Nhiếp Tiểu Thiến đeo chiếc kính cận dầy cộm lên, đeo thêm găng tay cao su, kéo rèm che lại, vẻ mặt nghiêm túc vươn tay kiểm tra, bành hai bên mông ngọc ra, cúc hoa đỏ bừng thình lình đập vào mi mắt cô.
Máu theo đường cong khe mông chậm rãi chảy xuống. Nhìn cúc hoa bị xé nứt nghiêm trọng, cô quyết định thật nhanh, gọi điện thoại cho phòng giải phẫu, chuẩn bị áp dụng phẫu thuật cho anh chàng đẹp trai mặt trắng bệch này.
Y tá nhanh chóng đẩy giường bệnh chạy về phía phòng giải phẫu. Đới Xuân Diệu không nghĩ tới thương thế của Đỗ Vân Triết lại nghiêm trọng đến thế, vẻ mặt lo lắng đi theo sát phía sau Nhiếp Tiểu Thiến.
“Người nhà bệnh nhân không được vào” Nhiếp Tiểu Thiến lạnh lùng chặn ngay Đới Xuân Diệu lại, không cho vào phòng giải phẫu.
“Không sao đâu, tôi sẽ không gây trở ngại gì đến công việc của mọi người” Đới Xuân Diệu theo bản năng đẩy cánh tay của cô đang ngăn cản ở trước mặt mình ra.
Ánh mắt đầy nghiêm khắc của nữ bác sĩ liếc tới đây, mang theo vài phần trêu tức, mày liễu nhíu lại, nói: “Anh đang đau lòng sao? Lúc trước khi vui vẻ sao không để ý một chút?”
Đới Xuân Diệu bị ánh mắt bén nhọn liếc qua, làm anh cứng đờ người tại chỗ, đầu óc cố gắng suy nghĩ cũng không có tiêu hóa được lời nói của cô.
Trên bàn phẫu thuật, Nhiếp Tiểu Thiến kinh nghiệm đầy mình, rửa sạch, trừ độc, làm giải phẫu. Mấy động tác này có vẻ đã làm không dưới trăm lần, cơ hồ là lưu loát liền mạch.
Hai giờ đồng hồ đã qua, có y tá đi lên lau lau hồ hôi trên trán cho cô, rốt cuộc rời khỏi bàn mổ, cô bỏ gang tay cao su ra, nặng nề thở ra một hơi.
Đinh ~ cửa phòng giải phẫu rốt cuộc cũng mở ra, Đới Xuân Diệu nghênh đón, nhẹ giọng hỏi: “Nhiếp…. Bác sĩ, bạn của tôi thế nào rồi?”
Mặc dù hành vi thô bạo của anh làm cho Nhiếp Tiểu Thiến có chút phản cảm, cho dù anh có nói nhẹ nhàng đến đâu, cô cũng chỉ liếc anh một cái: “Ca phẫu thuật rất thành công, chỉ là….” Cô nhìn thoáng qua y tá bên cạnh, dừng lại một chút, nói: “Đi theo tôi vào phòng làm việc”
Đỗ Vân Triết được đẩy ra, thuốc tê vẫn còn tác dụng cho nên vẫn chưa cảm giác được đau nhức. Lúc này hắn được mấy cô em y tá phá lệ nhiệt tình vây quanh lấy, đẩy hắn vào phòng bệnh.
Đới Xuân Diệu chậm chạp đi theo phía sau Nhiếp Tiểu Thiến. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn của cô, anh đột nhiên lại nghĩ đến hàm nghĩa câu nói của cô trước khi làm phẫu thuật. Cô sẽ không phải là đang nghĩ anh là Gay đó chứ? Chẳng lẽ cô cho rằng thương thế của Đỗ Vân Triết là do anh gây lên sao?
A!Con mẹ nó!
Nhiếp Tiểu Thiến mặt không chút thay đổi ngồi xuống ghế, còn liếc mắt nhìn chiếc ghế trước mặt, ý bảo nam nhân bộ dạng anh tuấn này ngồi xuống.
Aiz ! Thật là quá đáng~ Vì sao đầu năm nay trai đẹp đều có bạn trai a ~ Vì sao a ~ Chỉ còn lại một vài tên mập ú bỉ ổi là còn độc thân a ~ A ! Thật con mẹ nó~ Làm hại người bế nguyệt tu hoa, khôn khéo bằng ba người cộng lại như cô đây, ngày ngày bị người nhà thúc giục cưới a ~ Thật là không muốn sống nữa mà ~ a~ a~.
“Tên?” Nhiếp Tiểu Thiến cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi, cơ hồ cũng không ngẩng đầu lên nhìn đối phương dù chỉ một cái.
“ Đới Xuân Diệu”
Phụt ~ Vừa nghe thấy cái tên này, cô thật muốn cười ra tiếng.
Xuân Diệu, Xuân Diệu ? Đới Xuân Diệu, mang xuân dược a!
Đầu năm nay còn có tên như vậy a~… Khụ…..Khụ….. tên có cá tính, so với tên Nhiếp Tiểu Thiến của cô còn có cá tính hơn.
Đới Xuân Diệu nhìn khuôn mặt tròn vo cố gắng nhịn cười mà trở lên cứng ngắc của cô, trong lòng vô cùng ai oán, đều là tại ông của anh cả, tại sao lại đặt cho anh cái tên không được tự nhiên như vậy. Từ nhỏ đến lớn, cái tên này là điều kiêng kị nhất của anh. Anh đã gặp qua vô số người phụ nữ có phản ứng giống như người trước mặt này, nhưng là mỗi lần vẫn như vậy vẫn là không thể bình tĩnh được.
“Cái kia...... Đới tiên sinh, xin hỏi trước khi Đỗ Vân Triết phát bệnh, hai người đang làm gì?” Nhiếp Tiểu Thiến mặt ngoài là nghiêm trang, nhưng là trong lòng cũng đang là hứng thú tò mò, vấn đề này đủ để làm cho người ta cảm thấy xấu hổ chết đi được, nếu đổi lại là bác sĩ bình thường, chỉ sợ trong lòng hiểu được là tốt rồi, nhưng là cô thật sự là rất muốn chứng kiến soái ca trước mặt này sẽ nói như thế nào về chuyện đó...... Khụ….khụ......
Thật đáng giận, cô vì sao lại có cảm giác háo hức như vậy?
Xin thứ lỗi cho da mặt quá dày của cô, đây cũng là trách nhiệm của cô đối với bệnh nhân a~, vì để trị liệu tốt cho cúc hoa của Đỗ Vân Triết, cô cũng chỉ có thể cố mà làm, để hiểu biết một chút tình huống trên lưng cô đành phải đeo danh WS nữ a ~.
“Tôi đang họp, anh ta ở trong nhà vệ sinh. Sau đó anh ta đánh rắm liên tục, trở thành như bây giờ.” Đới Xuân Diệu nói chi tiết, nhìn trên khuôn mặt của người đối diện bỗng nhiên hiện lên sự thất vọng, trong lòng không khỏi âm thầm bật cười, sức tưởng tượng của cô gái này thật sự là quá lợi hại.
Nhiếp Tiểu Thiến cho anh một ánh mắt hoài nghi, hít vào một hơi, nói: “A? Thật không? Nơi đó của anh ta là bị trĩ, trước khi có ngoại lực xâm nhập đã bị nứt ra, cho nên mới bị xé rách nghiêm trọng như vậy, mới có thể dẫn đến chảy máu không ngừng. Lực đạo đánh cái rắm mạnh để chảy ra máu như vậy, nhưng thật ra là rất ít gặp ......”
Nói xong, ánh mắt trong trẻo dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu đầy ý tứ hàm xúc. Đương nhiên, Nhiếp Tiểu Thiến cưỡng chế nội tâm đang gầm thét ở bên trong, người ngoài không thể nhìn ra.
Một y tá mang hồ sơ vào trong phòng, khi đi ngang qua Đới Xuân Diệu, đầu tiên là vẻ mặt sợ hãi than, rồi sau đó lại cúi đầu cười nhẹ vài tiếng, cố nén ý cười, tiếc nuối lắc lắc đầu, đi ra ngoài cửa.
Đới Xuân Diệu khóe miệng giật giật, sắc mặt có đen một chút, đứng dậy, mặt không chút thay đổi nói: “Bác sĩ Nhiếp nếu là chẩn đoán bệnh không được, vậy hãy để cho bác sĩ khác đến xem một chút đi.”
“A, đánh cái rắm mà làm cho tổ chức bị xé rách, cũng không phải là không có khả năng.” Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng bồi thêm một câu, híp mắt, nhìn anh rời đi.
Rời khỏi bệnh viện, Đới Xuân Diệu khóe miệng không tự giác được khẽ nhếch lên, chuyện đã xảy ra ngày hôm nay thật sự giống như trong kịch truyền hình, nữ bác sĩ ngu ngốc kia cư nhiên lại coi anh như là một tên Gay. Rõ ràng là cảm thấy hứng thú vô cùng, nhưng lại vẫn cố tỏ ra nghiêm túc, thật sự là làm cho anh có chút dở khóc dở cười.
*******
Trở về với cuộc xem mặt của hai người.
Đới Xuân Diệu tao nhã khuấy chiếc thìa nhỏ trong tách cà phê, nhíu mày, không thể không lên tiếng: “Tôi chính là đến để xem mặt, như thế nào, Nhiếp tiểu thư, cô sẽ không nói tôi không đủ điều kiện của cô đó chứ?”
Nhiếp Tiểu Thiến tâm can khẽ run rẩy, đôi chân ở dưới bàn run lên. Lúc này, trong lòng cô không biết nên vui hay nên buồn. Theo như lẽ thường mà nói, dung mạo của người nam nhân này còn hơn cả Phan An, cử chỉ tao nhã, trên người mặc chính là áo sơ mi hãng Armani nổi tiếng, tuổi trẻ, có thể nói là cực phẩm, nhưng là anh ta cũng là một tên Gay a! Đây quả thực là phung phí của trời a!
“Nếu như tôi đoán đúng, Nhiếp tiểu thư cũng là bởi vì trong nhà thúc giục, mới không thể không đi xem mặt?” Đới Xuân Diệu như trước thong thả nói “Cô cũng biết, hiện tại nam nhân mà đi xem mặt chắc chắn là do có thiếu hụt ở một phương diện nào đó, hoặc là muốn cưới lần thứ hai, tôi xem Nhiếp tiểu thư cũng được coi như là tuổi trẻ xinh đẹp, công việc lại ổn định, nếu là cùng với một người nam nhân như vậy trở về, cũng là không can tâm đi?”
Nhiếp Tiểu Thiến trợn tròn hai mắt, mãnh liệt gật đầu. Anh nói rất có đạo lý, chạm trúng tâm sự của cô, bằng không cô cũng không trở thành gái ế niên kỷ còn đang cô đơn nha~, không phải không có người theo đuổi, mà là thà thiếu còn hơn chọn ẩu!
“Nhưng là Đới tiên sinh, ngài......” Nhiếp Tiểu Thiến chần chờ, không biết có nên đem nghi hoặc ở trong lòng nói ra hay không.
“Cô yên tâm đi, tôi cũng chỉ là bị người trong nhà bức hôn, như cô đã biết, tôi hiện tại, cũng không muốn tìm bạn gái.” Anh nhún vai, ý tứ hàm xúc sâu xa nhìn cô, tiếp tục nói: “Nếu như vậy, chúng ta vì cái gì mà không thể giả bộ một chút đây? Như vậy đối với người nào cũng đều tốt, hai bên cùng có lợi, cô xem coi thế nào?”
Nhiếp Tiểu Thiến tránh thoát vô số ánh mắt độc tiễn bắn ở phía sau lưng, híp mắt đánh giá anh. Người nam nhân này, dùng một chữ khái quát, chính là đẹp trai, hai chữ chính là rất tuấn tú, ba chữ chính là phi thường đẹp trai. Ánh mắt chậm rãi chuyển qua trên người anh, mẫu áo sơ mi hiệu Armani đắt tiền mới nhất, có tiền, tính tình cũng không xấu. Ừm, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn tìm không được cực phẩm thay thế nào tốt hơn người này, bởi vì mẹ của cô ngày mai sẽ phái con gái của dì tới đây thăm dò tình hình! Nói ra cho oai chính là: thuận tiện quan tâm một chút việc chung thân đại sự của chị họ.
Nhiếp Tiểu Thiến híp mắt, vẻ mặt đắc ý, Đới Xuân Diệu nhìn bộ dáng rất giống một con mèo của cô, trong lòng ngứa một chút, rất có một loại xúc động muốn tiến lên nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái.
Nhiếp Tiểu Thiến trong đầu rất hài lòng. Đương nhiên cô hài lòng không chỉ có vì người nam nhân này phần cứng điều kiện tốt, mà là cực kỳ mấu chốt chính là anh ta là một tên Gay! Như vậy, đối với bản thân cô sẽ an toàn, không tạo thành nguy hiểm gì, nếu không là cô nam quả nữ chung sống một phòng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô mới không đảm bảo chính mình có thể hay không, không nhào tới ăn người ta.
Ừm, như thế rất tốt.
“Đồng ý!” Một câu vang dội từ trong miệng cô phát ra, ở trong không khí chiến chiến nguy nguy truyền tản ra.
Đới Xuân Diệu cũng là hài lòng gật gật đầu, hai người trao đổi số điện thoại, cũng ước định buổi tối ngày mai cùng nhau thương thảo cụ thể mọi chuyện. Lắc lắc thắt lưng phá lệ “tao nhã” từ tiệm Starbucks đi ra, Nhiếp Tiểu Thiến lập tức giống như một quả bóng cao su xì hơi, chán chường tựa vào trên bảng xe Bus.
Đáng ghét, Lâm Thanh Hà chết tiệt, bắt lão nương phải đi đôi giày cao gót như vậy, thiếu chút nữa đã làm thắt lưng của lão nương bị vặn gãy! Nhiếp Tiểu Thiến cô đúng thật là thấp bé, nhưng cũng không đến nỗi nào a~, sự tra tấn này có đáng giá như vậy không? Mười hai cm a~, cô chưa từng một lần đi giày cao gót đến như vậy a!! Cô cho rằng là cô đã giúp cho eo nhỏ của tôi uốn éo theo từng bước đi như Bạch Tố Trinh a! Tôi lại cảm thấy như là Thiện nữ u hồn đây !! (*)
(*Bạch Tố Trinh : Bạch xà trong phim thanh xà bạch xà, Thiện nữ u hồn : cũng là tên một bộ phim)
Bíp ~ một tiếng còi ô tô thanh thúy đột nhiên vang lên, Nhiếp Tiểu Thiến cả kinh, chân loạng choạng, bước lệch một cái liền té chổng vó. Vốn là nghĩ cả kinh đã đủ thê lương rồi, không nghĩ tới cư nhiên còn bị rơi vào cảnh họa đơn vô chí này! Cô rốt cuộc nổi giận!
“Đáng ghét, không nhìn thấy chỗ này đang có một người sống đứng sao~, bóp còi to như vậy là muốn hù chết người a!” Cô rít gào. Đúng vậy, một người phụ nữ lớn tuổi cùng đứng ở bến xe bus kinh ngạc nhìn cô.
Cửa kính chậm rãi kéo xuống, lộ ra gương mặt mê người chết không cần đền mạng, cô ngược lại ôm ngực hít một ngụm khí lạnh, nhìn hai giây, sau đó thật không khách khí liền mở cửa xe ra, ngồi vào trong xe.
Xe đi rất chậm, người nam nhân bên cạnh có một loại hơi thở đặc biệt, mà Nhiếp Tiểu Thiến chưa bao giờ ngửi thấy ở trên người những người nam nhân khác, cô lặng lẽ theo dõi nhìn anh hai giây, đem cửa sổ chậm rãi hạ xuống, loại hương vị này rất dễ chịu, làm cho người ta có một loại cảm giác ôn nhuận thật thoải mái.
Đây chẳng lẽ là sự đặc biệt trên người Gay sao? Mùi thơm nhàn nhạt như có như không phảng phất qua chóp mũi cô, nghĩ như vậy, ở giữa loại hương thơm này tràn đầy chuyện tình hoa lệ, a~ đáng giận~ thật sự là phung phí của trời a!
“Nhà cô ở chỗ nào?” thanh âm dễ nghe đột nhiên từ trong miệng Đới Xuân Diệu phát ra, nghe vào trong lỗ tai của Nhiếp Tiểu Thiến đang ngẩn người có vài phần đột ngột.
“Anh hỏi để làm gì? Tra hộ khẩu sao?” Nhiếp Tiểu Thiến liếc mắt, bỏ qua trong lòng đang tìm tòi nghiên cứu anh rốt cuộc là công hay là thụ.
Không ngờ, Đới Xuân Diệu ghét bỏ nhìn cô một cái, đúng, chính là ghét bỏ, là sự ghét bỏ khi bạn mang theo túi lớn túi nhỏ từ siêu thị đi ra, rút thưởng trúng được chai nước khoáng.
“Chẳng lẽ cô muốn về nhà tôi sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến thế này mới hiểu ra, vội vàng nói địa chỉ nhà mình. Trên trán chảy mồ hôi, là chính mình đa tình rồi. Nói, anh ta hẳn là công đi? Nhìn người ngày hôm đó anh ta mang đến phẫu thuật cúc hoa, aiz, thực là làm đau lòng người mà.