Vốn tưởng rằng sẽ mở yến hội tại một nhà hàng thật lớn, nhưng là Đới Xuân Diệu nói ông nội của anh không thích phô trương, chỉ cần tổ chức ngay tại trong nhà, mời một vài thân bằng bạn hữu tới ăn một bữa cơm, mọi người đoàn tụ một chút, Nhiếp Tiểu Thiến một trái tim thấp thỏm mới thoáng đập chậm lại. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên gặp tộc trưởng, hơn nữa lại là người cầm lái xí nghiệp lớn nhất thành phố, cho nên không thể không khẩn trương, huống hồ, Nhiếp Tiểu Thiến cô căn là còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, cô không biết nên mặc y phục như thế nào, tặng quà gì. Dù gì cũng là nhà giàu, hẳn là cái gì cũng không thiếu, nếu đi đến đó với hai tay trống trơn, tựa hồ cũng có chút không tốt lắm. Loại tâm tình khẩn trương này vẫn duy trì đến tận trước lúc tan tầm, Đới Xuân Diệu tới đón cô.
Anh hôm nay ăn mặc rất đơn giản mà gọn gàng, đầu tóc để ý qua, ngắn ngủn vô cùng lanh lợi, khóe miệng tràn đầy ý cười, đem vật gì đó ở trong tay đưa cho Nhiếp Tiểu Thiến.
“Đi phòng thay quần áo để thay bộ này đi, anh hẳn là không có mua sai.” Đới Xuân Diệu nheo mắt lại, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ của Nhiếp Tiểu Thiến khi mở hộp ra, trong lòng đầy ấm áp. Đây là chiếc váy liền áo, anh phải chạy khắp cả khu thương mại mới lựa chọn được, giầy cũng là lựa chọn thật lâu mới tìm được.
Anh muốn Tiểu Thiến nhà mình xuất hiện thật xinh đẹp trước mặt các vị trưởng bối.
Qua năm phút đồng hồ, Nhiếp Tiểu Thiến từ phòng thay đồ đi ra, vẫn như trước là mái tóc ngắn ngủn, trên khuôn mặt trắng nõn là một đôi mắt to tràn đầy linh khí, chiếc váy liền áo làm bằng tơ lụa không có ống tay, màu hồng phấn vô cùng tao nhã và tinh xảo, bên eo phủ một cái crystal tạo thành đai lưng, càng đem vóc người của cô phác họa lung linh hấp dẫn, đôi giày cũng là màu hồng phấn phối hợp rất chuẩn với bộ váy liền áo cùng màu, mặt phẳng nghiêng phía trên có thêu thêm hình hai bông hoa đào trong suốt sáng lấp lánh, vừa khác biệt lại có vẻ trang nhã. Quả nhiên là người dựa vào ăn mặc, Nhiếp Tiểu Thiến hiện giờ rất giống như thất tiên nữ, toàn thân đều tràn ngập tiên khí. Đới Xuân Diệu bất giác có chút nhìn đến ngây cả người, sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, ánh mắt lộ ra thưởng thức cùng yêu thương, choàng qua vai cô cùng nhau bước ra xe.
Xe chậm rãi chạy trong thành phố, xuyên qua đường cái hỗn loạn tấp nập, đi ở trên đường cái lớn. Nhiếp Tiểu Thiến nhìn trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng chột dạ, cầm tay Đới Xuân Diệu, nhỏ giọng nói: “Nhẽ ra em không nên đi......”
“Làm sao vậy?” Đới Xuân Diệu nghiêng mặt, trông thấy trên trán của cô lộ ra lấm tấm mồ hôi, hiểu ra cô là đang khẩn trương, vội vàng an ủi nói: “Yên tâm, em hôm nay phi thường xinh đẹp, phi thường khả ái, hơn nữa, Tiểu Thiến của chúng ta vĩ đại như vậy, đáng yêu như vậy, mọi người trong nhà anh sẽ thích em.”
“Nhưng là, nhưng là...... trong lòng em vẫn có một loại dự cảm không tốt, cảm thấy chuyện đêm nay sẽ bị em quấy nhiễu.” Tuy rằng nghe anh nói như vậy, trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến vẫn là không nắm chắc. Chỉ tự trách mình quá bình thường, lại lớn hơn anh hai tuổi, anh ưu tú đến chói mắt như vậy, nói thật, cô thật đúng là cảm thấy mình không xứng với anh.
Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy tự ti.
“Sẽ không, anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Yên tâm đi, cha mẹ anh cũng không phải là con cọp ăn thịt người, bọn họ cũng ước gì sớm một chút để cho anh mang về cho họ một nàng dâu” Đới Xuân Diệu ôn nhu làm cho Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy an lòng, lại thừa dịp kẹt xe, nghiêng người sang hôn lên trán cô một cái.
Hít một hơi thật sâu, được rồi, coi như là bất đắc dĩ đi! Nhất định phải thành công! Dù sao con dâu cũng phải gặp mặt bố mẹ chồng, cũng tốt, có thể thừa dịp cơ hội này xem mẹ của anh có phải là mẹ chồng ác hay không.
Xe hơi đi bon bon ở trên đường, lái vào vùng ngoại thành, nhiệt độ chung quanh lập tức giảm xuống, hai bên là rừng cây rậm rạp, từng tầng lá cây thật dày đem ánh mặt trời che ở bên ngoài, Nhiếp Tiểu Thiến hạ cửa kính xe xuống, cảm thụ gió đêm từ bên ngoài thổi từ từ vào bên trong xe, có một loại cảm giác tươi mát. Ô tô rốt cục ở trong sân một dãy biệt thự thì dừng lại, Đới Xuân Diệu đi xuống mở cửa xe, dắt Nhiếp Tiểu Thiến đi ra.
Trong sân có năm đến sáu chiếc ô tô đang đậu, đều là loại ô tô rất cao cấp như của anh, còn có vài chiếc xe mà cô không biết tên gọi, chỉ cảm thấy chúng nó từ bên trong ra bên ngoài, từ trên xuống dưới đều rất quý hiếm, phi thường quý hiếm.
Biệt thự là theo phong cách Châu Âu, còn chưa đi tới cửa nhưng đã nghe thấy thanh âm huyên náo ở bên trong phòng, Đới Xuân Diệu gắt gao nắm lấy tay Nhiếp Tiểu Thiến, đẩy cửa mà vào. Sự huyên náo trong phòng bỗng dưng bị đình chỉ, ánh mắt của mọi người đều nhìn về thân hình nhỏ nhắn xinh xắn ở bên cạnh anh, là cô gái với đôi mắt to, vẻ mặt ngượng ngùng của lần đầu tiên mới đến, hoặc khen ngợi hoặc khinh bỉ, đều làm cho Nhiếp Tiểu Thiến trở thành Alexander.
Nhiếp Tiểu Thiến lẳng lặng đi theo ở phía sau Đới Xuân Diệu, trong phòng lại khôi phục bộ dáng trước khi bọn họ đến, ước chừng có hơn mười người, tuy rằng mọi người đều làm bộ như không có việc gì, nhưng là cô vẫn là cảm giác được ánh mắt đánh giá, ánh mắt này thậm chí từ lúc mới bước vào cửa liền dừng lại ở trên người cô, mang theo vài phần nóng bỏng.
“Xuân Diệu......” Nhiếp Tiểu Thiến dè dặt gọi anh một tiếng.
“Làm sao vậy?”
“Anh cũng không có nói cho em biết, bọn họ sẽ chú ý đến em như vậy.”
Nhìn bộ dáng ủy ủy khuất khuất của cô, Đới Xuân Diệu nhịn không được vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô, cúi đầu nói: “Không có việc gì, đều là bằng hữu thân thích. Em chỉ cần đi theo anh là được, đến đây, anh mang em đến giới thiệu với người nhà của anh.”
Trong phòng trang hoàng phi thường tinh tế, ngay cả đèn đặt ở trên bàn trong phòng khách cũng đều có giá trị xa xỉ, tất cả vật dụng trong nhà đều là theo phong cách châu Âu, cả trên mặt đất đều trải thảm, cho nên không có thanh âm của giày cao gót, phòng khách cùng nhà ăn là tách ra, hiện tại đại bộ phận khách khứa đều hoạt động ở trong phòng khách, Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt xẹt qua hai người đàn ông có diện mạo tương tự Đới Xuân Diệu, xem chừng đây chính là hai người anh của anh, lại cùng làm quen với hai người chị dâu của anh, tao nhã xinh đẹp, dáng người cao gầy, thoạt nhìn cũng không phải là người khó gần.
Nhiếp Tiểu Thiến đi theo Đới Xuân Diệu vào phòng khách, đứng ở trước mặt một phu nhân trung niên, không thể không nói, bà bảo dưỡng hết sức tốt, thoạt nhìn cũng chỉ giống như người mới bốn mươi, lúc này phu nhân đang phân phó bảo mẫu một ít chuyện, nhìn thấy con tiến vào, trên mặt lập tức chất đầy tươi cười, chỉ là nụ cười này làm lộ ra tuổi.
“Mẹ, đây là bạn gái của con, Tiểu Thiến.” Đới Xuân Diệu vô cùng thân thiết đối với phu nhân, khoác ở cánh tay bà làm nũng.
Tiểu Thiến thấy thế, trên mặt tròn vo bầu bĩnh hiện lên một nụ cười tự nhận là cực kỳ ngọt ngào, nhu thuận gật nhẹ đầu, nói: “Chào dì.”
“Ừm......” Phu nhân hướng cô khẽ gật đầu, xem như tỏ vẻ hữu hảo, ánh mắt nhưng vẫn chưa từng rời khỏi cô, sau khi quan sát xong, bà mới có lễ cười cười, nói: “Tiểu Thiến là làm việc gì?”
Tuy rằng bà đối với cô chưa có bất kỳ lời nói và việc làm không có thiện cảm gì, nhưng là ánh mắt của bà lại tràn ngập lạnh lùng, thậm chí có một tia khinh thường, Nhiếp Tiểu Thiến mới nhớ tới, vừa rồi lúc vào ánh mắt đáng giá cô hẳn là xuất phát từ nơi này, cô trong lòng luống cuống lo sợ, nhưng vẫn như trước trấn định nói: “Con là bác sĩ.”
“A? Bác sĩ ngoại khoa sao?”
“Không, không phải.” Gặp gỡ ánh mắt bức người của bà, Nhiếp Tiểu Thiến do dự một chút, nói: “Khoa hậu môn.”
Phu nhân mặt cứng đờ, không nói lời nào liền xoay người trở về phòng bếp. Nhiếp Tiểu Thiến trên lưng một tầng mồ hôi lạnh, không nghĩ tới mẹ chồng tương lai của cô lại có khí thế và lực uy hiếp lớn đến như vậy, mới vừa rồi sợ tới mức cô thiếu chút nữa nói không ra lời, may mắn Đới Xuân Diệu liên tục đỡ sau lưng cô, yên lặng truyền dũng khí cho cô.
Không khí trong nhà ăn có chút cứng ngắc, một giọng cười sang sảng phá tan loại không khí đắm chìm này, chỉ thấy từ trên cầu thang có một thân thể cường tráng đang đi xuống, một ông lão tóc hoa râm, nhìn ông mặt mày hồng hào, bộ dáng tươi cười hòa ái, đây chắc hẳn là ông nội sĩ quan của Đới Xuân Diệu, trong tay ông còn dắt theo một đứa bé trai mập mạp đáng yêu.
“Ông nội!”
Đới Xuân Diệu hướng Nhiếp Tiểu Thiến cười gật gật đầu, choàng qua vai cô kéo lên phía trước, mắt phượng nheo lại, nói: “Đây là Tiểu Thiến.”
“Ông nội khỏe ạ.” Nhiếp Tiểu Thiến nhu thuận kêu một tiếng, ông lão tạo cho cô một cảm giác khác xa so với vị phu nhân kia, ở trước mặt ông cô không còn cảm thấy khẩn trương, ngược lại có một loại cảm giác thân thiết.
“Ai nha, đây chính là Tiểu Thiến sao?” ông lão cười đến con mắt đều híp lại thành một đường cong nhỏ, lôi kéo tay Nhiếp Tiểu Thiến ngồi xuống, nói: “Tốt, tốt, tốt, ánh mắt Xuân Diệu của chúng ta quả nhiên tốt.”
Ô~~ Nhiếp Tiểu Thiến mặt đỏ lên, đây là đang khen cô xinh đẹp sao? Ông nội quả nhiên là ông nội, có phẩm vị!
“Ông nội, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
“Ừm, ngoan ~ thật sự là một cô gái tốt, đến, đến, cùng tâm sự với ông nội.” ông lão đối với cô cháu dâu tương lai này rất là thích, cùng cô nói chuyện nhà rất ăn ý.
Cùng ông lão hàn huyên thật lâu, Nhiếp Tiểu Thiến cũng dần dần buông lỏng cảm giác luống cuống, nhịn không được đánh giá mọi người trong phòng, nhìn cách nói năng của bọn họ, hẳn phải đều là những người có địa vị cao, Nhiếp Tiểu Thiến lưu lại tưởng tượng, âm thầm tự nói với chính mình đợi tí nữa không cần phải tự làm trò cười cho thiên hạ. Đang nhìn xem nhập thần, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên cảm giác được hai đạo hồng quang trước mắt, cơ hồ là muốn chọc thủng cả mắt của cô.
Như thế nào lại gặp hắn ở đây? Nhiếp Tiểu Thiến bối rối!
“Ông nội~” anh cả của Đới Xuân Diệu dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi lại đây “Đây là bạn tốt của cháu ở nước Mĩ, Đường Tống, lúc trước đã làm phiền tới cậu ta nhiều, mới bảo vệ được Tiểu Đào Tử trong bụng Cẩm Văn.”
Ông lão nghe thấy thế, vội vàng đứng lên, nụ cười cảm kích, cùng hắn nắm tay.
Mặc dù là đang cùng ông lão bắt chuyện, nhưng dư quang của Đường Tống đều không có rời khỏi Nhiếp Tiểu Thiến, thật không nghĩ tới ở chỗ này chạm mặt cô. Đây chẳng phải là do ông trời đã sắp đặt trước hay sao? Nghĩ như vậy, khóe miệng không khỏi hơi hơi nhếch lên, hướng Nhiếp Tiểu Thiến vươn tay ra, ôn nhuận cười cười, nói: “Bác sĩ Nhiếp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Đang lúc Nhiếp Tiểu Thiến do dự nên ứng đối như thế nào, nghe thấy ông lão cất cao giọng nói: “Thì ra là hai đứa biết nhau sao? Thật sự là khéo gặp!”
“Dạ, cháu làm việc cùng bệnh viện với bác sĩ Nhiếp, cũng là bạn học thời đại học.”
“Xin chào.” Nhiếp Tiểu Thiến vươn tay ra bắt tay hắn, lễ phép tính mỉm cười.
“Tiểu Thiến!” Một thanh âm quen thuộc mang theo một tia tức giận từ xa đến gần, một phen tách hai cánh tay ra.
Đới Xuân Diệu sắc mặt biến thành màu đen, mắt nhìn chằm chằm Đường Tống, tràn ngập địch ý, nắm chặt tay của Nhiếp Tiểu Thiến nghĩ muốn rời khỏi đây. Nhưng là ngay ở tại phía sau, một thanh âm phi thường không hài hòa vang lên.
“Anh Xuân Diệu ~~” mềm dẻo đến kỳ cục, nghe xong xương cốt đều muốn mềm nhũn.
Một cô gái gương mặt trái xoan, tóc uốn gợn sóng, trang điểm kỹ càng, thản nhiên đi đến bên cạnh Đới Xuân Diệu, tay rất là thuần thục ôm lấy cổ anh, trước mặt mọi người, hôn chụt lên má anh một cái, làm nũng nói: “Anh Xuân Diệu, chúng ta đã nhiều năm rồi không gặp nhau, mấy năm nay em còn tưởng anh đã chết bầm ở đâu rồi chứ! Anh có nhớ đến em hay không vậy~”
Đới Xuân Diệu thân mình cứng đờ, ánh mắt cũng cứng đờ.
Hai người này ngay trước mắt mọi người lắc lư, thân mật khăng khít, đặc biệt Đới Xuân Diệu đối với cô gái nhiệt tình ôm ấp, hôn như lửa nóng này không có một điểm cự tuyệt, làm cho ngực của Nhiếp Tiểu Thiến dâng lên một trận lửa giận, đây coi là cái gì! Chính mình ngay cả nhìn Đường Tống liếc mắt một cái cũng không được phép, anh cư nhiên có thể ở trước mặt mình cùng người con gái khác ôm ôm ấp ấp tình chàng ý thiếp, càng giận hơn là, cô gái này dáng người cực kỳ nóng bỏng!
Tức chết người đi được! Nhiếp Tiểu Thiến tức giận đến mặt đều xanh mét, phổi đều muốn tức điên! Gạt tay Đới Xuân Diệu ra, bỏ đi.
Đường Tống thấy thế, lập tức đuổi theo.