Nhưng nói như vậy… Sẽ không có cách nào ôm Ngư Trận.Cô bé mới chỉ là một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi, người thấp chân ngắn, bình thường đi chưa được nửa đường đã mệt mỏi.
Giang Hồi và Sư Nhạn Hành phải ra tay ôm một lát.Lúc về xe trống đặt đứa bé ở trên thì không sao, nhưng bây giờ…Ngư Trận dường như cảm nhận được điều gì đó, siết chặt đôi bàn tay nhỏ bé của mình, lo lắng nhìn các nàng, cẩn thận nói: "Đồ ăn, kiếm tiền.”Khóe mắt Giang Hồi đỏ lên, ngồi xổm xuống, kéo bàn tay nhỏ bé của cô bé nói: "Ngư Trận, hôm nay mẹ và tỷ tỷ mang theo nhiều đồ quá, không thể ôm con được.
Con đến nhà thím Đậu Tử chơi một lát, chúng ta sẽ về sớm thôi, được không?"Tiểu cô nương sửng sốt một lát, trong hốc mắt nhanh chóng chứa đầy nước mắt: "Đừng… Đừng bỏ con mà.”Nước mắt Giang Hồi chảy xuống.Lúc sinh đứa nhỏ này không được đủ đầy, từ nhỏ chưa từng được hưởng phúc, nhưng cũng chưa bao giờ rời xa mình."Không phải bỏ con đi mà là xa quá.
Con xem, nhiều thứ như vậy..." Giang Hồi lau nước mắt, nói đến run rẩy.“Ngư Trận… Ngư Trận tự mình đi." Ngư Trận bĩu môi, không dám khóc, cũng không muốn khóc, nhưng lại nhịn không được.
Chỉ chốc lát sau trên mặt đã ướt đẫm.Cô bé ôm cổ Giang Hồi, một tay khác kéo Sư Nhạn Hành: "Chỉ chỉ, Ngư Trận tự mình đi.
Không cần… Không cần ôm nữa.”Nhìn cô bé khóc thảm như vậy, Sư Nhạn Hành cắn răng một cái: "Hay là đưa theo đi.
Dù sao xe nặng như vậy, giữa đường chúng ta phải nghỉ ngơi một xíu mà.”Sở dĩ Ngư Trận phản ứng kịch liệt như vậy, hẳn là có liên quan rất lớn đến việc mới một khoảng thời gian mà trong nhà mất đi hai người.Tuy rằng "Sư Nhạn Hành" không chết, nhưng đã hôn mê bất tỉnh trong một thời gian, nên tiểu cô nương sợ lỡ như rời xa, mẫu thân và tỷ tỷ cũng sẽ biến mất không thấy tăm hơi nữa.Mệt một chút thì ráng thôi, lỡ như để lại bóng ma tâm lý cho đứa nhỏ thì khổ cả đời.Giang Hồi mím môi gật đầu.Liều mạng vậy!Trước khi ra cửa, Giang Hồi nhìn vào chuồng gia súc:Ở đó có một chiếc xe bò không dùng đến, đã từng có một con bò.Mua gia súc!Nhất định phải kiếm tiền mua gia súc!Tuy rằng Ngư Trận không khóc, nhưng tâm trạng suy sụp, căng thẳng, ủ rũ.Thấy Giang Hồi kéo xe phía trước, cô bé đến bên cạnh Sư Nhạn Hành đẩy.Cánh tay cô bé ngắn, thật sự không dùng được bao nhiêu lực, lại đang sốt ruột, trượt tay, úp mặt nhào xuống đất, rên rỉ một tiếng.Giang Hồi quay đầu nhìn, nước mắt không ngừng rơi.Không đợi người đến đỡ, cô bé đã tự mình đứng lên, mím môi, không rên một tiếng lại đẩy xe tiếp.Hốc mắt Sư Nhạn Hành đau xót, suýt chút nữa rơi lệ.Mợ nó chứ, Sư Nhạn Hành đã làm người hai đời, chưa từng thảm như vậy?!Đi được nửa đường, ba mẹ con dừng lại nghỉ ngơi, Ngư Trận vội vàng lấy bình nước của mình ra cho các nàng uống.Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng vì nóng, tóc con ướt bết vào bên má, lại trông mong nhìn, cẩn thận nói: "Ngư trận có ích.”Đừng bỏ con.Giang Hồi rưng rưng cười, ôm cô bé hôn mạnh một cái.“Có ích.”Sư Nhạn Hành xoa đầu tiểu cô nương: "Ngư Trận của chúng ta là tốt nhất, vừa rồi con giúp đẩy xe, chúng ta thoải mái hơn rất nhiều.”.