Chương 7
XẾ CHIỀU HÔM ĐÓ, tiến sĩ Davidoff lại gõ cửa phòng tôi. Chắc đã đến giờ nghe kể chuyện xưa rồi. Dẫn tôi đến trước cửa phòng mình, tiến sĩ nhập mật mã để mở cửa một căn hầm cỡ bằng phòng để đồ, hai bên tường là hai kệ sách.
“Ở đây toàn sách tham khảo. Số còn lại trong thư viện, nơi em sẽ đến thăm sau. Tuy nhiên, nơi này…” – ông ta khoát tay chỉ vào căn phòng – “giống bộ sưu tập đặc biệt của một thư viện công cộng chứa những cuốn sách hiếm và quý nhất.”
Ông ta lôi ra khỏi kệ một quyển sách bọc da màu hung. Tựa sách màu bạc in nổi trên bìa:Nekromantia.
“Toàn bộ lịch sử thuở sơ khai của chủng thầy đồng. Quyển tái bản vào thế kỷ mười tám. Hiện nay chỉ có ba bản sao được biết đến. Đây là một trong số đó.”
Ông ta đưa tôi quyển sách với tất cả sự trịnh trọng, như thể trao cho tôi một vương miện cẩn đá quý. Tôi không muốn tỏ ra bị ấn tượng, nhưng khi chạm vào tấm bìa da sờn rách, ngửi được vị mốc của thời gian, tôi không khỏi rùng mình thích thú. Tôi là một siêu anh hùng lớn lên trong sự khinh thường, sau đó được đưa một quyển sách ma thuật và nghe bảo rằng “đây mới là con người thật của con.” Tôi không thể không sướng mê li. Tình tiết đó như đóng đinh vào óc tôi rồi.
Tiến sĩ Davidoff mở cánh cửa thứ hai. Bên trong là một phòng đọc ấm cúng lạ thường với ghế tựa bọc da, một rừng cây cối và cửa sổ gắn trên trần nhà.
“Nơi ẩn náu bí mật của tôi đấy. Em cứ đọc sách ở đây. Còn tôi ra phòng làm việc nhé.”
Ông ta vừa đi khỏi, tôi vội quan sát kỹ khung cửa sổ trên trần nhà. Dù có cố leo lên cao được đến hơn sáu mét, cửa sổ cũng không đủ rộng để cho tôi lọt qua. Nên tôi yên vị trên ghế, cuốn sách mở rộng trong tay.
Tôi vừa giở sách ra xem, tiến sĩ Davidoff đã quay trở lại.
“Chloe? Tôi cần ra đây một lát. Em ở đây được không?”
Bỏ tôi lại một mình trong phòng làm việc của ông ta? Tôi gật đầu, cố kiềm chế không ra vẻ hăm hở quá mức.
“Nếu em cần gì, nhấn số chín để nói chuyện với quầy tiếp tân. Tôi sẽ khoá cửa đấy.”
Tất nhiên…
Tôi chờ cho đến khi nghe tiếng cửa ngoài đóng lại. Chắc chắn là ông ta đã khoá cửa phòng như vừa nói, nhưng tôi vẫn muốn kiểm tra.
Đó là một ổ khoá kiểu con gái nhà giàu, Rae sẽ nhận xét như vậy –loại dùng để chặn những đứa chưa bao giờ phải chia sẻ phòng tắm và, lâu lâu, đột nhập vào lấy trộm bàn chải tóc khi chị mình đang chiếm dụng vòi sen.
Vài cuốn sách đóng bìa mềm chễm chệ trên một chiếc bàn kê sát tường. Tôi tìm được một miếng bìa đủ cứng, rồi bắt chước Rae đưa nó vào lỗ khóa và lay cho đến khi ổ khóa kêu cạch một tiếng.
Tuyệt, lần đột nhập đầu tiên của tôi đây. Hoặc thoát ra thì đúng hơn.
Tôi bước vào văn phòng của tiến sĩ Davidoff. Thứ tôi cần tìm là một ngăn kéo chứa hồ sơ, chất đầy trong đó những thông tin ghi chép của cuộc thí nghiệm, nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là một màn hình vi tính.
Ít ra thì nó cũng là một chiếc Macbook – tôi quen sử dụng Mac hơn máy tính thường. Tôi đẩy nhẹ chuột và máy tính rời bỏ chế độ Sleep. Màn hình đăng nhập hệ thống xuất hiện. Chỉ có một tài khoản người dùng duy nhất – Davidoff, với biểu tượng đăng nhập là tám vòng tròn. Tôi nhấp vào và ô mật khẩu hiện ra. Bỏ qua nó, tôi chọn dòng chữ "Quên mật khẩu." Dòng gợi ý hiện lên ghi: như cũ. Nói cách khác là mật khẩu thường dùng của tiến sĩ. Chẳng giúp được gì nhiều.
Tại nơi điền mật khẩu, tôi gõ Davidoff. RồiMarcel.
Hừm, mày tưởng dễ ăn lắm sao?
Tôi thử tất cả những mật ngữ của Nhà mở Lyle và Hội Edison, sau đó sử dụng một chút thông tin vừa biết được: Agito, với một vài cách viết khác nhau. Sau lần đoán sai thứ ba, dòng gợi ý như cũ lại hiện lên. Thử thêm vài lần nữa và hệ thống yêu cầu tôi nhập mật mã chủ để tiến hành thay đổi mật mã tài khoản người dùng. Tuyệt thật. Giá mà tôi biết mật mã chủ là gì...
Tôi nhớ mình từng đọc đâu đó về việc người sử dụng thường viết lại mật khẩu và giấu gần máy tính của mình. Tôi tìm phía dưới bàn phím, dưới tấm lót chuột, dưới màn hình. Khi tôi cúi xuống để kiểm tra dưới bàn, một giọng thì thầm vang lên, “Là Jacinda.”
Tôi giật nẩy người, đầu đập mạnh vào gầm bàn.
Một tràng cười khanh khách nổi lên. “Cẩn thận chứ nhóc.” Lại là ả bán yêu.
“Mật khẩu là Jacinda?” Tôi vừa lồm cồm chui ra khỏi gầm bàn vừa hỏi. “Đó là tên mẹ Rae. Sao ông ta…?” Tôi khựng lại.
“Giữa tiến sĩ Davidoff và mẹ con Rae có quan hệ gì với nhau à? Lại một bí mật tuyệt vời nữa. Tất cả lũ khoa học gia kiêu căng ngạo mạn này tự đặt chúng cao hơn loài người bình thường vốn yếu đuối mỏng manh. Thật là khờ dại. Chính bọn chúng mới là mồi cho mọi thứ – lòng tham, tham vọng, tính tự phụ, thói dâm ô. Riêng ta thì lấy điều cuối cùng làm thú vui của mình. Cực kỳ thú vị.”
Trong lúc ả đang ba hoa, tôi nhập từ Jacindavào. Ô mật khẩu biến mất và màn hình nền của Tiến sĩ Davidoff hiện ra.
Tôi mở một cửa sổ Tìm kiếm và tìm tên mình. Cửa sổ lập tức liệt kê một loạt các truy cập. Tôi thử nhấp vào một truy cập nằm trong thư mục tên “Đối tượng dự án Genesis II”, nhưng tôi nhìn nhầm và thay vào đó mở một truy cập khác với tên “Dự án Genesis II” trong thư mục gốc cùng tên.
Đoạn đầu tiên trông như nhật ký y khoa của dì Lauren – bản tóm tắt của một thí nghiệm. Tôi đọc:
Những lợi thế của siêu năng lực bị làm giảm thiểu bởi hai điều bất lợi vô cùng: các tác dụng phụ khó chịu và nguy hiểm, nỗ lực không ngừng nhằm đồng hoá chúng với xã hội loài người. Nghiên cứu này được đưa ra nhằm mục đích loại bỏ hai bất lợi trên bằng phương pháp biến đổi gen.
Biến đổi gen? Từng sợi tóc trên đầu tôi muốn dựng hết cả lên.
DNA của năm đối tượng thuộc chủng loài chính được điều chỉnh trong ống nghiệm. Sự điều chỉnh này được trù tính chủ yếu nhằm giảm bớt những tác dụng phụ của siêu năng lực. Tất nhiên mục đích của việc giảm bớt tác dụng của siêu năng lực được mong là sẽ giúp việc đồng hoá dễ dàng hơn. Nhưng nghiên cứu vẫn được tiếp tục bằng cách nuôi hai mươi trẻ em và không cho chúng biết về khả năng của mình. Năm cá thể còn lại được cách ly hoàn toàn và được nuôi nấng như những cá thể siêu năng. Trong những năm tháng can thiệp vào quá trình phát triển của chúng, nghiên cứu cho thấy có sự xuất hiện hiện tượng mài mòn tâm lý ở một số đối tượng (Phụ lục A), tuy nhiên việc hàn gắn lại liên lạc đã được thực thi với phần đông đối tượng đó.
Mài mòn tâm lý? Chắc là họ đang nói về những người trốn chạy khỏi họ – như Rae, Simon, Derek. Chẳng lẽ ngoài đời còn nhiều người khác giống chúng tôi, những người họ chưa tìm thấy.
Trong số chín đối tượng (Phụ lục B), ở tuổi dậy thì, các cá thể còn lại cho thấy dấu hiệu giảm sút về tác dụng phụ. Tuy nhiên, trong số những đối tượng không có sự cải thiện, việc sửa đổi gen gây ra những tác dụng phụ nghiêm trọng không lường trước (Phụ lục C).
Mấy ngón tay run lẩy bẩy của tôi nhập vào ô Tìm kiếm “Phụ lục C”. Hệ thống đưa con trỏ xuống phía dưới văn bản.
Vấn đề nhận thấy ở chín đối tượng thành công là sự suy giảm chung về sức mạnh. Đây có thể là nguyên nhân tất yếu của sự giảm bớt những tác dụng phụ. Ngược lại, các đối tượng không thành công cho kết quả ngược với kết luận trên. Sức mạnh tăng lên tỉ lệ thuận với những tác dụng phụ có hại, cụ thể là sự bùng phát năng lực một cách bất ngờ và, nghiêm trọng hơn, là những bản năng tự nhiên không thể kiểm soát được, thường bộc phát dựa trên cảm xúc.
Năng lực không thể kiểm soát. Dựa theo cảm xúc.
Tôi nhớ đến cảnh Tori nức nở bảo rằng cô ta không thể cưỡng lại được, rằng khi tức điên lên cô ta không thể kiềm chế được chính mình. Như Liz. Như Derek. Như Rae. Như tôi?
Tôi đọc lướt qua trang tiếp theo, nói chi tiết về cách họ xử lý với những đối tượng “không thành công” – đưa chúng vào một nhà mở, cố gắng làm thuyên giảm sức mạnh của chúng bằng thuốc và thuyết phục là chúng bị tâm thần. Nếu không thành công thì…
Siêu năng lực sẽ gia tăng trong tuổi dậy thì, có nghĩa là sức mạnh của những đối tượng không thành công sẽ tiếp tục phát triển. Có thể giả định một cách hợp lý rằng sức mạnh của chúng sẽ ngày càng trở nên khó kiểm soát, không ổn định, đe doạ tính mạng của chính chúng, của những người vô tội xung quanh, và, có lẽ quan trọng nhất, đe doạ đến toàn bộ giới siêu nhiên.
Chúng tôi đảm nhiệm cuộc thí nghiệm này với mong muốn cải thiện cuộc sống của mọi nòi giống siêu năng lực. Hành động của chúng tôi không thể gây nguy hại đến giới siêu nhiên. Là những nhà khoa học có trách nhiệm, chúng tôi phải nhận lấy trách nhiệm đối với những đối tượng thất bại và giải quyết chúng một cách kiên định nhằm giảm bớt thiệt hại. Tuy không thể đồng nhất mọi ý kiến, nhưng phần đông đã nhất trí rằng nếu quá trình phục hồi nói trên thất bại, chúng tôi buộc phải, với lòng tiếc thương sâu sắc nhất, tiêu diệt đối tượng không thành công một cách nhanh chóng và nhân đạo.
Bên dưới là danh sách những đối tượng thí nghiệm, bên phải mỗi cái tên là dòng chữ cho thấy tình trạng hiện tại của từng người.
Peter Ricci – phục hồi
Mila Andrews – phục hồi
Amber Long – đã xử lý
Brady Hirsch – đã xử lý
Elizabeth Delany – đã xử lý
Rachelle Rogers – trong quá trình hồi phục
Victoria Enright – trong quá trình hồi phục
Và phía cuối danh sách là hai cái tên:
Derek Souza –???
Chloe Saunders –???
Tôi không rõ mình đã ngó trân trân vào cái danh sách đó trong bao lâu – vào những dấu chấm hỏi – trước khi có cái gì đó đập vào đầu tôi. Tôi đứng bật dậy khiến cái dập ghim rơi từ trên bàn xuống thảm.
“Café mocha nhé,” giọng tiến sĩ Davidoff vọng lại ngay đằng sau cánh cửa. “Lọc cà-phê-in, không béo.”
Trong lúc thoát khỏi hệ thống, tôi đưa mắt nhìn cửa phòng đọc và chỗ trốn dưới gầm bàn. Chỗ trống gần hơn, nhưng nếu núp xuống đó tôi sẽ bị kẹt. Một tia can đảm thúc giục tôi lao về phía cửa. Tôi đã làm thế – đến trước cánh cửa – chứ không phải vào trong phòng đọc – vừa kịp lúc cánh cửa hành lang bật mở. Tôi xoay người và ép mình vào tường, cạnh một giá sách cao. Tôi chỉ khuất khỏi tầm nhìn một tẹo.
Tôi với tới nắm đấm cửa phòng đọc. Dù vậy, nếu tôi mở đủ rộng để lách vào, tiến sĩ sẽ phát hiện ra ngay.
Tới chỗ cái bàn đi, tôi thầm van nài. Kiểm tra e-mail. Kiểm tra hộp thư thoại. Làm ơn, làm ơn, làm ơn đừng kiểm tra tôi.
Tiếng bước chân tiến thẳng đến chỗ tôi. Tôi dán lưng vào tường và nín thở. Cánh tay ông ta xuất hiện. Rồi đến đầu gối. Và…
Ông ta dừng lại. Cánh tay và đầu gối quay về phía cái bàn. Ông ta cúi xuống và nhặt cái dập ghim.
Chúa ơi. Ông ta biết. Tôi phải giả vờ. Bịa ra một câu chuyện và tự giao nộp mình trước khi bị tóm. Tôi bước ra. Chợt một tràng âm thanh lách cách phá vỡ sự im lặng. Là răng tôi chăng? Không, là cái giá giữ bút trên bàn đang rung rinh, bút chì bút bi va vào nhau lạch cạch.
Tiến sĩ Davidoff nhìn chằm chằm vào nơi ấy, đầu ngoẹo sang một bên như thể đang tự hỏi, Là mình đang làm đấy à? Ông ta giữ lấy cái giá. Nó ngưng rung lắc. Khi ông ta vừa rụt tay lại, con chuột tự động lăn trên tấm lót.
“Sao?” một giọng nói vang lên bên tai tôi. “Cậu định đứng đó luôn ạ?”
Liz đứng sát vai tôi. Cô ấy chỉ tay ra cửa.
“Đi mau!”
Đợi tiến sĩ Davidoff quay hẳn lưng về phía mình, tôi nhẹ nhàng lách qua cửa.
“Khoá lại!” Liz thì thào.
Tôi đưa tay vặn ổ khoá lại. Tiếng bút khua lách cách vang lên khoả lấp tiếng khoá cửa lạch xạch.
Liz đi xuyên qua tường và khoát tay giục tôi đến chỗ ghế ngồi như đang đuổi một con mèo. Tôi vừa kịp yên vị thì cửa phòng bật mở.
Tiến sĩ Davidoff nhìn một lượt khắp phòng. Tôi hướng theo tầm mắt của ông ta, cau mày, như thể tự hỏi không biết ông ta đang tìm gì. Tôi buộc mình nhìn lướt qua Liz đang ngồi trên bàn.
“Tiến sĩ Davidoff, có gì không ạ?”
Ông ta không nói gì, chỉ nhìn xung quanh.
“Tiến sĩ quên gì ư?”
Ông ta lầm bầm gì đó về bữa tối, rồi rời khỏi phòng mà không quên dừng lại ở cửa để quét mắt qua căn phòng lần cuối.
“Cảm ơn cậu,” tôi nói với Liz sau khi tiến sĩ Davidoff khoá cửa phòng lại. “Tớ biết cậu giận tớ vì đã nói là cậu chết rồi…”
“Nhưng tớ thật sự chưa chết, phải không? Cậu nói lý do tớ không chạm được vào hay dịch chuyển đồ vật được vì tớ là ma.” Liz cười tự mãn, ôm gối ngồi thu lu. “Nên sau đó tớ đã cố gắng tập dịch chuyển đồ vật. Quả thực là tớ làm được, nếu tớ thực sự nhập tâm. Vậy có nghĩa tớ là một thầy pháp rồi.”
Trước đó tôi từng cố giải thích lý do mình không sớm báo cho Liz biết cô ấy là ma. Tôi nói rằng tôi tưởng cô ấy là thầy pháp, và Derek nói họ có thể thoát xác – linh hồn họ xuất hiện mà không cần đến cơ thể.
“Bọn họ đánh thuốc tớ,” cô ấy nói tiếp. “Chắc tại thế nên tớ lú lẫn cả. Tớ không tỉnh dậy được, nên linh hồn tớ đành trôi dạt lung tung thôi.”
Cô ấy lại đung đưa chân và hí hoáy vẽ các hình số tám, đồng thời ngắm nhìn các chú hươu cao cô nhảy múa trên vớ mình. Liz không tin vào những gì mình nói. Cô ấy biết mình đã chết. Chỉ có điều Liz chưa sẵn sàng để đối mặt với sự thật.
Về việc khiến đồ vật di chuyển, tiến sĩ Davidoff từng nói có một dạng hồn ma có thể làm được điều này: một bán yêu biết di chuyển đồ vật. Khi Liz nổi giận, đồ vật bay đến để tấn công kẻ chọc tức cô ấy. Giờ đây, khi là hồn ma, cô ấy đã biết cách kiểm soát năng lực của mình.
Lúc còn sống, Liz từng nghĩ mình sở hữu một yêu tinh. Khi chết đi, chính cô ấy lại trở thành yêu tinh đó. Chỉ là cô ấy chưa thể chấp nhận hiện thực. Còn tôi thì không muốn ép.
Chương 8
BỮA TỐI CÓ MÓN mì Ý và thịt viên. Món khoái khẩu của Rae. Tôi không có tâm trạng ăn uống, chỉ nhấm nháp từng ngụm Coke không ga, nhưng bạn tôi không để ý đến. Rae như đứa trẻ vừa từ trại hè trở về, quá nhiều thứ cần tâm sự khiến Rae nói tới tấp không ngừng.
Rae được tham gia một khoá đào tạo, một buổi thuyết trình về thần học và một cuộc nói chuyện dài cùng tiến sĩ Davidoff. Ông ta kể cho Rae nghe về mẹ cô ấy, hy vọng họ sẽ sớm liên lạc được với bà. Và trong khi Rae huyên thuyên, những gì tôi nghĩ được chỉ là, Bọn mình bị biến đổi gen. Bọn mình là quái vật Frankenstein – những quái thú phế phẩm. Làm thế nào để nói cho cậu hiểu đây?
“Hôm nay tớ gặp Brady,” cuối cùng tôi buột miệng.
Rae dừng nĩa giữa chừng. Mấy cọng mì đung đưa lòng thòng. “Brady ư? Cậu đùa tớ phải không? Cậu ta ở đây à? Lạy Chúa, tuyệt thật.” Rae toét miệng cười. “Cậu có biết khi mới gặp, Brady hay nói câu gì nhất không? ‘Biết ngay mà.’ Cậu ta luôn miệng bảo mình hoàn toàn bình thường, rằng mọi sự đều chẳng có gì lạ hết…”
“Cậu ấy chết rồi, Rae. Tớ chỉ liên lạc với hồn ma của cậu ấy thôi.”
Rae chớp mắt. Một cái chớp mắt thật chậm, và sau đó giống như có người làm tê liệt toàn bộ cơ mặt cô ấy. Gương mặt Rae bất động, đôi mắt trống rỗng, vô hồn.
“T… tớ xin lỗi. Tớ vô tình buột miệng…”
“Sao cậu có thể bịa ra” – bạn tôi cố tình tìm từ thật chính xác – “một lời nói dối hằn học như thế.”
“Nói dối ư? Không đời nào! Tớ không bao giờ…”
“Sao cậu lại làm thế, Chloe?”
“Vì chúng ta đang gặp nguy hiểm. Bọn mình bị biến đổi gen và việc ấy không thành công. Hội Edison đã giết Liz, Brady và…”
“Và chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ giết hết chúng ta. Hay hớm thật, ha ha! Cậu xem nhiều phim quá rồi hả? Sau đó lại để hai anh em kia tẩy não cậu với mớ giả thuyết âm mưu tào lao.”
“Âm mưu ư?”
“Mọi thứ họ nói về Nhà mở Lyle và bọn người xấu làm việc với cha Simon. Hai người họ tiêm nhiễm cậu nhiều quá, giờ thì cậu cho rằng Hội Edison là kẻ xấu. Thôi, cậu dừng bịa chuyện Liz và Brady bị giết nữa.”
Tôi bắt chước Rae, cũng nghiêm giọng lại. “Cậu không tin chứ gì? Tốt thôi, tớ sẽ triệu hồn Liz. Hãy hỏi một câu mà chỉ mình Liz mới trả lời được.”
“Miễn đi.”
Tôi đứng dậy. “Không, tớ nói thật đấy. Chỉ mất một giây thôi.”
Tôi nhắm mắt lại, ghế ngồi của Rae rít lên trên sàn nhà. Ngón tay cô ấy túm chặt lấy khuỷu tay tôi. Tôi mở mắt và thấy gương mặt Rae chỉ cách mặt mình vài phân.
“Đừng đùa giỡn nữa Chloe. Định loè tớ rằng Liz đang ở đây chứ gì.”
Nhìn sâu vào mắt bạn, tôi thấy một nỗi sợ hãi thoáng vụt qua. Rae không để tôi gọi hồn Liz bởi vì cô ấy không muốn biết sự thật.
“Để tớ…”
“Không.”
Rae nắm tay tôi chặt hơn, những ngón tay nóng như lửa đốt. Tôi thở hổn hển và rụt tay lại. Rae nhanh chóng thả ra, nét mặt có vẻ hoảng hốt. Sau đó cô ấy xin lỗi rồi khựng lại, sải bước ngang qua phòng, gọi cho phòng tiếp tân và báo chúng tôi đã ăn tối xong.
Tôi thực sự thấy nhẹ nhõm khi quay trở về phòng. Tôi cần nghĩ cách thuyết phục Rae rằng chúng tôi phải chạy trốn… và sẽ làm gì tiếp theo nếu tôi không thể.
Tôi cần phải thoát ra. Những dấu chấm hỏi bên cạnh tên của Derek hàm ý họ vẫn chưa quyết định phải làm gì với anh ấy, việc đó thì tôi biết. Và hiện tại, những ký tự tương tự cũng xuất hiện bên cạnh tên tôi.
Tôi cần nhanh chóng nghĩ ra một kế hoạch tẩu thoát. Nhưng đến khi nằm dài lên giường nghĩ ngợi thêm, tôi phát hiện ra ly Coke mình đã uống khi nãy không chỉ có ga. Có người bỏ thuốc vào đó.
Tôi thiếp đi không mộng mị cho đến khi bị ai đó chạm vào vai. Tôi mở mắt và thấy Sue, người phụ nữ tóc bạc từng đuổi theo chúng tôi ngoài sân nhà máy. Bà ta đứng đó mỉm cười nhìn xuống tôi như một y tá hiền hậu. Bụng quặn thắt, tôi phải nhìn đi chỗ khác.
“Đến giờ dậy rồi cưng,” bà ta nói. “Hôm nay Tiến sĩ Davidoff cho phép em ngủ, nhưng chiều nay chúng ta còn đầy nhóc giờ học mà tôi tin chắc là em không muốn bỏ lỡ đâu.”
“Tr… trưa rồi ư?” Tôi lật đật ngồi dậy. “Mấy giờ rồi ạ?”
“Gần mười một rưỡi. Rachelle và Victoira sắp xong giờ học buổi sáng và sẽ gặp em trong phòng ăn vào bữa trưa.”