Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa


Tôi có một con lừa nhỏ cho tới bây giờ cũng chưa cưỡi
~Có một ngày tôi cưỡi nó đi họp chợ
~Tôi trái nhìn xem, phải nhìn xem, chứng kiến một con chim nhỏ tướng mạo đẹp mắt
~Thắt lưng uốn éo nha, mông nhếch lên, đôi mắt nhỏ câu dẫn nha câu dẫn
~Con chim nhỏ từ đó biến thành lái xe của tôi
~Nhiếp Tiểu Thiến híp mắt lại, thoải mái khoan khoái dựa lưng ở trên ghế ngồi, hưởng thụ hoàng hôn trời chiều, trong miệng nhẹ nhàng ca bài thần khúc do cô cải biên, sự bạo phát cùng buồn bực của buổi sáng đã biến mất không còn. Bởi vì, ngồi bên cạnh cô là một vị thiếu niên mỹ mạo ăn mặc tây phục, muốn dẫn cô đến nhà hàng sang trọng lớn nhất để ăn bữa tiệc Mãn Hán ~~ cô có thể không cao hứng sao? Không thể cười một tiếng xóa bỏ hết ân cừu sao
~Đới Xuân Diệu từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy khuôn mặt bầu bĩnh như trái táo, đầy vui sướng của Nhiếp Tiểu Thiến, nhịn xuống xúc động muốn vuốt má cô một cái, nghiêm túc vào việc lái xe, trong lúc lơ đãng trên mặt hiện lên một tia vui vẻ gian trá.
Thật sự là một cô gái ngốc, nếu có bị bán cũng thay người kiếm tiền đây, cô xem với bộ dáng này của cô, tôi làm sao có thể yên tâm để cô một mình xông pha vào xã hội vô cùng hung hiểm này đây?
Xe ở trước cửa tiệm rượu Long Dược lớn nhất thì dừng lại, có một thiếu niên đẹp trai chạy lại thay Nhiếp Tiểu Thiến mở cửa xe, sau đó đem xe lái vào bãi đậu xe.
Nhiếp Tiểu Thiến nhìn quán rượu trang hoàng sang trọng, trong lòng có một chút khiếp sợ, biểu tình rất giống như người nông dân lên phố. Quả nhiên là nhà hàng cao cấp a, nữ nhân viên tiếp tân so với Nhiếp Tiểu Thiến cô còn phát triển hơn nhiều, phục vụ sinh thông minh tháo vát, tất cả đều mặc đồng phục áo sơmi, thắt nơ, cao gầy dễ nhìn, rốt cuộc muốn hay không cần phải đoạt ánh mắt của người như vậy a. Nhiếp Tiểu Thiến tư tưởng nông dân cá thể không ngừng ở trong lòng thêm thắt, nương theo đại sảnh nguy nga tráng lệ, nội tâm tư tưởng khinh giàu mãnh liệt của cô cũng dần dần bùng phát.
“Cái kia......” Nhiếp Tiểu Thiến kéo tay của Đới Xuân Diệu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không son phấn mà hồng hồng, nội tâm giãy giụa, nói: “Nếu không anh đừng mời tôi ăn cơm nữa, đem tiền của bữa cơm này đổi thành tiền mặt tặng cho tôi có được không?”

Tặc...... Đới Xuân Diệu khóe miệng tươi cười cứng đờ, ánh mắt càng thêm ôn nhu, nói: “Không được, hôm nay mời cô đến đây, là muốn cô giúp tôi một việc.”
Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến sớm đã tưởng tượng đến vàng bay trước mắt, lóng lánh hiện ra chọc mù cả mắt chó, che giấu nội tâm, trong lòng thầm tính toán bữa tối nay thức ăn chắc là toàn đồ đắt, lại yếu ớt hỏi: “Bữa tiệc tối nay chúng ta ăn sẽ mất bao nhiêu tiền? Một tháng lương của tôi có đủ không?”
Cô gái này thật sự là rất đơn thuần, rất đáng yêu, tất cả tâm tư đều viết ở trên mặt, Đới Xuân Diệu híp mắt tinh tế nhìn cô, vui đùa nói: “Hẳn là phải bằng mấy tháng lương của cô.”
“Mấy tháng......” Nhiếp Tiểu Thiến lập tức nói không ra lời, phải biết rằng cô là một bác sĩ phó chủ nhiệm, tiền lương cũng không tính là thấp, cừ thật, chỉ một bữa ăn là sẽ ăn luôn mấy tháng tiền lương của cô. Mặc dù nói không phải là tiền của cô, nhưng là ăn mấy món sơn hào hải vị, chim tần, cá chích này cũng chỉ là toàn món nhiều mỡ dễ ngấy, thật đúng là lãng phí.
“Ừ, tôi còn là cảm thấy đem tiền bữa ăn này biến thành tiền mặt đưa cho tôi còn tốt hơn.” Nhiếp Tiểu Thiến lẩm bẩm gật gật đầu, tiếng nói mềm mại ngọt ngào giống như một thiếu nữ 17 tuổi.
Bộ dáng cô khi thì nhíu mày, khi thì lẩm bẩm, nhìn ở dưới con mắt của Đới Xuân Diệu, thật sự là một cô gái đáng yêu, anh nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu của cô, vuốt nhẹ bộ tóc ngắn lộn xộn của cô, sủng nịch nói: “Vẫn còn đang tiếc số tiền này sao? Tôi hôm nay mời cô bữa cơm này, là có chuyện muốn nhờ cô, nếu cô thật sự đau lòng, tôi liền làm theo ý cô, đem tiền bữa cơm này đổi thành tiền mặt đặt lên trên giường cô, được không?”
Cô gái này thật sự là...... Đặc biệt, lại còn thay anh tiếc tiền, trước kia khi anh mang những cô gái khác tới nơi này, có ai lại đều không mắt lóe tinh quang, hận không thể mỗi ngày đến đây để tiêu tiền đây?
Không có công không dám nhận lộc, tuy rằng Nhiếp Tiểu Thiến là một người nghèo, nhưng là cô cũng không bị tiền bạc cám dỗ! Kiên quyết không thể để cho viên đạn bọc đường này làm cho tê dại! Cho nên, khi cô nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Đới Xuân Diệu, đột nhiên lắc lắc đầu, hơn nữa lại lộ ra nụ cười mà cô cho rằng là trong sáng thuần khiết nhất, nói: “Không cần, chúng ta đi nhanh đi, người nọ phỏng chừng đã đợi lâu.”
Kỳ thật, cô vừa nói xong đã liền cảm thấy hối hận. Mấy vạn đồng tiền a, nói về tinh thần cách mạng thì thật có lỗi với Mao gia gia (2) a~, cô thật đáng thương mỗi tháng còn phải trả tiền phòng a, nếu có được mấy vạn đồng này, cô có thể thoải mái hơn rất nhiều! Cô thật ngu ngốc mà! Vì sao lại không cần? Vì sao không cần? Vì sao? Ngay cả chính cô cũng không rõ, tuy nhiên có một chút cô có thể hiểu được, kỳ thật thì Đới Xuân Diệu này cũng không phải là kẻ phá gia chi tử như vậy!
Hiện tại nhất định cần phải làm rõ ràng một số việc, hôm nay Nhiếp Tiểu Thiến cô giúp Đới Xuân Diệu phòng trừ hậu họa về sau. Ký tên văn tự bán mình, liền phải hết lòng làm trung quân thật sự, thay người nhà giải quyết chuyện hôn nhân phiền não. Nhiếp Tiểu Thiến là một người rất có nguyên tắc, tâm tình của cô hiện tại đặc biệt tốt, đó là lý do vì sao lại có tiết mục thủ đoạn lừa gạt người đáng sợ này! Nếu như Đới Xuân Diệu cùng cô gái kia xem mắt tốt đẹp, vậy thì Đỗ Vân Triết kia phải làm sao bây giờ? Bộ dáng khôi ngô tuấn tú động lòng người kia, cái mông tuyết trắng có tính đàn hồi kia, cúc hoa......Tặc...... vị thiếu niên kia nên làm gì bây giờ?
Một gian phòng ghế lô trên lầu ba, có một cô gái dáng người thướt tha ngồi ngay ngắn, chính là đang đưa lưng về phía bọn họ, mái tóc uốn lọn được thả tự nhiên, thắt lưng mảnh khảnh, mông lớn, chỉ cần nhìn tư thế ngồi tao nhã kia, là biết ngay đây là một cô gái được giáo dục theo phong cách tiểu thư khuê các, làm sao giống cô, mặc áo T-shirt, quần jean, đi giày xăng ̣đan, trước ngực bằng phẳng, sau lưng vắng vẻ, giống như là một đoá hoa dại nhỏ bé ở trong khe suối.

Nhưng là! Hoa nhà không có hương thơm của hoa dại! Hoa dại ven đường có lực câu dẫn người rất lớn! Nghĩ đến đây, Nhiếp Tiểu Thiến liền cảm thấy phấn chấn, duỗi tay ra ôm lấy cánh tay của Đới Xuân Diệu, ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin tràn đầy đi vào gian ghế lô.
“Xin chào. Anh là Đới tiên sinh?” cô gái xinh đẹp đứng dậy, mỉm cười thực khuynh thành, cùng Đới Xuân Diệu bắt tay.
“Xin chào, Vạn tiểu thư.” Đới Xuân Diệu theo lễ phép chào lại cô.
Sau đó rất phong độ giúp Nhiếp Tiểu Thiến kéo chiếc ghế bên cạnh xuống cho cô ngồi, lại gọi phục vụ sinh đến, gọi ba tách cà phê.
“Vạn tiểu thư không ngại có người thứ ba ở đây chứ?”
Đới Xuân Diệu khiêm tốn có lễ, tươi cười ôn nhuận, muốn để lại một chút ấn tượng tốt đối với vị Vạn tiểu thư đến xem mắt lần này. Chính là không biết cô gái trẻ này là loại người như thế nào đây?
“Gọi tôi là Điềm Điềm đi.” Vạn tiểu thư khoan thai mở miệng, thanh âm tinh tế uyển chuyển phá lệ dễ nghe, cười một tiếng chính là phong tình vạn chủng, khóe miệng hai lúm đồng tiền hiện lên càng thêm vài phần trong sáng thuần khiết động lòng người.
Nhiếp Tiểu Thiến nhìn đôi trai tài gái sắc trước mắt, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, nghe bọn họ giới thiệu tình huống của mình cho nhau nghe, trong lòng thổn thức không thôi. Quả nhiên là quan hệ thông gia thương mại, hai nhà trên danh nghĩa là công ty nói ra liền một đống, một đống liên quan đến công việc, nhiều có thể hù chết người, trong đó không thiếu gì kỹ thuật sản nghiệp mới tân tiến. Nhìn cách nói năng tao nhã, khí chất phi phàm của cô gái ở trước mắt này, làm cho Nhiếp Tiểu Thiến tự ti đến mức không ngẩng đầu lên được.
Cỡ nào là nữ nhân vĩ đại a, nếu đổi lại là mình thì cũng sẽ thích cô ấy, huống chi là một Đại lão gia đây?
Nhưng là, Nhiếp Tiểu Thiến thủy chung đều không có quên sứ mệnh quang vinh hôm nay tới nơi này của mình. Hơn nữa, nhìn đôi trai gái trước mắt này thấy thế nào cũng thật xứng đôi, trong lòng cô thế nhưng có một tia cảm giác muốn thật nhanh chia rẽ bọn họ.
Vì thế......

“Xuân! Diệu ~ người ta rất đói, khi nào thì ăn cơm ~” cánh tay thon dài của cô ôm lấy cổ Đới Xuân Diệu, không coi ai ra gì làm nũng “Đáng ghét, anh không phải bảo đến đây để ăn bữa tiệc Mãn Hán hay sao, ai nha, như thế nào đồ ăn vẫn còn chưa được mang lên?”
Đới Xuân Diệu thân thể chấn động, hai mắt mang theo vài phần kinh ngạc nhìn cô, trên mặt ý cười càng sâu, nhéo cái mũi nhỏ thẳng của cô một cái, ôn nhu nói: “Ngoan nào, anh đang nói chuyện chính sự, nhẫn nại thêm một chút nữa.”
Vạn Điềm Điềm trên mặt tươi cười mê chết người không cần đền mạng nháy mắt cứng đờ, nhìn hai người vô cùng thân thiết trước mắt, thân thể mềm mại run lên, sắc mặt không tốt ~ cúi xuống.
“Đới tiên sinh, xin hỏi vị này là?”
Nhìn người đẹp mặt cười có chút nhăn nhó, Nhiếp Tiểu Thiến càng thêm phấn chấn, nhìn cô ta liếc mắt một cái, nũng nịu yếu ớt nói: “Anh yêu à, không phải là anh đã nói đối tượng xem mặt lần này thật vĩ đại sao? Như thế nào so ra không bằng một nửa nhà Luân gia.”
Nhiếp Tiểu Thiến trò đùa dai nhìn sắc mặt người đẹp trắng bệch, trong lòng đắc ý, bỏ qua Đới Xuân Diệu sắp nhịn không được phát ra tiếng cười, chu chu cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, tiếp tục nói: “Anh nhìn cô ấy kìa, làn da trắng như vậy không khác gì quỷ hút máu người, bộ ngực lớn như vậy giống như bò sữa, thắt lưng lại mảnh khảnh như vậy, chỉ cần sờ nhẹ là sẽ bị gẫy ngay, cái dạng này nếu ở trên giường cũng không cho anh tận hứng đâu. Bộ dạng gầy như vậy thật giống như là bị suy dinh dưỡng, anh mà cưới cô ấy về, người khác sẽ nghĩ đến mỗi ngày cô ấy đều bị anh ngược đãi. Càng nghiêm trọng hơn là, anh có thấy bộ tóc dài lộn xộn của cô ấy không, giống như Trinh Tử a ~ còn nhớ rõ đêm đó hai chúng ta xem Trinh Tử không? Sau đó nhìn nhìn anh liền đem người ta kéo vào trong lòng, sau đó liền...... Ai nha ~ anh xấu lắm, làm người ta xấu hổ, xấu hổ ~”
Những lời Nhiếp Tiểu Thiến nói ra, ngay cả cô còn cảm thấy muốn ói, cô trước kia sao lại không phát hiện ra mình cũng có thể nói được như vậy! Aiz ~ cô lẽ ra nên đi làm luật sư ~ bất quá thấy người đẹp trước mắt biểu tình thay đổi liên tục, mặt tái nhợt, cuối cùng là ôm mặt khóc bỏ chạy, cảm giác thực TMD tốt!
“Tốt lắm, chúng ta rốt cục có thể ăn cơm!” Nhiếp Tiểu Thiến nhìn người đẹp chạy như điên bỏ đi, vỗ vỗ mông đứng lên, tìm phục vụ sinh mang thức ăn lên.
Bữa tiệc này ăn tương đối vui vẻ, quả thực chính là nhẹ nhàng vui vẻ, niềm vui tràn trề a, Nhiếp Tiểu Thiến cô cuối cùng cũng dính vào Đới Xuân Diệu, được ăn một bữa cơm cao cấp như vậy. Đới Xuân Diệu thấy Nhiếp Tiểu Thiến ăn xong, cười tủm tỉm đưa khăn ướt cho cô. Sau đó, hai người tay trong tay đi ra khỏi nhà hàng.
Nhiếp Tiểu Thiến xoa xoa cái bụng ăn no căng tròn, tựa vào thân cây bên cạnh bờ sông thưởng thức cảnh đẹp, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng! Bọn họ ăn cơm sau không có trả tiền!
“Này, chúng ta vừa ăn cơm không trả tiền!”
Đới Xuân Diệu tựa vào bên cạnh Nhiếp Tiểu Thiến, ánh mắt mê ly, trên mặt cũng không tự giác được hiện lên ý cười.
“Này, anh có nghe thấy không? Tôi nói anh không có trả tiền a!” Lương tâm làm cho Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy bất an, thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng người bán hàng ở gian ghế lô kia khóc rống lên, nước mắt đầy mặt, khi bị ông chủ trừ vào tiền lương.

“Tôi nghe thấy rồi.”
Nghe giọng nói thờ ơ của Đới Xuân Diệu, Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên có chút tức giận. Chút tiền ấy có lẽ đối với một công tử như anh ta chẳng tính là gì, nhưng là đối với bọn họ cũng là mất một năm tiền lương nha! Kẻ có tiền thật sự là không biết quý trọng đồng tiền!
“Chúng ta mau trở lại thanh toán đi?”
“Không cần.” Đới Xuân Diệu giật giật khóe miệng, bỗng nhiên một phen đem Nhiếp Tiểu Thiến kéo vào trong lòng.
Cằm của anh tựa vào vai cô, vừa mới bắt đầu lạnh lạnh, một lát sau lại biến thành nong nóng, hô hấp chui vào trong cổ cô, một chút một chút vừa ngứa lại vừa tê dại. Nhiếp Tiểu Thiến hơi hơi sửng sốt, cảm giác bị ôm gắt gao như vậy, thật lâu thật lâu rồi đều chưa có trải qua, lồng ngực của anh ta thật ấm áp, thực thoải mái. Lòng của cô bỗng mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta vẫn là nên quay lại thanh toán đi? Bằng không chịu tội chính là người bán hàng kia.”
Đới Xuân Diệu ôm thật chặt thân hình nhỏ bé của người trong lòng, ở bên tai cô nhẹ giọng nỉ non: “Không nên cử động, để cho tôi ôm cô một lúc.”
“Nhưng là, số tiền kia......”
“Không có gì đáng ngại, quán đó là do nhà tôi mở ra.”
Tặc...... Nhìn một cái, mình đúng là lo bò trắng răng, làm trò cười cho thiên hạ? Nhưng là, nhà hàng sang trọng như vậy thật sự là sản nghiệp của Đới gia sao? Này, này, đúng là nhiều tiền lắm của a!
Nhiếp Tiểu Thiến cố gắng nhớ lại bữa tiệc Mãn Hán tối nay, nhưng là ôm ấp phía sau thật sự rất ấm áp, làm cho người ta lưu luyến, ôm ôm mà bắt đầu miên man suy nghĩ.
Kỳ thật, nếu anh ta không phải là GAY, mang về nhà làm ấm giường cũng tốt đi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui