Thức Tỉnh - Phần 2 Series Sức Mạnh Hắc Ám

Chương 38
AI CŨNG ĐƯỢC TẮM. NHỜ CÓ hai phòng tắm nên việc này cũng chóng thôi. Trong khi chờ đến lượt mình, tôi tìm cách nối lại sợi dây chuyền. Tôi không thích cứ cất mặt đá trong túi quần. Làm mãi chẳng được, tôi loay hoay tìm dây buộc tạm. Khi không thấy dây, tôi lục ra đoạn ruy băng và cột mặt dây chuyền vào đó.
Tắm rửa sạch sẽ xong, chúng tôi cùng dùng bữa. Chú Andrew có rất nhiều thực phẩm chế biến sẵn – hình như tài quản gia của chú ấy không vươn xa đến tận lĩnh vực nấu ăn. Tìm được trọn bữa đồ ăn đàng hoàng trong tủ đông, chúng tôi dùng lò vi ba nấu chín. Đồ ngon cực kỳ – ngon hơn mọi món trong nhà hàng sành điệu nhất.
Trong khi ăn, Simon phân công chúng tôi thay nhau trực đêm. Derek nhất định đòi trực ca đầu nên ba người còn lại về giường. Tori và tôi ngủ trong phòng dành cho khách hiện bỏ trống, Simon chiếm tràng kỷ kiểu Nhật trong phòng làm việc. Ai cũng ngại, không dám ngủ trên giường của chú Andrew.
Tôi là người đầu tiên vào nhà vệ sinh. Vừa ra cửa, tôi thấy có loạt ảnh treo dọc tường ngoài hành lang. Tôi dừng lại trước bức chụp Simon và Derek. Họ trạc mười hai, đang ngồi bên đống lửa trại nướng kẹo dẻo. Simon ngày đó giống Simon bây giờ, với mái tóc vàng hoe hoe nâu bờm xờm và nụ cười rộng hết cỡ, tay giơ cao que cắm kẹo dẻo đang bắt lửa.
Derek khác quá. Hình này chụp trước giai đoạn anh dậy thì. Lúc đó da Derek nhẵn nhụi, mái tóc đen rối bù vẫn xòa xuống mắt. Tuy đã cao hơn Simon, nhưng anh chưa cao vượt hẳn lên như bây giờ. So với hiện tại, anh gầy hơn nhiều – do cơ bắp chưa phát triển đầy đủ. Dẫu không phải tuýp bảnh trai như mấy anh chàng hay xuất hiện trên trang bìa tạp chí, nhưng Derek thuộc loại con trai đủ khiến tôi – ở tuổi đó – phải lén nhìn trộm từ cuối lớp và thầm đánh giá bạn học này khá dễ thương với đôi mắt phải nói là rất đẹp.
“Hình này được chụp ở đây đấy.”
Tôi giật bắn. Simon lắc đầu cười.
“Ừ,” tôi nói. “Tớ vẫn hay giật mình thế đấy. Thế ra hai người chụp hình này ở đây à?” tôi chỉ bức ảnh.
Cậu ấy gật đầu. “Hình như vào mùa hè trước khi cha bọn tớ và chú Andrew nảy sinh bất hòa. Derek và tớ ra bãi đất trống cắm trại mà.” Cậu ngừng lời như vừa sực nhớ ra điều gì. “Chắc chú Andrew còn cất đồ cắm trại ở đâu đó thôi. Tất nhiên Tori không thuộc tuýp người thích đeo ba lô và ngẫu hứng hạ trại ở bất cứ đâu, nhưng…”
“Chỉ cần không phải ngủ trong mấy tòa nhà đầy chuột, còn lại Tori đồng ý tất.”
“Để tớ xin Derek cho thêm chút thời gian tìm đồ cắm trại vào sáng mai. Tớ biết cậu mệt lắm rồi, nên tớ sẽ không giữ cậu lại nói chuyện không đâu. Nhưng cậu phải hứa kể hết cho tớ nghe mấy chuyện phiêu lưu kỳ thú tớ trót vắng mặt nhé?”
Tôi cười mệt mỏi. “Tớ hứa mà.” Vừa định quay lưng, tôi chợt dừng lại. “Cậu đặt đồng hồ báo thức chưa? Trực xong, cậu nhớ đánh thức tớ dậy thay ca nhé?”
“Tớ nghĩ sẽ không đến lượt hai bọn mình đâu. Chẳng qua Derek để tớ phân công trực đêm vì anh ấy không có hứng tranh luận. Tất nhiên ba giờ sáng tớ vẫn ra, nhưng thể nào Derek cũng sẽ không chịu vào cho xem.”
“Anh ấy cũng cần ngủ.”
“Tớ hoàn toàn đồng ý với cậu. Nhưng nhất định tớ sẽ rầy Derek. Tuy nhiên, Derek không thích việc chúng ta ở lại đây nên không đời nào anh ấy để người thiếu sức mạnh lẫn tinh thần cảnh giác giữ chân canh gác đâu. Việc tốt nhất ta có thể làm là sáng ra đi tìm lều trại và túi ngủ, đưa anh ấy ra bãi đất trống gần nhất, cắm lều và bảo Derek vào ngủ trong đó.”
Tôi mới đi được vài bước, Simon đã gọi với, “Chloe?”
Tôi quay lại. Hành lang tối om và chỉ sáng nhờ ánh đèn trong phòng khách sau lưng cậu ấy hắt ra, nên tôi không nhìn rõ mặt cậu.
“Hôm nay Derek có… đối xử tốt với cậu không? Trước khi rời khỏi Buffalo, Derek từng nổi nóng với cậu nên tớ lo lắm. Bây giờ hình như hai người bình thường rồi thì phải…”
“Ừm.”
Simon chỉ lặng im, buộc tôi phải nói rõ hơn, “Thật mà. Bọn tớ hòa thuận. Một sự thay đổi dễ chịu.”
Dù không thấy rõ vẻ mặt Simon, nhưng tôi có thể cảm nhận ánh mắt cậu ấy đang nhìn mình đăm đăm. Rồi cậu nói khẽ, “Vậy thì tốt.” Sau giây lát ngập ngừng, giọng Simon nghe đã hồ hởi hơn, “Thế thì tốt quá. Vậy hẹn gặp cậu ngày mai nhé. Mình sẽ nói chuyện sau.”
Thế rồi ai về phòng nấy.
Một lần nữa, giấc ngủ và tôi lệch pha nhau. Tâm trí tôi triền miên xoay quanh những cơn ác mộng.
Tôi cứ nghĩ mãi đến cánh rừng bao quanh ngôi nhà. Nghe tiếng cành cây đập vào cửa sổ, tôi lại giật mình nhổm dậy, tưởng đó là dơi. Và rồi tôi lan man nhớ đến bọn dơi đã chết, phần linh hồn kẹt trong những xác dơi bị nghiến nát…
Sau giấc mơ sặc mùi Disneyland với cảnh lang thang trong cánh rừng bên ngoài, bị dẫn dụ bởi tiếng hát của những sinh vật đội mồ sống dậy, tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra và thầm nhủ mình nên thôi nghĩ đến những hồn ma là vừa rồi… đại loại thế. Ra khỏi giường, tôi nhìn đồng hồ. Gần năm giờ sáng, nghĩa là Simon đoán đúng về vụ Derek không chịu để bọn tôi gác thay. Quyết định không ngủ nữa, tôi ra tủ ngoài hành lang lấy áo khoác và xuống bếp.
“Chloe,” giọng Derek ồm ồm từ phía rừng tối vọng đến trước cả khi tôi nhìn tỏ mặt anh. “Đã bảo Simon là anh muốn bọn em đi ngủ rồi…”

Mùi xúc xích thơm phức bay đến khiến anh im bặt. Hình dung cảnh anh đứng đó hít hà trong lúc bụng sôi ùng ục, tôi phải cố nín cười.
Khi tôi đến nơi, Derek đang ngồi trên vạt cỏ giữa khoảng rừng thưa. Tôi chìa chiếc ghế xếp và đĩa bánh mì tròn kẹp xúc xích rán.
“Biết thể nào anh cũng không chịu vào, nên em nghĩ anh nên được thoải mái một chút. Nhưng nếu anh không đói thì…”
Anh cầm ngay bánh kẹp. Lấy chai Coke trong túi ra, tôi cởi áo khoác và đưa cả hai cho anh.
“Đáng lẽ giờ này em nên đi ngủ,” anh nói.
“Em không ngủ được.”
“Em làm được mà. Cứ nhắm mắt vào và…” Anh chợt ngó tôi lom lom và hỏi cụt ngủn, “Có chuyện gì vậy?”
Tôi dõi mắt nhìn qua bên kia khu rừng. Không khí có lẫn chút mùi khói từ đâu thoảng tới khiến tôi nhớ đến bức ảnh nọ.
“Em thấy ảnh anh và Simon chụp chung. Cậu ấy bảo hai người từng ra ngoài đây cắm trại. Phải chỗ này không?”
“Thế ra ta chuyển đề tài rồi à?” Anh lắc đầu, mở ghế xếp, ngồi xuống và nhìn tôi như chờ đợi trước khi trả lời, “Ừ, ngay chỗ này.”
“Nghe mùi thì hình như có ai vừa cắm trại ở đây hồi chiều. Có người đốt lá khô sao? Hay có bọn trẻ nào vừa tổ chức tiệc vào hè?”
“Sao em cứ nói lảng hoài thế?”
Tôi chỉ im lặng ngồi xuống bãi cỏ. “Tại… chỗ này.” Tôi khoát tay chỉ khu rừng. “Em chỉ sợ lỡ mình ngủ say, em sẽ…”
“Dựng một xác chết sống dậy?”
Tôi gật.
“Đêm qua em không ngủ cũng vì lẽ đó ư? Lúc trên xe buýt anh chợt nhớ đến chuyện ấy. Em sợ cô gái nọ bị chôn ngay trong rừng – cái cô em nhìn thấy bị giết ấy.”
Tôi gật đầu. “Em sợ nếu mình ngủ quên trong lúc nghĩ đến cô gái, em sẽ gọi hồn cô ấy về. Giống như người đàn ông vô gia cư hôm nọ. Em không thể kiểm soát những giấc mơ của mình. Theo em, rất có thể cô ấy bị chôn tại đó, chưa từng có ai tìm được cả.”
“Nếu em làm vậy thật thì chúng ta sẽ để xác cô ấy ở nơi người khác có thể tìm ra. Thế không đến nỗi quá tệ, phải không nào?”
“Cũng có thể… miễn là em biết cách gọi hồn cô ấy một cách an toàn, sau đó phóng thích thật nhanh. Nhưng ngộ nhỡ em… ngộ nhỡ cô ấy không đội mồ sống dậy, làm sao em biết mình đã triệu hồi được hay chưa…”
Tôi ngoảnh mặt ra phía khu rừng.
“Để anh đi lấy ghế cho em,” Derek lên tiếng.
Tôi bảo là mình không ngồi lại lâu nhưng Derek cứ đi tiếp. Khi quay lại, Derek đến chỗ tôi bằng lối khác.
“Anh vừa đi vòng quanh nhà,” anh giải thích. “Nếu có xác người chôn gần đây, thể nào anh cũng ngửi thấy. Tối nay gió khá thuận, em có thể yên tâm.”
“Không phải… Không chỉ có người mới đáng lo đâu.”
Cuối cùng, tôi đành kể anh nghe chuyện mình gọi hồn bọn dơi trong nhà kho.
“Em không chủ động làm thế. Thậm chí em còn không biết các loài thú khác cũng dính dáng đến chuyện gọi hồn, rằng muông thú cũng có linh hồn… Lỡ khi ngủ say, em mơ mình gọi hồn một sinh vật bất kỳ thì sao. Ắt là quanh đây cũng có con gì đấy chết. Em có thể vô tình làm chúng sống lại mà đến chính em không hề hay biết. Sau đó em rời đi và để lại đằng sau một linh hồn kẹt trong thể xác thối rữa…” Tôi hít một hơi thật sâu. “Được rồi, là em đang phát hoảng quá mức đấy thôi”.

“Có lý do để em hoảng mà.”
“Việc đó không giống khi em cố ý làm vậy. Có lẽ thoạt nghe thì có chút khác biệt nhưng…”
“Thực ra vẫn có việc em không muốn”.
Tôi gật.
Anh uống một ngụm Coke, đóng nắp chai, cất vào túi áo rồi đứng dậy. “Ta đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Hình như có người đến gần ngôi nhà. Vậy nên ta không cần ngồi đây chịu trận. Với lại, biết đâu ta săn được vài con vật chết cho em.”
Tôi nhăn mặt. “Chuyện đó nghe không hài hước tí nào.”
“Chloe, anh không đùa đâu. Em lo vì em không hiểu nguyên do, cách thức và biện pháp ngăn chặn những tình huống bất ngờ xảy đến. Ta có thể thử, rồi từ đó phân tích, tìm ra biện pháp cho em. Với lại, trong vài giờ tới, mình cũng chẳng có việc gì làm cả.”
Chương 39
DEREK CÚI XUỐNG BÊN xác một con vật xẹp lép, không còn ra hình thù gì nữa. Con vật từng sục sạo mọi góc rừng, giờ nằm đó trong như vừa bị xe lu cán đường lăn qua.
Tôi gõ nhịp mũi chân lên mình nó. “Em tưởng sẽ là một con nào đấy trông hơn thế này…”
“Vẫn còn lục phủ ngũ tạng?” Derek hỏi.
“Nhiều chi tiết rõ ràng hơn. Có thế em mới biết mình đang gọi hồn con gì chứ. Nhưng anh nói đúng, còn đủ bộ phận cơ thể cũng rất tốt.”
“Đây là con chuột chũi. Chắc đâu đây có cả xác thỏ không chừng.”
“Mũi anh không bỏ qua thứ gì ư? Thú vị quá.”
Anh nhìn tôi, chân mày nhướn cao. “Biết tìm xác động vật thối rữa là thú vị?”
“À thì… đó cũng là biệt tài hiếm có.”
“Nhờ đó anh sẽ có cả một tương lai xán lạn.”
“Này, thể nào cũng có người phải tìm dọn xác thú bị cán chết trên đường. Em cá họ sẽ trả lương hậu hĩ.”
“Không hậu hĩ lắm đâu.”
Derek đứng hít hà rồi đi thêm vài bước, đoạn cúi xuống chọc vào một mớ lông thỏ.
“Thực ra em mong đợi một cái xác còn nhiều phần hơn,” tôi bảo. “Chẳng hạn vẫn còn đầu.”
Anh cười khì, “Chỉ quanh quất đâu đây thôi, nhưng chắc em cần các phần cơ thể còn dính vào nhau.” Anh ngừng lại một chốc. “Anh tự hỏi nếu không được vậy thì…”

“Cứ tự hỏi đi. Còn em sẽ không thử nghiệm vụ đó đâu.”
“Ta đành phải tìm thứ khác vậy.”
Được vài bước, Derek dừng lại, hai vai cứng đờ, ánh mắt nhìn xoáy vào rừng.
Tôi đến bên gọi khẽ, “Derek?”
Sau khi chầm chậm quan sát lần nữa, Derek lắc đầu và đi tiếp.
“Gì vậy?”
“Có tiếng người nói, nhưng ở xa lắm. Chắc có ai cắm trại quanh đây.”
Dù đã biết không có gì nhưng Derek vẫn đi chậm lại, cẩn thận nghe ngóng bốn phía.
“Anh có chắc ta an toàn không?”
“Chắc.”
“Hay em im lặng nhé?”
“Không sao đâu.”
Rảo bước thêm một đoạn, tôi đằng hắng. “Chuyện tối hôm nọ. Lúc em bảo có xác chết xung quanh cũng chả sao ấy. Chẳng là, sau vụ lũ dơi, em…”
Tôi chờ anh kết thúc hộ câu vừa rồi, nhưng Derek vẫn cắm cúi đi tiếp.
“Rõ ràng đấy là chuyện không hay,” tôi đành tiếp tục. “Đáng lý ra em phải nói thế. Chỉ có điều em không muốn… xử sự thái quá. Lúc triệu hồn người đàn ông kia về xác, em đã muốn thú thật, cả chuyện lũ dơi nữa, nhưng…”
“Em không cần anh phân tích rằng em vừa làm một chuyện ngớ ngẩn trong khi em là người hiểu hơn ai hết.” Derek gạt một cành cây sà xuống thấp. “Phải, đúng là em cần cẩn thận hơn. Cả bốn người đều thế. Nhưng em không cần anh mổ xẻ chuyện của mình cho thêm tệ hại. Anh biết”.
Đăm đăm nhìn tôi giây lát, Derek lại hít hà xung quanh và vẫy tay ra hiệu cho tôi rẽ sang trái. “Anh cũng từng nói anh không biết khi nào mình sắp sửa Biến Hình. Anh nói dối đấy. Não bị ngứa, nào sốt cao, nào cơ co thắt… anh biết những triệu chứng đó là gì. Chỉ có điều… Cũng như em, anh không muốn lo cuống lên khiến Simon phát hoảng. Anh nghĩ là mình tự xoay sở được.”
“Bốn người chúng ta đều phải cẩn trọng hơn. Đặc biệt là bây giờ, sau khi biết những việc họ đã làm…”
Tôi im bặt, cơn hoảng sợ đã thành quen thuộc – phần trong tôi cứ nhắc mãi đến mấy từ đó – lại tìm về. Cải biến gen. Sức mạnh không thể bị kiểm soát. Liệu tình hình có thể xấu đến mức nào? Kết quả sẽ còn tồi tệ đến đâu? Còn…
“Chloe?”
Đâm sầm vào cánh tay Derek, tôi mới biết anh đã dừng lại và cúi xuống chăm chú nhìn tôi.
“Rồi ta sẽ tìm ra cả thôi,” Derek dịu dàng, “Ta sẽ xử lý được mà.”
Tôi nhìn lảng đi. Người tôi run lên, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Derek đặt tay dưới cằm xoay mặt tôi lại.
“Không sao đâu,” anh trấn an.
Derek nhìn tôi chăm chăm. Tay anh vẫn đỡ dưới cằm tôi, mặt anh cúi sát mặt tôi. Sau đó anh buông tay, hừ giọng rồi quay đi, “Ta ra đằng kia xem đi.”
Phải mất một giây tôi mới sực tỉnh và đi theo anh. Tôi đến gần, Derek đang cúi xuống xác một con chim.
“Cái này đỡ hơn không?” anh hỏi.
Tôi khom người nhìn. Con chim trông bình thường đến độ cứ như nó đang ngủ. Tự nhiên tôi sốt sắng muốn gọi hồn ngay cho nó. Vừa định quỳ xuống, tôi đã nhảy dựng lên.
“Nó chưa chết.”
“Chết đứ đừ rồi còn gì.” Derek lấy mũ giày khều nhẹ.

“Chưa, nó vừa động…” Một con giòi từ dưới cánh chim bò ra. Tôi hết hồn, vội lùi ngay lại. “Hay ta tìm con khác đừng có bọn ‘khách không mời’ này được không?”
Derek lắc đầu. “Chỉ có một trong hai, hoặc có giòi giống con này, hoặc thối rữa đến độ giòi cũng phải chê.” Anh cúi nhìn kỹ hơn. “Giòi này mới có dạng ấu trùng giai đoạn đầu. Có nghĩa con chim mới chết khoảng …” Anh đỏ mặt, hạ giọng nói xuống khoảng một quãng tám. “Em không cần biết mấy chi tiết đó đâu nhỉ?”
“À phải. Hồi đi học, anh từng tham gia hội chợ khoa học bằng đề án đó đúng không?” Nhìn ánh nhìn sắc lẻm của anh, tôi nói tiếp, “Bắt gặp em săm soi xác chết trong tòa nhà bỏ hoang hôm trước nên Simon có kể em nghe. Tuy nhiên, Simon dặn đừng nhắc chuyện đó với anh bởi lần đó anh chỉ đoạt giải nhì.”
Derek làu bàu. “Ừ. Tuy không dám nhận đề án của anh là hay nhất, nhưng ít ra nó cũng hơn chán cái đề án nhiên liệu tiết kiệm hết sức vớ vẩn gì đấy của người đoạt giải quán quân.” Anh im lặng một đỗi. “Anh không có ý đó. Tất nhiên những đề tài loại ấy chẳng có gì sai. Nhưng người đoạt giải nhất dùng số liệu giả. Hắn giành chiến thắng chỉ vì cái tiếng bảo vệ môi trường. Còn anh đoạt giải khán giả tín nhiệm bầu chọn.”
“Lý do thì vì hình như người ta quan tâm đến xác chết có giòi hơn là bảo vệ môi trường.”
Anh cười khẽ. “Chắc vậy.”
“Lại nói đến vụ xác chết có giòi… chắc em nên bắt tay vào việc ngay. Bắt nó động đậy nào.”
Tôi quỳ bên cạnh con chim.
“Ta nên bắt đầu bằng…” Derek lên tiếng.
Anh khựng lại khi thấy tôi mở mắt.
“Anh cần ngậm miệng lại chứ gì?” Anh nói. “Anh định gợi ý em nên à, ừm… thử một vài cách. Nhưng chắc em biết nhiều hơn anh.”
“Vì chỉ biết vài nét mơ hồ nhất về phép thử nên em không muốn làm mình bẽ mặt đâu. Em sẽ nhờ vả đến anh. Tuy nhiên, riêng trong lĩnh vực gọi hồn thì…”
“Im miệng và để em tập trung vào việc.” Derek ngồi xếp bằng. “Lúc nói chuyện lũ dơi, em bảo mình có thể triệu gọi một hồn ma mà không cần thấy mặt. Vậy đó là loại gọi hồn chung chung thôi. Em nên bắt đầu bằng một hồn ma cụ thể. Như thế ta sẽ biết khi gọi hồn một người, em có đồng thời gọi luôn hồn mấy con thú gần đó về hay không.”
“Hiểu rồi. Em sẽ bắt đầu với Liz.”
Theo ý tôi, nếu giả sử tất cả những chuyện chúng tôi đang trải qua đây mang tính chất khoa học thì tôi nên dùng vài biện pháp kiểm soát. Tôi sẽ sử dụng “mức sức mạnh” thấp nhất – chỉ để gọi khẽ trong tâm tưởng, “Liz, cậu có đó không?” Tôi vừa làm vừa để ý con chim. Không thấy Liz phản hồi.
Tôi lại hình dung ra Liz và thầm gọi bạn. Vẫn không thấy. Tôi tưởng tượng mình đang lôi Liz lại đây. Chẳng thấy gì. Cố thêm chút nữa, tôi vẫn tập trung vào hình ảnh Liz hiện ra trong đầu mình. Tôi vừa để mắt đến con chim vừa tiếp tục nhìn xung quanh, hi vọng thấy có dấu hiệu của Liz.
“Em nên cố đến mức nào?” tôi hỏi ý Derek.
“Cứ cố hết sức đi em.”
Ả bán yêu từng nói đến chuyện tôi có thể bắt xác chết trong nghĩa trang cách đấy hai dặm phải sống dậy. Chắc chắn là ả nói quá rồi. Chưa kể là…
“Cố ở mức em vẫn thấy thoải mái,” thấy tôi ngần ngừ, Derek khuyến khích. “Còn nếu muốn cố hơn thế, ta hãy để lần khác.”
Tôi cố thêm một chút. Rồi một chút nữa. Kiểm tra con chim xong, tôi lại nhắm nghiền mắt. Đúng lúc đó, Derek kêu lên, “Ngừng lại.”
Tôi mở bừng mắt. Cánh con chim vừa động đậy. Tôi vội chạy lại xem.
“Chắc tại bọn giòi đấy,” Derek nói. “Em làm tiếp đi.”
Derek đứng dậy, cầm cành cây và bước đến chỗ con chim. Đang đi, anh bất thần ngẩng phắt lên, mắt nheo lại, hai cánh mũi động đậy.
“Der…?”
Một tiếng “rắc” từ xa vọng lại cắt ngang lời tôi. Derek nhào tới, quật ngã tôi bằng một động tác chuồi bóng. Tôi đổ vật xuống. Có cái gì đó sượt mạnh qua cánh tay tôi, đoạn gần vai, ngay phía trên vết thương còn băng trắng xóa. Khi hai đứa ngã sõng soài, nó cắp “phập” xuống đất, ngay sau lưng chúng tôi. Đất mùn bị cày tung, văng lên cao. Derek nhổm lên ngay nhưng vẫn đè lên người tôi, như một tấm lá chắn… hoặc anh muốn ngăn không cho tôi nhúc nhích thì đúng hơn. Anh ngoái nhìn ra sau.
“Em có sao không?” Lúc quay sang tôi, hai cánh mũi anh lại phập phồng. “Em bị thương kìa.”
Anh giật tay áo tôi. Tay áo bị thủng một lỗ, đúng chỗ có nếp gấp.
“Chắc họ bắn phi tiêu tẩm thuốc mê đấy. Nó sượt qua tay áo em. Rơi phía đằng kia…”
Tôi chưa nói hết câu, Derek đã tìm ra chỗ ấy. Sau giây lát xới đất tìm kiếm, thứ anh tìm được hóa ra không phải một mũi phi tiêu tẩm thuốc mê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận