Thức Tỉnh - Phần 2 Series Sức Mạnh Hắc Ám

Chương 24
TÔI DÚI DAO VÀO TAY Tori và bảo chạy. Cô ta nghe lời ngay và phóng vút đi. Cặp chân dài sớm bỏ lại tôi một mình, đó không phải là điều tôi muốn. Nhưng trước giờ hai đứa nhiều lần không hiểu ý nhau. Chúng tôi cần…
Vì ngoái ra sau nhìn kẻ đang đuổi theo mình nên tôi vấp phải lề đường. Dù loạng choạng, tôi vẫn cố đứng dậy nhưng bên đầu gối bị đau khuỵu xuống khiến tôi ngã lên vạt cỏ. Hai tay chống xuống đất, tôi vừa định nhổm dậy thì con bé nọ nhảy chồm lên lưng tôi. Tôi gần như ngạt thở.
Hai đứa giao tranh – nếu kiểu vung tay loạn xạ chân đá tứ tung vì sợ của tôi có thể gọi là “ra đòn”. Chẳng mấy chốc, tôi đã bị nó vật ngửa và kề dao vào cổ. Tôi cứng người lại.
“Tôi… tôi… tôi…” Tôi nuốt khan. “Tôi xin lỗi. Cậu muốn lấy áo khoác của tôi không? Cả giày nữa nhé?”
Nó nhăn mặt kinh bỉ. “Nhỏ tóc vàng kia, thứ tao muốn mày lại không có.”
Lật mũ áo tôi ra, nó túm tóc tôi giật mạnh. Tôi nhăm nhó và kêu oai oái.
“Nhuộm vài vệt đỏ ư?” Một tiếng cười khô khốc. “Mày tưởng làm thế thì mày sẽ ngầu hơn ư? Đẹp hơn ư?”
“Kh… không. Nếu cậu thích giày của tôi….”
“Tao không đi vừa. Tao thích áo khoác của bạn mày, nhưng nó đã cao chạy xa bay từ lâu rồi. Bạn mày tử tế quá nhỉ. Thậm chí không buồn ngoái đầu nhìn lại.” Nó hơi nhổm lên nhưng vẫn gí dao sát cổ tôi. “Lúc nãy là súng điện phải không?”
“Gì cơ?”
“Lúc nãy bạn mày dùng súng điện. Nó gí điện vào tao, và cả bạn tao nữa. Chắc mày thấy khoái lắm.”
“Kh… không. Tôi…”
“Tao đã bảo sẽ dạy cho chúng mày một bài học. Vì thứ tao cần mày lại không có, nên…”
Nó đưa dao lên, giữ mũi dao cách mắt tôi chỉ vài xăng ti mét. Thấy phần mũi từ từ hạ xuống, tôi sợ phát khiếp, vùng giãy tìm đường thoát. Nhưng do cánh tay nó chẹn ngang cổ nên tôi giãy giụa sẽ bị ngạt thở ngay. Vì thế, tôi chẳng thể làm gì ngoài việc chống mắt nhìn mũi dao nhọn hoắt sắp chọc vào mắt mình. Một tiếng rên rỉ thoát ra từ lồng ngực tôi. “Mặt sẹo” cười hô hố và tì dao lên gò má tôi.
Mũi dao nhọn xuyên qua da thịt. Mặt tôi đau nhói, máu nóng chảy xuống má.
“Nhỏ tóc vàng kia, cảnh đời này không dành cho bọn gái xinh đâu. Nhỏ nhắn xinh xắn như mày ư? Cùng lắm là một tuần sau sẽ có tay chơi giở ngón nghề với mày. Còn tao ư? Tao may mắn vì không phải lo như mày.” Nó nghiêng mặt cho tôi thấy vết sẹo khủng khiếp chạy dài trên má. “Tao sẽ ban ân huệ giống hệt vậy cho mày.”
Mũi dao xọc xuống sâu hơn. Nhắm nghiền mắt, tôi gồng mình chịu đau. Bất ngờ, nó gầm lên tức tối và nhảy ra khỏi người tôi.
Lúc lồm cồm bò dậy, tôi mới thấy không phải mặt sẹo vừa gầm. Cũng không phải nó tự nhảy khỏi người tôi – người nó đang bay lên, mắt trợn tròn kinh hãi, con dao rơi cắm xuống đất khi Derek nhấc bổng người nó lên. Anh sắp sửa quăng mạnh “mặt sẹo” vào tường.
Tôi thét lên”Đừng!” Tôi tưởng đã quá trễ, không thể vãn hồi nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng, Derek khựng lại, nhanh đến nỗi chính anh cũng phải lảo đảo. “Mặt sẹo” giãy giụa, đá tứ tung. Chân nó đạp trúng Derek, nhưng hình như anh không để ý. Derek nhìn quanh, thấy hàng rào và anh gừ lên một tiếng, ném “mặt sẹo” qua hàng rào đó. Nó rơi bịch sang phía bên kia.
Mãi sau tôi mới đứng dậy được, dù vẫn lẩy bẩy, chỉ chực ngã. Anh túm cổ áo tôi giật mạnh.
“Đi thôi!”
Thấy con dao rơi trên đất, tôi vội nhặt lấy. Derek đẩy tôi lên trước, mạnh đến nỗi tôi suýt ngã nhào. Đoạn tôi co cẳng chạy. Derek chạy trước mặt dẫn đường. Chừng được bốn trăm mét, Derek quay ngoắt lại, nhìn thẳng vào mắt tôi bằng ánh mắt nảy lửa khiến tôi co rúm người. Derek nắm cánh tay tôi giữ chặt.
“Anh có dặn em ở yên đó chưa?”
“Có, nhưng…”
“Anh dặn em ở yên một chỗ rồi mà!” anh gầm lên.

Tôi liếc nhìn xung quanh, sợ có người nghe thấy. Nhưng chúng tôi đang đứng sau dãy cửa hiệu. Mọi cửa sổ đều tắt đèn tối om.
“Rồi.” Tôi cố bình tĩnh, hạ thấp giọng. “Anh có dặn. Nhưng anh cũng dặn em phải canh chừng Tori. Lúc ấy cô ta bỏ đi mà.”
“Anh không mảy may quan tâm đến Tori. Nếu cô ta đi, cứ mặc kệ cô ta. Cô ta có đứng ngay trước mũi xe buýt đang lao tới thì cũng mặc xác.”
Tôi ngẩng lên nhìn vào mắt anh và thấy ẩn sau cơn thịnh nộ là cảm giác sợ hãi tột cùng. Tôi biết anh đang giận ai – Derek giận chính mình vì lúc nãy, suýt nữa anh đã ném “mặt sẹo” vào tường, hệt như anh đã làm với thằng bé ở Albany.
Tôi lẳng lặng gỡ tay anh ra. Anh lùi lại, hết nắm chặt bàn tay lại thả ra.
“Nếu cô ta đi, em cứ để mặc cô ta,” anh nói nhỏ hơn ban nãy một chút. “Tori có gặp chuyện gì anh cũng không quan tâm.”
“Nhưng em thì có.”
Anh lùi lại, bất giác chà mạnh cánh tay. Thấy tôi tròn mắt nhìn, anh vội dừng lại.
“Anh ngứa,” Derek nói. “Chỉ ngứa bình thường thôi.”
“Anh có các triệu chứng khác không? Chẳng hạn sốt, hay…”
“Không.” Derek gắt. “Đừng có đánh trống lảng. Chloe, em phải cẩn thận hơn chứ. Với xác chết lúc trước cũng vậy. Em phải lường trước chuyện gì sẽ đến chứ. ”
Derek có lý. Nhưng nhìn Derek gãi mãi, tôi chợt nhớ không chỉ mình tôi bất cẩn, không chỉ mình tôi không lường đến một mối đe dọa tiềm tàng.
“Thế còn anh thì sao?” Tôi giơ tay chỉ trỏ khi thấy anh lại gãi nữa. “Một người sói chưa từng Biến Hình nhưng đã biết cơ thể mình đang phát triển rất nhanh. Vậy mà khi bồn chồn, sốt cao, ngứa mình mẩy… anh không nghĩ rằng tiến trình Biến Hình sẽ sớm đến ư? Anh cứ để mặc nó ra sao thì ra… cho đến khi nó bắt đầu đúng vào cái đêm đáng lẽ bọn mình phải đi trốn.”
“Anh có định đi với bọn em đâu…”
“Nhưng nếu đêm đó em không ở lại tìm anh, Simon sẽ không bao giờ chịu đi. Sém tí nữa anh phá hỏng kế hoạch trốn thoát chỉ vì anh không biết trong người anh sắp có biến chuyển.”
“Không có chuyện đó đâu.”
“Cũng như em chẳng hề hay biết ngay cả khi ngủ say, em cũng nhập hồn về xác được. Nhưng em có nổi đóa lên với anh không? Thậm chí em còn không nhắc đến chuyện mình suýt bị bắt chỉ vì ở lại giúp anh?”
Anh nghiến răng quay mặt đi, “Anh cũng cố giúp em vậy. Để rồi bị thế này đây.” Anh chỉ vào vết cào trên má.
“Bởi vì có con trai đè nghiến em xuống sàn nhà trong lúc em đang ngủ. Em biết anh không muốn em phải nhìn một xác thối bò lên người. Kế hoạch thì hay, nhưng thực hiện dở lắm. Sau đó anh mất hết kiên nhẫn, luôn miệng quát nạt, ra lệnh này nọ.”
“Anh chỉ muốn giúp thôi.”
“Thế nếu em làm y như vậy với anh? Nếu em quát anh, bắt anh Biến Hình nhanh hơn trước khi bị họ bắt lại thì sao?”
Derek lại nhìn lảng đi. “Anh… Về tối đó. Anh không…” Anh so vai. “Ta phải quay về. Simon sẽ lo cho em mất.”
Chúng tôi im lặng đi khoảng hai mươi bước, tôi cắm cúi bước sau anh. Khi thấy vai anh chùng xuống, tôi biết Derek lại nhớ đến chuyện cũ. Tôi cầu trời cho Derek bỏ qua. Xin anh ấy không nghĩ ngợi về…
Anh quay ngoắt lại. “Lần sau anh bảo em ở yên một chỗ, em ở đúng chỗ đó cho anh.”
“Derek, em không phải cún con.”

Tôi bình tĩnh nói, còn anh nghiến răng trèo trẹo, cặp mắt xanh lục long lên. “Phải, nhưng rõ ràng không có người đi theo lo cho em là không xong. Anh mệt vì phải làm vậy lắm rồi.”
“Thôi đi.”
“Thôi cái gì?”
“Chẳng phải ta đã thỏa thuận không cãi vặt nữa là gì?”
Mặt Derek tối sầm. “Đây không phải…”
“Anh tự giận mình nhưng cứ nhè em mà mắng.”
Tôi chỉ muốn chỉ ra lẽ phải, nhưng Derek nổi cơn lôi đình. Anh hùng hổ sấn đến trước mặt tôi nhanh đến nỗi trong lúc vội lùi lại, lưng tôi va vào hàng rào mắt cáo.
“Chloe, anh giận em. Em bỏ đi. Em gặp nguy hiểm. Anh vừa phải cứu em kia kìa.”
Anh tiếp túc tiến đến. Tôi nép mãi vào hàng rào, giàn lưới mắt cáo rung lên bần bật.
“Với lại đừng có như vậy nữa,” Derek hậm hực. Vừa đi giật lùi vừa nhìn anh bằng ánh mắt đó.”
“Kiểu như anh làm em sợ chứ gì? Có lẽ đúng thế đấy.”
Derek vội lùi lại, nhanh đến độ lảo đảo suýt ngã. Nét mặt anh…vẻ cau có thoáng biến mất, nhưng lập tức trở lại ngay.
“Chloe, anh không bao giờ làm em bị thương. Em phải hiểu…” Anh nín bặt. Ngần ngừ. Rồi quay ngoắt người bỏ đi. “Lần sau ấy à? Tự lo lấy thân đi. Anh không lo cho em nữa đâu.”
Tôi những muốn chạy theo, gào lên bảo tôi không yêu cầu, không cần, không muốn anh lo. Không thèm nếu cái giá phải trả quá lớn – Derek không chỉ giận giữ, quạu cọ, anh còn mang cảm giác có lỗi. Thêm vào đó là vẻ mặt khinh thường của anh nữa.
Mắt tôi cay xè. Tôi chớp chớp, cố ngăn dòng nước mắt tuôn rơi, chờ Derek đi xa đến độ anh không quay ngoắt lại mắng mình được nữa. Sau đó tôi cắm cúi đi theo anh để gặp Simon.
Tori đã ở sẵn đó. Cô ta không nói với tôi một lời, như thể nhắc đến sự vụ vừa xảy ra sẽ kéo theo chuyện cô ta phải thanh minh lý do bỏ tôi mà chạy thoát thân một mình.
Chẳng ai muốn nhiều lời. Ai nấy đều mệt mỏi và lạnh cóng. Chỗ mới của chúng tôi là một kho chuyển hàng. An toàn, nhưng là hướng đón gió bắc thốc đến. Nằm co ro sát chân tường, quấn mình kín mít trong tấm chăn mỏng, mỗi người trong chúng tôi đều phải cố gắng ngủ lấy sức.
Chương 25
MÙI XÚC XÍCH VÀ TRỨNG làm tôi thức giấc nhưng tôi vẫn nhắm nghiền mắt, tận hưởng giấc mơ. Bởi tôi biết nếu mở mắt, may lắm tôi chỉ được ăn trái cây dập và lương khô là cùng.
“Dậy và vui lên đi,” có tiếng thủ thỉ sát bên tai tôi.
Tiếng túi giấy sột soạt. Rồi xúc xích nóng tỏa khói thơm bay đến mặt tôi. Mở mắt, tôi nhìn thấy Simon đang giơ một túi đựng thức ăn quen thuộc trước mặt mình.
“McDonald’s à?”
“Suỵt.”
Chỉ vào Tori đang ngáy vang bên cạnh, Simon lặng lẽ từ kho chuyển hàng lùi ra, đồng thời ra hiệu cho tôi đi theo.

Dẫn tôi đến cầu thang thoát hiểm trong một con hẻm, Simon đỡ tôi bước lên. Hai đứa cùng trèo lên nóc một tòa nhà ba tầng.
Bước đến rìa mái nhà, tôi ngắm cảnh vật buổi sáng sớm. Phía đông có một công viên lấp lánh những giọt sương mai. Đằng sau nó, mặt trời đang lên khiến sắc trời chuyển màu hồng rực.
“Đẹp quá phải không?” Simon lên tiếng. “Đêm qua công viên chẳng vắng như bây giờ, nếu không ta đã ra đó ngủ rồi.” Cậu đặt túi và đồ uống xuống nóc nhà. “Dùng bữa sáng ở đây được đấy nhỉ? Cậu thấy trên này thế nào?”
Tôi chiêm ngưỡng bức tranh phong cảnh đang trải ra trước mắt một lần nữa. Sau chuyện đêm qua, bữa sáng hôm nay ngon hơn mọi bữa điểm tâm sành điệu nhất, trong một nhà hàng sang trọng nhất. Có lẽ chưa từng có ai đối xử với tôi ân cần và chu đáo như thế.
“Tuyệt vời,” tôi cảm kích. “Cảm ơn cậu.”
“Tốt. Bởi nếu cậu không thích, tớ sẽ đổ lỗi cho Derek.”
“Derek ư?”
“Anh ấy bảo bọn mình nên lên đây, còn giúp tớ kéo thang xuống. Nhưng bữa sáng là ý tưởng của tớ. Đêm qua, lúc trông thấy biểu tượng McDonald’s, tớ chợt nghĩ chắc cậu sẽ thích thưởng thức một bữa điểm tâm vắng tiếng chí chóe cãi nhau.”
Derek chọn chỗ này ư? Phải chăng anh mong tôi bị nắng sớm làm cho lóa mắt rồi ngã lộn cổ từ trên này xuống?
“Cậu ăn bánh kếp hay bánh nướng xốp nhân xúc xích?” thấy tôi ngồi xuống, Simon hỏi.
“Cậu thích ăn gì?”
“Của tớ đây.” Simon giơ cao bọc sandwich. “Tớ tính mua cả hai cho cậu chọn. Món cậu không thích thì để Derek ăn. Ở với Derek, không có món gì là bỏ đi cả.”
Tôi chọn bánh nướng xốp nhân xúc xích.
Simon chìa hai cốc nước. “Nước cam hay sữa lắc dâu tây nào?”
“Hình như mới sáng ra cậu không được uống sữa lắc đâu.”
Cậu ấy cười toe toét. “Tớ uống được.”
Thấy tôi chọn sữa, Simon cười hơn hớn. “Tớ cũng đoán cậu thích sữa.”
“Cảm ơn cậu. Những thứ này” – tôi khoát tay chỉ thức ăn và khung cảnh ban mai – “thật tuyệt vời.”
“Sau cái đêm kinh khủng tối qua, cậu đáng được thư giãn. Mà này, má cậu có vết thương kìa. Lát nữa mình nên rửa và băng cẩn thận. Tớ biết đêm qua Derek vừa rầy la cậu, không chỉ một lần.”
“Không sao đâu.”
“Nhưng không thế được. Mắng cậu vụ dựng xác chết dậy ư? Thế là quá đáng, ngay cả Derek cũng không được làm thế. Anh ấy đang…”
“Khó chịu hơn bình thường?”
“Ừ. Chắc tại vụ Biến Hình, hoặc vì không thể Biến Hình được. Dù thế, anh ấy cũng không được trút giận lên cậu, nhất là sau những gì cậu đã làm cho anh ấy.”
Tôi nhún vai, hút một ngụm sữa lớn.
“Cái đêm cậu ở lại với Derek trong lúc anh ấy cố Biến Hình…” Simon lắc đầu. “Tớ không hiểu vì đâu cậu có thể giữ bình tĩnh như vậy được. Bất ngờ thấy Derek trong tình trạng đó, dù chưa hề biết anh ấy là người sói.”
“Sau tớ cũng đoán ra mà.”
Cắn miếng sandwich rồi nhai ngon lành, Simon ngắm trời mây, “Trước đó tớ đã định kể hết với cậu. Nhất là sau khi Derek cứ ép cậu phải thú nhận chuyện cậu thấy ma. Bọn tớ cãi nhau to; như mọi khi, phần thắng thuộc về Derek. Nhưng nếu lường trước sẽ có lúc cậu bắt gặp Derek trong tình trạng đó, bọn tớ đã báo trước để cậu hay. Ngay cả khi biết Derek là người sói, tớ cũng không nghĩ mình dám đến gần, đừng nói gì đến chuyện giúp đỡ. Phải can đảm lắm mới làm được thế.” Cậu ấy bắt gặp tôi đang tròn mắt nhìn. “Cực kỳ can đảm.”
Chắc chắn là mặt tôi đỏ rần. Tôi nhìn đi nơi khác, miệng trệu trạo nhai bánh.
“Chloe, những gì cậu làm cho Derek khiến tớ rất cảm kích. Derek cũng thế, nhưng chắc anh ấy chưa nói ra thôi.”

Nuốt trọn miếng bánh tướng trong miệng, tôi nói lảng. “Vậy, về chuyện cha cậu… cậu chưa kể tớ nghe chuyện cha mình mất tích.”
Simon bật cười. “Chán nghe chuyện Derek rồi phải không? Rủi thay, mọi chuyện đều bắt đầu từ Derek. Sau khi anh ấy làm gãy lưng tên nhóc đó. Lúc chuyện bị đưa lên mặt báo ở Albany, cha tớ quyết định đã đến lúc chuyển nhà. Nhất định ông đã biết Hội Edison vẫn không ngừng tìm kiếm cả nhà tớ. Gia đình tớ phải đi ngay. Nhưng…”
Simon nhặt mẩu thịt nướng cháy trong bánh ra. “Chuyện như thế vẫn thường xảy ra mà. Vừa có dấu hiệu rắc rối, cha con tớ thu xếp ngay hành trang và chuyển đi. Khi còn bé, Derek và tớ không hiểu gì hết, nên mè nheo cha dữ lắm.” Cậu ngừng lại một lát. “Không, chỉ mình tớ thôi. Bởi sinh ra và lớn lên trong khu thí nghiệm, nên miễn ba cha con được gần nhau là Derek vui rồi. Còn tớ thì ghét chuyển chỗ ở. Dường như lúc nào cũng vậy, hễ vừa quen vài thằng bạn, vừa được tụi nó nhận vào nhóm, vừa gặp được một cô gái…”
“Tớ biết tình cảnh đó rồi. À, ngoại trừ phần gặp gỡ các cô gái.”
“Ừ, nhưng tớ cá là cậu không bao giờ phàn nàn. Cậu giống Derek. Hai người lúc nào cũng hành xử sao cho sự việc tốt đẹp nhất. Còn tớ thì nhăn nhó, ỉ ôi khiến cha luôn phải tìm cách dỗ dành. Đúng hôm ông mất tích, trường tớ có một trận bóng rổ. Tớ cực kỳ thích trận bóng ấy. Đọc được bài báo lúc bọn tớ đã đi học, cha gọi vào di động của Derek. Ông dặn anh ấy đừng nói với tớ, nhưng sau khi tan học, ông sẽ đến trường đón hai đứa rồi đi luôn. Và ông đã không đến.”
“Kể từ đó cậu không gặp lại ông ư?”
Simon lắc đầu. “Bọn tớ về nhà, thấy xe đã chất hành lí, chùm chìa khóa trong bếp. Ông chỉ mang mỗi ví, hoặc cất nó trong túi đúng lúc… chuyện gì đó… xảy ra.”
“Theo cậu có phải chú ấy bị bắt cóc không?”
“Tớ không biết. Derek không phát hiện có mùi người lạ trong nhà. Như thể ông chủ động bỏ đi biệt tích. Nhưng cha tớ không bao giờ làm thế. Derek muốn đi ngay. Một lần nữa, tớ lại phá ngang. Tớ chờ một cách lý giải logic – có thể Derek hiểu nhầm ý cha lúc ông gọi điện cho anh ấy. Sáng hôm sau, tớ đành nhượng bộ và hai anh em ra đi. Đã quá trễ. Sang hôm sau nữa thì bọn họ bắt được bọn tớ.”
“Là Hội Edison ư?”
“Họ tự xưng là nhân viên xã hội, chuyên trách vấn đề về trẻ em. Bọn tớ tin họ. Họ đưa hai anh em về nhà xem cha có quay về không. Khi không thấy ông, họ bảo bọn tớ phải đến một nhà mở chờ họ tìm cách giải quyết. Vì bọn tớ sinh ở Buffalo nên họ sẽ đưa hai anh em tớ về đó. Nghe ngược đời thật, nhưng lúc đó bọn tớ không biết phải làm gì hơn. Thế nên tớ và Derek mới có mặt ở Nhà mở Lyle.”
Simon còn kể nhiều nữa, nào chuyện từ lúc trốn ra đến giờ, cậu ấy đã thử bùa tìm kiếm cha mình dạy hồi nhỏ, nhưng không tìm được dấu vết nào của ông. Derek từng nhập tên và biệt hiệu của ông ấy vào máy tính ở thư viện công cộng, nhưng cũng chẳng lần ra được gì.
“Giờ đây, khi đã biết đủ thứ chuyện về Hội Edison, sau vụ Liz, Brady rồi Amber bị thủ tiêu…” Cậu nhìn mông lung xuống bãi xe bên dưới. “Tớ bắt đầu nghĩ có tìm cũng chỉ phí thời gian. Cha tớ có ngoài đó đâu mà tìm. Họ giết ông mất rồi.”
“Nhưng dì Lauren khẳng định Hội Edison không dính líu gì đến vụ cha cậu mất tích. Dì tớ tin chắc rằng chú ấy còn sống. Liệu cha cậu có đến nơi nào khác không? Hoặc có ai biết tin gì về ông?”
“Tớ từng nghĩ đến chuyện về Albany, tìm gặp động nghiệp của cha, hỏi thăm hàng xóm, biết đâu trong ngày hôm đó, có người phát hiện dấu vết bất thường nào chăng…”
“Chúng ta làm được mà. Mình có đủ tiền.”
“Derek không muốn thế.”
“Chẳng lẽ anh ấy muốn ở đây?” Nghe không giống Derek tẹo nào.
“Không. Chỉ có điều Derek thấy quay về chẳng ích gì – và có thể còn nguy hiểm nữa. Nhưng có một người đáng tin cậy. Là bạn của cha tớ. Chú Andrew Carson. Nhà chú ấy ở ngoại ô New York. Cha tớ từng dặn nếu bọn tớ gặp chuyện trong lúc vắng ông, hãy tìm chú Andrew.”
“Cậu gọi cho chú ấy chưa? Biết đâu chú ấy có thông tin về cha cậu không chừng.”
“Rắc rối chính là ở đó đấy. Cha tớ lưu số điện thoại của chú vào điện thoại của bọn tớ. Nhưng hồi bị quăng vào Nhà mở Lyle, họ đã lấy mất điện thoại của tớ và Derek rồi. Bọn tớ biết tên và địa chỉ của chú – khối lần bọn tớ đến nhà chú chơi rồi mà. Nhưng khi lên mạng tìm thông tin về chú, bọn tớ chẳng thấy gì hết.”
“Chắc chắn chú ấy không đăng ký số điện thoại vào danh bạ. Hoặc chú ấy dùng tên khác.”
“Hoặc chú ấy không ở nhà cũ nữa. Vài năm gần đây, mấy chú cháu không gặp nhau. Cha tớ và chú ấy cớ xích mích.”
“Nếu vậy có lẽ cậu đừng nên liên lạc với chú ấy nữa.”
Simon vo tròn tờ giấy gói bánh. “Tớ không nên dùng từ ‘xích mích’. Thực ra chỉ là bất đồng chính kiến. Cha tớ vẫn giữ liên lạc với chú ấy; chỉ có điều bọn tớ không đến nhà chú ấy chơi. Chú ấy vẫn là người cần liên lạc trong tình huống cấp bách. Vậy nên, đúng như Derek nói, bọn mình nên tìm đến chú ấy. Tớ chỉ… chưa chịu từ bỏ việc tìm kiếm cha. Nhưng giờ có cả cậu và Tori, nhất là khi ảnh cậu có ở khắp nơi, Derek sẵn sàng mua ngay vé xe buýt đường dài.”
“Hay ta thử cách khác? Tớ cần đi khỏi Buffalo. Hai cậu cần tìm gặp chú Andrew. Giả sử tớ và Tori tìm đến chú Andrew, còn hai cậu đi tìm…”
“Không. Tớ không tin tưởng Tori nên không để cậu đi với cô ta được. Nhất là sau chuyện tối qua. Derek cũng chẳng đồng ý đâu.”
Tôi không chắc lắm. Nếu có cơ hội “đẩy” tôi đi, Derek sẽ đồng ý cả hai tay.
Simon nói tiếp, “Ngay cả khi không cố ý giết người, Tori cũng bất cẩn và hay nôn nóng. Còn tệ hơn cả tớ, nói thế là cậu hiểu rồi đấy. Ta sẽ tính cách khác vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận