Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa


Đường Tống ánh mắt buồn bã, liền ngồi xuống chỗ Nhiếp Tiểu Thiến vừa ngồi. Hắn gọi phục vụ sinh tiến vào, yêu cầu mang thức ăn lên. Thân hình của hắn so với trước rắn chắc hơn rất nhiều, vẫn mặc áo sơ mi màu trắng, nhưng không còn cảm giác rộng thùng thình như trước kia nữa nữa, mặc quần dài vải ka-ki màu đất che đi đôi chân dài đã từng làm cho Nhiếp Tiểu Thiến ở trong mộng chảy nước miếng vô số lần. Hắn nổi bật ở trong đám đông, hết nhìn đông ngó tây tìm kiếm Nhiếp Tiểu Thiến.
Năm đó bọn họ là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ a, từ năm thứ nhất đến năm thứ tư ở trường đại học, thật sự là như keo sơn, ngày ngày quấn quit ở cùng một chỗ. Người quen nhìn bọn họ mà hâm mộ, sinh ra ghen tị, không phải là chưa có ai chen vào phá đám, thật sự mà nói là hai người rất vững chắc, căn bản không có người có cơ hội chen vào, Liễu Mi Nhi trang điểm xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm kia chính là một trong số đó. Lúc ấy Liễu Mi Nhi đối với Đường Tống nhưng là nhất kiến chung tình, theo đuổi không từ bỏ, nhưng là cho dù có hao tổn tâm tư như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể làm cho người ta xảy ra xích mích với Nhiếp Tiểu Thiến một chút nào, Đường Tống cứ thế đối với Nhiếp Tiểu Thiến khăng khăng một mực, mắt không lệch, tâm không nghiêng.
Nhưng là lúc trước đôi Kim Đồng Ngọc Nữ vì sao lại đột nhiên phân ly? Đừng nói mọi người không hiểu được, ngay cả bản thân Nhiếp Tiểu Thiến cũng không hiểu được, suy nghĩ hồi lâu, mới giác ngộ ra rằng Đường Tống bất quá chính là vì tiền đồ mà vứt bỏ bạn gái yêu mến nhiều năm, buông tha cho tình yêu, lựa chọn là bánh mì nam nhân, không những trừ bỏ đối với cô ra đi không một câu từ giã, có chút vô trách nhiệm bên ngoài ra, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có.
Tình yêu là cỡ nào không nên tín nhiệm, Nhiếp Tiểu Thiến cô thật sự hiểu được.
Liễu Mi Nhi vốn là ngồi ở một bàn khác, nhìn Đường Tống chạy tới nơi này, cũng vội vàng chạy theo hắn, phi thường tao nhã ngồi xuống bên cạnh tay trái Đường Tống.
“Đường Tống a, đã lâu không thấy, anh vẫn anh tuấn như xưa, đúng rồi, Tiểu Thiến cô có muốn uống rượu không? Có cần phải mang tới rượu đỏ cho cô không?” thanh âm mềm mại vang lên trong không khí, thật đúng mức.
Nhiếp Tiểu Thiến nhịn không được âm thầm liếc mắt, như thế nào? Nói như chính mình là bà chủ không bằng, có bản lĩnh cô tính tiền nha? Năm đó cứ xen vào giữa mình và Đường Tống không dứt, lại yêu thương nhung nhớ, lại nhìn trộm, như thế nào hiện tại người ta mới từ nước ngoài trở về, cô ta liền đem mình thăng cấp thành bà chủ sao?
“Tôi uống nước ngọt là được rồi.” Nhiếp Tiểu Thiến không có liếc nhìn cô ta, chỉ nhàn nhạt nói.
Hình dung như thế nào về cảm giác trong lòng hiện giờ của Nhiếp Tiểu Thiến đây. Ngồi bên cạnh cô là tình nhân cũ, một kẻ bạc tình, kế đến là Lục Khổng Tước, líu ríu không dứt, bên tai không được thanh tịnh, trong lòng lại lộn xộn, cô thật sự là có một loại xúc động nghĩ muốn ấn hai người kia xuống hố phân.
Chiếc dế yêu của cô đặt ở trên bàn rung lên, trên màn hình là cái tên Đới Xuân Diệu, làm tâm tình của cô đột nhiên khẩn trương lên, cô đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh để nghe điện thoại.

“Này, Xuân Diệu, có việc sao?” tại thời điểm quẫn bách nhất, anh lại gọi điện thoại tới, kỳ thật là làm cho trong lòng của Nihếp Tiểu Thiến cảm thấy ấm áp.
“Cô đang ở đâu? Như thế nào về nhà lại không thấy cô, tôi đang làm chút cá cho Ninh Thái Thần.” giọng nói của đối phương cực kỳ ôn nhu, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng ấm áp, suy nghĩ hai giây nói: “Tôi hôm nay ăn cơm ở bên ngoài, anh cứ ăn cơm đi nha.”
Đới Xuân Diệu vừa nghe, đột nhiên khẩn trương lên, vội hỏi: “Ở đâu? Với ai? Tôi tới đón cô.”
Có nên nói cho anh ta biết không? Nhiếp Tiểu Thiến do dự một chút, nghĩ đến kẻ bạc tình đầy chán ghét ở trong gian ghế lô kia, liền lên tiếng: “Bạn học gặp mặt nhau, ở Long Dược.” Nói xong, liền vội vàng cúp điện thoại. Kỳ thật cô vẫn là hy vọng Đới Xuân Diệu đến đây đón cô về, cô có thể hướng người nọ chứng minh cô hiện tại một người cũng tốt lắm.
Nhìn gương mặt ỉu xìu buồn bã của mình trong gương, Nhiếp Tiểu Thiến dùng nước lạnh rửa mặt, hít sâu một hơi, trở lại gian ghế lô. Bên trong bắt đầu có người kính rượu, một người lại một người, tất cả đều hướng Đường Tống chúc tụng.
Cô thiếu chút nữa quên, bữa tiệc ngày hôm nay cũng là do Đường Tống tổ chức.
Đường Tống cũng là không từ chối, cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, cũng không biết là đã uống bao nhiêu ly rồi, Lục Khổng Tước bên cạnh rốt cục nhìn không được, nhẹ giậm chân, trên mặt hiện lên hai rặng mây hồng, mồ hôi~ làm trôi đi lớp phấn thật dày, làm cho rặng mây hồng kia nhìn thấy rất rõ, thẹn thùng nói: “Mọi người không cần phải rót rượu cho Đường Tống nữa, nếu uống nữa anh ấy sẽ say mất~”
“Ơ, Liễu đại mỹ nhân đau lòng a, Nhiếp Tiểu Thiến của người ta còn chưa lên tiếng nha, cô gấp cái gì a?” Có người ồn ào, làm cho trên mặt Lục Khổng Tước lại càng đỏ lên, cắn môi đỏ mọng trừng mắt nhìn Nhiếp Tiểu Thiến.
Con mẹ nó! Chuyện nhố nhăng này sao lại đổ lên trên đầu của mình vậy? Chẳng lẽ không thể để ình ăn một bữa thật ngon sao? Nhiếp Tiểu Thiến nóng nảy, không thể chịu được nữa, có một số việc cần phải nói rõ ràng!
“Mọi người thích uống hay không, chuyện này liên quan gì đến tôi!” Nhiếp Tiểu Thiến tức giận trả lời một câu, nhất thời không có người còn dám lấy cô ra để nói giỡn nữa, chỉ là kinh ngạc nhìn cô vài giây, tiếp tục uống rượu.

Lục Khổng Tước vừa rồi chịu nhục, lúc này lại nhịn không được, cô ta cắn răng, nói: “Được, tôi thay mặt Đường Tống uống có được không?”
Ái chà, thật đúng là đem chính mình trở thành nữ nhân của người ta!
Nhiếp Tiểu Thiến không để ý tới bọn họ ầm ĩ, tiếp tục ăn sơn hào hải vị của cô, cô không có chú ý tới, Đường Tống hai má đã đỏ lên, không biết từ khi nào đã ngồi trở lại bên cạnh cô, một đôi mắt hoa đào mang theo vài phần men say, nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, ánh mắt hồng hồng kia, biểu tình thực cổ quái, giống như là muốn đem cô ăn luôn vậy.
“Tiểu Thiến......” Bên tai truyền đến thanh âm gọi khẽ của hắn, phỏng chừng hắn là mượn rượu, tiến đến bên cạnh tai của Nhiếp Tiểu “Tiểu Thiến, uống với anh một chén đi.”
Móa! Quả nhiên là say! Nhìn ánh mắt hắn ôn nhu long lanh như nước, Nhiếp Tiểu Thiến lắc lắc đầu, hừ, mới không cần nói cho hắn biết hơi thở mang theo mùi rượu của hắn thật mê người, rất dễ chịu nha! Nghe không thấy, nghe không thấy ~ cô không để lại dấu vết xê dịch mông, cùng hắn giữ một khoảng cách.
“Tiểu Thiến ~ mấy năm nay anh vẫn luôn nhớ về em......”
Khốn khiếp! Lại tới nữa! Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng mềm nhũn ra, dù sao tình cảm nhiều năm như vậy, lại là mối tình đầu, nụ hôn đầu tiên, đêm đầu cũng là trao cho hắn, cho dù là không còn thương nữa, nhưng tại đây khi bị nhắc tới vẫn là sẽ có cảm giác bị bóp chặt trái tim một chút, cô lại có như vậy mấy giây sợ hãi, nhưng rất nhanh khôi phục lại sự trấn định, hơi hơi nghiêng đầu, cười cười, nói: “Cám ơn anh còn nhớ rõ tôi.”
Đường Tống mặt cứng đờ, đáy mắt hiện lên sự ưu thương, nhẹ nhàng nhấc đầu lên trên vai Nhiếp Tiểu Thiến. Lục Khổng Tước quay đầu lại, ngây người. Mọi người, ngây người. Nhiếp Tiểu Thiến, hóa đá!
Con mẹ nó, người này là muốn gây ồn ào loại nào a, nhất định phải tới trêu chọc mình mới được hay sao? Thật vất vả mới buông xuống được, hắn rốt cuộc là muốn nháo loại nào! Nhiếp Tiểu Thiến thật sự rất nổi giận, rất muốn khóc, rất bất đắc dĩ, lại rất không cam lòng, tư vị bị người nhìn chăm chú như vậy quả thật là khó chịu, quan trọng nhất là vì sao quyền chủ động đều nằm trong tay hắn, hắn nghĩ muốn buông tha liền buông tha, muốn dựa vào gần liền dựa vào gần hay sao?
Đột nhiên trong đầu hiện lên nụ cười bá đạo của Đới Xuân Diệu, anh ta ôm Ninh Thái Thần nhà cô ngồi trên ghế sô pha, cùng nhau xem cảnh cô mới vừa bước ra khỏi phòng tắm, nhất thời khí huyết dâng trào, Đường Tống ngươi là cái thá gì chứ!

Nhiếp Tiểu Thiến~ phốc ~ đứng lên, mặt đen lại, nói: “Đường Tống anh muốn cùng tôi cụng ly sao? Đến đây đi!” cô phi thường hào sảng cầm chai rượu trắng ở trên bàn lên, chai rượu này hình như tên là Điếu Ngư Đài chuyên dùng trong những bữa tiệc trọng thể. Cô rót đầy ình một ly, uống một hơi cạn sạch, sau đó tiến thẳng vào phòng vệ sinh.
Cay quá, cay quá, cay đến nước mắt chảy ròng ròng! Một đường chạy như điên tới phòng vệ sinh, vì sao mình chưa đổ? Nhiếp Tiểu Thiến cô rõ ràng là có tiếng một ly đổ, vì sao bây giờ còn thanh tỉnh như vậy!
“Tiểu Thiến ~”
Thanh âm đoạt mệnh lại tới nữa! Lúc này không chỉ có là thanh âm, ngay cả người đều đè ép lên! Con mẹ nó! Nhiếp Tiểu Thiến rõ ràng cảm giác được thân thể nóng rực của hắn dán sát vào mình! Móa! Tên khốn này này cư nhiên xông vào phòng vệ sinh nữ! Thật sự là không biết xấu hổ mà!
“Tiểu Thiến...... Không cần trốn tránh anh......” giọng nói của Đường Tống gần như là cầu xin, hai mắt sương mù mông lung “Anh rất nhớ em, mấy năm nay thật sự rất nhớ em, em có nghĩ đến anh không?” Hắn dùng lực nâng đầu nhỏ đang cúi xuống của Nhiếp Tiểu Thiến lên, bắt buộc cô nhìn chính hắn.
Chỉ trong tích tắc khi mở mắt ra, trong nội tâm của Nhiếp Tiểu Thiến không thể bình tĩnh được nữa, không phải bởi vì Đường Tống phóng đãng, cũng không phải bởi vì hắn rất đẹp trai, mà là cô giống như đi nhầm hướng, nói cách khác, hiện tại tất cả đàn ông trong phòng vệ sinh nam đều hoảng sợ nhìn bọn họ trình diễn một màn XXOO sống động, rất giống trong những vở kinh kịch.
Thì ra, cô lại chạy nhầm vào phòng vệ sinh nam!!
Đầu óc choáng váng, hỗn loạn, hình dáng của Đường Tống có chút mơ hồ, Nhiếp Tiểu Thiến biết rượu đã phát huy công dụng, tuy kiệt lực nhưng vẫn cố gắng duy trì thanh tỉnh cuối cùng, híp mắt nhìn hắn. Cô cũng không muốn ở chỗ này cùng hắn phát sinh ra sự tình gì, lại càng không nghĩ cứ như vậy chết ngất đi cho qua chuyện. Cô muốn tỉnh táo, muốn trấn định.
“Đường Tống, anh buông tôi ra, giữa chúng ta đã sớm kết thúc rồi.” thanh âm của Nhiếp Tiểu Thiến run run, quẩy người một chút, phát hiện đối phương ôm càng chặt hơn, liền không dám cử động nữa, chỉ có thể bình tĩnh, tiếp tục nói: “Là do chính anh đã lựa chọn, sinh ra hậu quả thì tự mình phải gánh vác, anh cũng không phải là một đứa bé, tôi cũng không phải là một đứa bé, chuyện kia đúng là đã qua rồi. Anh buông tôi ra đi, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà......”
Khi nói đến hai chữ về nhà, Nhiếp Tiểu Thiến nước mắt vẫn là không thể kìm nén được chảy xuống má, đã nhiều năm như vậy, chỉ có một mình cô là biết sự thống khổ được cô chôn giấu thật sâu ở trong lòng là như thế nào. Trước kia cũng có một lần cô đã từng nghĩ rằng, mình đến bây giờ cũng không thể bỏ Đường Tống xuống được, nhưng là cho tới hôm nay khi chính thức gặp được hắn, mới phát hiện cái gọi là không thể bỏ xuống được kia, bất quá chỉ là chấp niệm ở trong lòng mà thôi, kỳ thật cô đã sớm không còn thương hắn nữa, cô hiện tại khóc, chính là cảm thấy những năm tháng tốt đẹp trước kia đã theo thực tế trôi qua, ngay cả cảm giác động tâm đều nhớ không được, cô luyến tiếc bất quá là đoạn năm tháng hoang đường kia.
Mà người trước mắt này, Nhiếp Tiểu Thiến cô thật sự là không thương hắn.
Là không thương, liền không cần thiết phải dây dưa.

“Đường Tống, anh buông tôi ra, tôi không thương anh, thật sự.” Nhiếp Tiểu Thiến trấn tĩnh nói ra lời cần phải nói, đạm mạc nhìn chằm chằm Đường Tống.
Nhưng là Đường Tống lại càng ôm càng chặt, căn bản nghe không lọt vào tai, liều mạng đem Nhiếp Tiểu Thiến ấn chặt vào trong lòng, giống như muốn đem cô tiến vào bên trong thân thể của hắn vậy, nước mắt lạnh lẽo rơi xuống cổ của Nhiếp Tiểu Thiến.
Móa! Người này rõ ràng là đang khóc!
“Tiểu Thiến, anh sai lầm rồi, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không? Anh...... anh nhất định sẽ bồi thường cho em, đối với em tốt nhất.” Đường Tống nức nở, thanh âm đứt quãng, mơ mơ hồ hồ, tựa như Nhiếp Tiểu Thiến có thể biến mất ngay tại tầm mắt của hắn.
“Đường Tống!” Nhiếp Tiểu Thiến dùng hết sức đẩy hắn ra “Anh thanh tỉnh một chút đi, chúng ta không thể quay về như trước kia được nữa!”
Nhiếp Tiểu Thiến thực thanh tỉnh, rất tỉnh táo, cô rất may mắn vì mình rốt cuộc đã hiểu được trái tim của mình, cô là không thích hắn, cô rốt cục đã tìm được lại chính mình. Nhưng là, có người lại hoàn toàn hỗn độn.
Không đợi cho Nhiếp Tiểu Tiến kịp có phản ứng gì, Đường Tống đã bị một người đấm ột cú ngã nhào xuống mặt đất, hừ hừ bị đánh cho đứng dậy không nổi, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống. Mà Đới Xuân Diệu đang đứng kia hai mắt lóe ra hừng hực lửa giận, tay vẫn nắm chặt thành quyền như cũ, thở hồng hộc nhìn người dưới đất.
“Anh chính là Đường Tống? Nói cho anh biết, đừng dây dưa với Tiểu Thiến nhà chúng tôi nữa, nói cho anh biết, anh sẽ không có được cô ấy đâu!” Đới Xuân Diệu giống như thay đổi thành một người khác, Nhiếp Tiểu Thiến nhìn mà ngây ngốc tại chỗ.
“Xuân Diệu!” Nhiếp Tiểu Thiến tiến lên ôm lấy Đới Xuân Diệu, sợ anh sẽ lại làm ra chuyện gì khiến người ta kinh hãi, một mặt muốn đi đỡ Đường Tống ở dưới đất đứng lên, lại bị Đới Xuân Diệu một phen giữ chặt.
“Theo tôi về nhà.” thanh âm của anh thật lạnh lùng, lộ ra hàn ý, cũng không cần biết Nhiếp Tiểu Thiến có đồng ý hay không, trực tiếp kéo cô bước đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận