Có một câu nói rất đúng, cuối tuần chính là dùng để ngủ nướng, cần lười bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu lười, đây chính là cảm giác khi Nhiếp Tiểu Thiến tỉnh lại đã là hai giờ chiều. Đã sớm không còn thấy bóng dáng Đới Xuân Diệu đâu. Trong phòng khách, trên bàn cơm là bữa ăn sáng đã được anh chuẩn bị chu đáo, thức ăn trên bàn đã nguội, trên mặt bàn có một tờ giấy được chặn lại bằng cốc thủy tinh: cuối tuần này tôi phải tăng ca, thức ăn trên bàn nhớ phải hâm nóng lại sau mới ăn nha, buổi tối tôi sẽ về ăn cơm với cô. Chữ viết nắn nót ngay ngắn, vừa nhìn đã biết là người được giáo dục rất tốt, Nhiếp Tiểu Thiến lại nghĩ đến chữ nguệch ngoạc như gà bới của mình, đột nhiên rên hừ hừ, tuy là chữ như gà bới nhưng cũng là phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp a
~Nghĩ đến buổi tối còn có một cuộc tụ họp, cô cũng không có ý định gọi đồ ăn ở ngoài, trực tiếp hâm nóng lại thức ăn trên bàn để ăn. Lại đắp mặt nạ, mở máy tính giết thời gian. Đột nhiên nghĩ đến hòm thư điện tử thật giống như đã năm năm rồi không có mở, nhất thời cao hứng đánh mật khẩu.
Không xem không biết, vừa xem liền giật nảy mình, bên trong đã có mấy trăm thư chưa đọc. Thư điện tử của người gửi gần đây nhất làm đau nhói cặp mắt của cô, thời gian là một tuần trước, là thời điểm người nọ về nước. Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng chua xót, có cần thiết phải xem không? Đều đã trở thành quá khứ, tất cả đều không thể trở lại được nữa, cô đã không còn là một cô nhóc đơn thuần, nghĩ mọi chuyện đều tốt đẹp như trước. Ngón tay khẽ run run, nhẹ nhàng nhấn con chuột vào mục xóa, dù sao đêm nay sẽ gặp mặt, có chuyện gì ở trước mặt nói với nhau có vẻ tốt hơn.
Nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng không còn sớm, Nhiếp Tiểu Thiến chỉnh đốn lại mình một chút, chọn một chiếc váy dài kiểu dáng đơn giản mặc vào, phối hợp với mái tóc ngắn làm cho cô cực kỳ tao nhã mang thêm một chút dí dỏm, đi đôi giày cao gót lần trước mượn Lâm Thanh Hà để đi xem mắt, tiêu sái đi ra cửa.
*************
Sáng sớm, Đới Xuân Diệu vẻ mặt bình tĩnh, triệu tập giám đốc các hạng mục, cùng giám đốc bộ thương vụ, mở một cuộc họp. Sáng nay khi lái xe đến công ty, anh liền nhận được điện thoại của giám đốc các hạng mục, nói ban đầu bộ thương vụ có chút quan hệ với viên chức vừa mới xin từ chức của chính phủ, vị viên chức này vốn là nhân viên liên hệ trọng điểm của bộ thương vụ được an bài vào chính phủ, có quan hệ liên hệ, mà tại trong lúc mấu chốt lại xin từ chức, chỉ sợ đối phương quyết tâm muốn cùng tập đoàn Phú Duyệt của bọn họ tranh đoạt mảnh đất Phong Thủy trù phú. Thật may là thời gian mục tiêu cạnh tranh chậm lại, nếu không Phú Duyệt của bọn họ thật sự là không còn cách nào.
“Giám đốc Mã, phía bên chính phủ, bộ thương vụ các vị có thể mau chóng thuyết phục được hay không, tốt nhất là ngày mai trước khi tan sở.” Đới Xuân Diệu hai mắt sáng ngời nhìn về phía giám đốc bộ thương vụ, biểu tình nghiêm túc.
Mã Dũng - giám đốc bộ thương vụ nét mặt khó xử, suy tư hai giây, thấp giọng nói: “Đới tổng, bộ thương vụ chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng là hôm qua, khi Tiếu Cường từ chức, liên hệ bên chính phủ liền bị chặt đứt, nếu như muốn một lần nữa phái người mới đến tìm hiểu, chỉ sợ trong hai ngày ngắn ngủi......”
Đới Xuân Diệu sắc mặt đen lại, còn có bốn ngày nữa là hết thời gian cạnh tranh, hạng mục Mai Châu vịnh này đối với Phú Duyệt mà nói hết sức quan trọng, đây là một trong những hạng mục trong yếu để bọn họ tiến ra châu Á, hướng ra thế giới, cho nên quyết không thể phát sinh ra một sai lầm dù là nhỏ nhất, tình thế trước mắt, sợ là chỉ có thể chính mình ra tay.
“Giám đốc Mã, giám đốc Vương, mời hai vị bữa trưa đến Long Dược một chuyến.” Đới Xuân Diệu sắc mặt không thay đổi, mạnh mẽ vang dội, nghe lão Chu báo cáo một chút việc của công ty, liền lái ô tô đến Long Dược. Thật may là buổi sáng nhận được thông báo Tiểu Cường tạm rời cương vị công tác, anh liền gọi điện ngay cho Lý Ván của chính phủ, hẹn ông ta bữa trưa đi dùng cơm.
***********
Nhiếp Tiểu Thiến để mặt mộc không trang điểm, tiếu sái đi trên đường cái, nội tâm lại là kích động lại là bàng hoàng. Nội tình tốt, cũng không cần ở trên mặt bôi bôi trát trát, Nhiếp Tiểu Thiến cô sẽ không trang điểm, đúng là cô thật tự tin nha, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn, trắng trắng mềm mềm, chẳng phải rất giống như một thiếu nữ sao
~Tục ngữ nói đúng a, ra cửa sợ nhất gặp phải ba sự kiện: Không mang tiền, không mang chìa khóa, gặp được tiện nhân.
Khi cô phát hiện ra mình gặp cả ba chuyện này, làm cho tâm của cô đang bị kích động, trong nháy mắt liền bị một chậu nước lạnh dập tắt. Nhiếp Tiểu Thiến trong tay nắm thật chặt tài sản toàn thân duy nhất trong lúc này của cô: Di động. Đứng bên cạnh là một tiểu yêu tinh mặc lễ phục màu lam, trang điểm đậm, chậc chậc ~ đây là váy ngắn nha! Ơ~ trên giày cao gót còn đính kim cương!
Quay đầu, chống nạnh, cô ta không nhìn thấy mình, cô ta không nhìn thấy mình
~Nhưng là, tiện nhân sở dĩ vì sao lại được gọi là tiện nhân, chính là bởi vì thời điểm ngươi không muốn cô ta xuất hiện nhất, thì cô ta liền xuất hiện.
“Ai nha ~ Nhiếp Tiểu Thiến, cô cũng đang đứng chờ ở đây a. Vừa lúc chúng ta cùng đi nha, có bạn thêm vui~” Liễu Mi Nhi õng ẹo làm dáng, tiến lại đây cúi đầu cười, nhìn vẻ mặt trắng đến thảm hại, vành mắt hơi thâm của Nhiếp Tiểu Thiến, trên mặt đẹp lộ ra tia khinh thường.
Ơ~ nhìn mà phát bực a~ vai mặt hoa (*) là rất giỏi sao, cũng không phải là đi hát hí khúc! Cũng không phải là đi công tác với phó viện trưởng! Sửa sang thành phong cách tây như vậy để làm gì? Hơn nữa, ai muốn đi cùng với cô a, một thiếu nữ mà dắt theo một con chim khổng tước xanh đi ở trên đường cái sẽ làm cho nhiều người đâm đầu vào cột mất!
(*vai mặt hoa: trong tuồng hát ngày xưa, ý bảo bôi trát giống diễn viên hát tuồng)
“À~ thì ra là Liễu mỹ nhân a ~ thật sự là ngại quá, tôi bị cận thị nên vừa rồi không có phát hiện ra cô~ cái kia...... Tôi còn có hẹn với một người, cô hay là đi trước đi!” Nhiếp Tiểu Thiến lộ ra một nụ cười sáng lạn, ngẩng cao đầu quay lại.
Dáng người, tướng mạo của cô quả thật không bằng con chim Khổng Tước kia, nhưng là khí thế thì tuyệt đối không thể thua a!
Nói xong lời này, cô liền đưa tay ra vẫy taxi, tay mắt lanh lẹ, bắt được một chiếc xe, liền chui vào bên trong. Đợi khi cô nói xong địa chỉ, mới phát hiện hai tay mình trống trơn, thật xui xẻo a! Trên người không có một đồng nào, điều quan trọng nhất là địa điểm tụ hội ở nơi nào cô cũng không biết!!
A! Con mẹ nó! Có người nào bi kịch như cô không? Sớm biết rằng như thế, sẽ không cự tuyệt đề nghị của người đẹp, nếu như hiện tại hẹn cô ta cùng đi, chẳng phải là tự vung tay lên tát chính mình sao! Nhưng mà...... Vẫn là nên kêu cô ta cùng đi một xe. Nhiếp Tiểu Thiến hạ quyết tâm, cắn răng một cái, ném cho Liễu Mi Nhi đứng ở bên ngoài cửa xe một cái mị nhãn tự nhận là không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lại phi thường hữu hảo, nói: “Liễu mỹ nhân, hiện tại bắt xe rất khó, chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Liễu Mi Nhi cúi thấp đầu xuống nhìn, bộ ngực đầy bốc lửa hơi hơi lộ, miễn bàn có bao nhiêu dụ hoặc, sau khi đánh giá Nhiếp Tiểu Thiến vài giây, vui sướng đồng ý. Nhưng mà, đây cũng không có nghĩa là cô ta không có phát hiện ra Nhiếp Tiểu Thiến có chút bối rồi.
“Tiểu Thiến, cô không phải nói là cô còn có hẹn sao? Như thế nào không đi?” đúng là một người lắm chuyện.
“A~ chuyện đó a, tôi tạm thời thoái thác, miễn cho đến lúc đó lại đến cuộc họp mặt trễ, sẽ bị mọi người nói.” Nhiếp Tiểu Thiến điềm nhiên như không, xem cảnh vật ngoài cửa kính xe.
“Đúng nha, đã nhiều năm rồi không thấy Đường Tống, không biết anh ta có bị văn hóa tư bản chủ nghĩa thay đổi hay không đây, Tiểu Thiến nha, cô nói Đường Tống có thể trở nên chúng ta không nhận ra hay không?”
Lục Khổng Tước (*) như có như không khơi gợi lại trí nhớ của Nhiếp Tiểu Thiến, những lời này nhìn như không đếm xỉa gì đến, nhưng lại thập phần ác độc nha. Ai chẳng biết chuyện lúc trước Đường Tống đi không một lời giã biệt, giống như một con dao sắc bén cứa vào trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến, bất quá thật may là, Nhiếp Tiểu Thiến cô mấy năm nay ở trên chức phó phòng khoa hậu môn, mò mẫm, lăn lộn, đã luyện thành một thân lì lợm. Chuyện quá khứ coi như là mình vừa kéo ra một đống cứt, nước vừa xả sẽ không còn, tuy rằng vẫn còn lưu lại một chút mùi thối, nhưng là thối chính là thối, không có gì tốt để ình phải lưu luyến.
(*Lục Khổng Tước: là chị ví cô Liếu Mi Nhi này là Khổng Tước)
“Cô nếu còn nhớ bộ dáng của anh ta, chẳng phải sẽ nhận ra sao, nhiều năm như vậy, ai còn nhớ được bộ dáng của anh ta như thế nào chứ.” Nhiếp Tiểu Thiến không chỉ riêng ngoài miệng nói như vậy, mà trong lòng cũng là nghĩ như vậy.
Xe rất nhanh đã đi đến nhà hàng Long Dược, Nhiếp Tiểu Thiến phi thường tự hào ngẩng cao đầu, chậm rãi tiến vào.
“Oa ~ không nghĩ tới Đường Tống lại tốt như vậy, đây chính là nhà hàng cao cấp nhất thành phố a, tôi cũng chưa từng tới đây, nhìn xem, trên nền đất đều lát đá sáng long lanh, con rồng trên tường có phải là được mạ vàng không vậy? Trời ạ ~”
Nhiếp Tiểu Thiến bất đắc dĩ cười cười, nhìn Lục Khổng Tước thiếu não bên cạnh hai mắt đang phóng kim quang. Có gì là khó lường đâu cơ chứ, nếu Nhiếp Tiểu Thiến cô nguyện ý, Tiểu Xuân Diệu liền mỗi ngày đều sẽ mang cô đến đây dùng cơm! Hừ!
Ở dưới sự dẫn dắt của phục vụ sinh, hai người một trước một sau bước vào phòng đã được đặt trước. Thật không ngờ, mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ còn chờ hai cô. Nhiếp Tiểu Thiến một khắc khi bước vào cửa, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, vẫn sạch sẽ như trước, chính là khí chất càng thêm ôn nhuận, trong ánh mắt cũng thêm vài phần chững chạc. Hắn mỉm cười ngồi ở giữa một đám người nói chuyện với nhau, không cần cố ý tìm kiếm, liền có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy, đã nhiều năm trôi qua như vậy, hắn vẫn chói mắt như trước. Chính là phần chói mắt này hiện tại ở dưới con mắt của Nhiếp Tiểu Thiến là quá mức chói mắt.
Hào quang lộ ra. Chính là bốn chữ này.
Lục Khổng Tước vừa nhìn thấy Đường Tống, tựa như bị điên vậy, loại trừ muôn vàn khó khăn, chen đến bên cạnh hắn, đôi mắt mang theo sự chờ đợi, ôn nhu gọi một tiếng Đường Tống. Thanh âm này thật yếu mềm nha~ Nhiếp Tiểu Thiến nghe được thân thể đều nhanh mềm nhũn. Ánh mắt kia hướng bên này nhìn tới, Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng thu hồi ánh mắt đánh giá, cùng mọi người hỏi han, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Trong phòng có hai bàn, cô không có lựa chọn ngồi cùng một bàn với hắn.
Mặc dù là cúi đầu, điềm nhiên như không, nói chuyện với bạn học đã lâu không gặp mặt, nhưng là Nhiếp Tiểu Thiến vẫn là cảm giác được ánh mắt nóng rực của Đường Tống vẫn dừng lại ở trên người cô, giống như đang đợi cô đáp lại hắn.
Đáng chết, không cần lại nhìn tôi nữa! Cô cúi đầu, trong miệng khe khẽ mắng một tiếng, như trước không muốn nói chuyện với Đường Tống, nói chi lại là hai mắt trao đổi. Vả lại hôm nay cô là bị buộc phải tới cuộc hội họp này.
Nhưng là, nhóm người này tựa hồ cố ý muốn động tới cô. Một bạn học nữ trước kia cực kỳ thân thiết với Nhiếp Tiểu Thiến, thế nhưng lại hướng Đường Tống hô một câu: “Đường Tống, lại đây, Tiểu Thiến đang ở chỗ này!”
Sau một hồi yên lặng, người nọ bị bọn họ nhốn nháo đẩy đẩy đưa đến trước mặt Nhiếp Tiểu Thiến.
Lúc này tâm tình của Nhiếp Tiểu Thiến thật sự là rất muốn chửi một ngàn câu Đ.M (*), không phải cô không bỏ xuống được, mà là tình cảnh xấu hổ như vậy, cô căn bản là không ứng đối được, nếu là những chuyện có liên quan đến hậu môn, thì cô như cá gặp nước, nhưng là ở trên tình trường, cô vẫn là một con quái thú nhỏ bé, siêu nhân điện quang vừa xuất hiện, cô liền nghỉ ăn cơm!
(*Đ.M: đíu mịa mày (fuck your mom)
“Tiểu Thiến” Đường Tống thanh âm khàn khàn, không giống thanh âm thanh thúy như trước, làm cho người ta nghe cảm thấy thật thoải mái, hắn vươn tay ra “Anh đã trở về, mấy năm nay em có khỏe không?”
Nhiếp Tiểu Thiến thân mình run rẩy, tâm can cũng run rẩy, loại tình tiết này như thế nào lại giống như trong truyện của Quỳnh Dao a? Như thế nào, cô lại thấy mình giống như Tiểu Ngôn a? Đường Tống ngài xuất ngoại, nhưng kỳ thật là theo Quỳnh Dao tiền bối học tập đào tạo sâu sao? Dưới tình huống như thế này, Nhiếp Tiểu Thiến cô có cần phải phi thường kết hợp với hắn, nhào vào trong lòng hắn, sau đó nắm chặt tay thành quyền gõ gõ vào lồng ngực dày rộng của hắn, một bên khóc một bên nói. Không tốt, không tốt, một chút cũng không tốt, người này là một tên đại bại hoại.
Ô~~, nghĩ đến cảnh này là lại muốn ói, toàn thân nổi cả da gà.
Nhiếp Tiểu Thiến ngẩng đầu lên, dũng cảm đón nhận ánh mắt của hắn, ngọt ngào nở nụ cười, nói: “Cũng tạm ổn, đương nhiên không so được với ngài a!” Dứt lời, hào phóng vươn tay ra bắt tay hắn.
Diễn trò ai lại không biết a, Nhiếp Tiểu Thiến cô năm đó nhưng là đoạt giải diễn viên Oscar của trường đó nha.
“Tiểu Thiến......” Đường Tống do dự, nắm tay cô không chịu buông.
Người chung quanh bắt đầu ồn ào, nào là cùng một chỗ a, nào là xa cách từ lâu gặp lại a, nào là gương vỡ lại lành a, nào là hôn một cái a, rượu giao bôi a ~! Thật là vô liêm sỉ, lời nói không phạm pháp, nên cứ tùy tiện nói như vậy sao! Gương vỡ lại lành cái đầu mi! Rượu giao bôi cái đầu mi! Gái già này tuy không phải là người tính toán chi li, nhưng cũng không có nghĩa là gọi tới là tới, bảo đi liền đi a! Nhiếp Tiểu Thiến nổi giận, nhưng bây giờ chính là thời khắc quan trọng nhất cô phải giữ hình tượng ình, không phải sao?
“Rượu giao bôi cũng không phải là mỗi người đều có thể uống a” Nhiếp Tiểu Thiến chậm rãi nhìn Đường Tống liếc mắt một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại, nói: “Đường Tống, anh có thể thả tay tôi ra được không? Rất đau.”
Lực đạo trên tay buông lỏng, truyền đến tiếng xin lỗi của người nọ.
Nhiếp Tiểu Thiến bỏ qua không nhìn biểu tình đặc sắc khác thường trên mặt hắn, từ vị trí ngồi đứng dậy, đi qua đám người, cùng bạn học cũ chào hỏi nhau, tám chuyện nhà, phải nhiều nóng bỏng như thế nào, thì sẽ có nóng bỏng như thế, phải nhiều tự nhiên như thế nào thì sẽ có tự nhiên như thế.
Chà chà~ tôi nhưng là một người vô tâm, ngài lúc trước từ bỏ tôi, bây giờ còn trông cậy vào tôi phải đau khổ vì ngài sao? Nằm mơ đi!