểu Tiểu không muốn để đại ca biết cô ở chỗ này,vậy thì cứ theo ý cô. “Chuyện tra thế nào rồi?” Tô Lực Hằng đi thẳng vào vấn đề. “Nhất phân đường truyền đến tin tức,gần đây cũng không phát hiện mấy bang phái lớn có hành động gì đặc biệt, cũng không có người nào lẻn đến Trung Quốc,cho nên em hoài nghi mấy chuyện gần đây do người mình làm.” “Có mục tiêu không?” Tô Lực Hằng. “Mấy ngày trước em dùng mạng lưới liên lạc tra được người gọi 110,là một mã số Thâm Quyến,Thích lão đầu có thế lực hoạt động ở Châu tam giác,em hoài nghi chuyện hai lần trước có thể liên quan đến ông ấy.” Vu Thiểu Đình nói. “Trước đừng kết luận,chỉ có một mã số chưa thể nói rõ vấn đến.” Dừng lại chốc lát Tô Lực Hằng lại nói, “Nghĩ biện pháp theo dõi mã số này,xem còn liên lạc với người nào.” “Dạ, đại ca.” “Ta đây đi trước,cậu cũng chú ý nghỉ ngơi gần đây tương đối bận rộn.” Thật ra Vu Thiểu Đình sở dĩ bận rộn như vậy tất cả đều do Tô Lực Hằng cố ý an bài chuyện khó cho hắn ,để hắn không có thời gian tiếp xúc với Liễu Uyển Nhi,nhưng Tô Lực Hằng làm sao cũng không nghĩ đến,giờ phút này hắn trăm phương ngàn kế nghĩ cách giải quyết thì người kia đang nằm dưới giường Vu Thiểu Đình. Tô Lực Hằng vừa đi,Liễu Uyển Nhi lập tức từ dưới giường bò ra ngoài. “Thật ra em không cần sợ chú em như vậy ,anh ấy rất quan tâm em ,chẳng qua là thái độ có chút bá đạo.” Vu Thiểu Đình chân thành nói. Liễu Uyển Nhi cũng không giống bình thường đáp lại Vu Thiểu Đình,còn thẳng tắp theo dõi hắn,vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa có . “Tại sao?” Vu Thiểu Đình phát hiện cô có chuyện gì không đúng. Một lát sau,Liễu Uyển Nhi rốt cục mở miệng: “Anh Thiểu Đình,anh và chú rốt cuộc đang làm chuyện gì?” Mới vừa rồi Vu Thiểu Đình cùng Tô Lực Hằng nói chuyện cô mặc dù không hiểu lắm,nhưng những lời đó cô cảm thấy nguy hiểm,hơn nữa lần đó trải qua bị theo dõi,cô càng nghĩ càng cảm thấy Anh Thiểu Đình và chú đang làm chuyện rất nguy hiểm. Vu Thiểu Đình trầm mặc,cô đã cảm thấy được nhưng hắn không muốn cô bị cuốn vào hắc bang,cô sinh ra trong gia đình này sớm muộn gì cũng phải gặp sóng to gió lớn,hắn phải làm sao mới kéo cô ra khỏi trung tâm cơn bão đây. “Tiểu Tiểu,em chỉ cần nhớ,vô luận sau này xảy ra chuyện gì Anh Thiểu Đình vĩnh viễn bảo vệ em,cho em một cuộc sống bình an.” Vu Thiểu Đình suy nghĩ mãi vẫn quyết định không để cho cô biết quá nhiều chuyện hắc đạo, hắn không muốn cô sống trong khẩn trương cùng lo lắng. Vu Thiểu Đình trả lời càng gia tăng bất an trong lòng Liễu Uyển Nhi,nhưng nếu hắn không muốn nói với mình cô cũng không hỏi nhiều,bất quá vì không để cho mình trở thành gánh nặng của Vu Thiểu Đình cô có một quyết định.