Né tránh ánh mắt cực nóng bỏng của Đới Xuân Diệu, Nhiếp Tiểu Thiến chen lên xe bus. Đuổi anh anh không chịu đi, như vậy chỉ còn có thể không để ý đến anh, sự tình phát triển đến nước này, Nhiếp Tiểu Thiến thật sự muốn nghĩ theo chiều hướng tốt một chút, có nên tiếp tục nữa hay không. Có lẽ là cô không đủ dũng cảm, có lẽ ở trước mặt người khác cô rất già mồm, muốn trốn tránh, nhưng là ai cũng không có nghĩ đến, cô đã hai mươi chín tuổi rồi, cho nên cô phải vì chính mình mà suy nghĩ một chút, sự thật vẫn còn sờ sờ ở trước mắt, cô không có khả năng mặc kệ để theo đuổi như khi mình mới hai mươi.
Cô không phải là không dũng cảm, cô là không có tư cách dũng cảm đấu tranh với sự thật. Cho nên, chuyện này, cô muốn bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, cô không cần tình yêu phải oanh oanh liệt liệt, cô muốn là lâu dài, mặc dù là bình thản như nước cũng được, bình bình đạm đạm mới là thật. Cổ nhân nói, chuyện hôn nhân phải vâng theo ý cha mẹ, hai gia đình phải môn đăng hộ đối, hiện tại xem ra thật sự rất có đạo lý. Nhiếp Tiểu Thiến cô bất quá là muốn cha mẹ hai bên đều chấp nhận tình yêu của họ.
Nhưng là cô cùng Đới Xuân Diệu lại quá chênh lệch, giống như là một khoảng cách rất lớn, hai người ở hai phương diện khác nhau căn bản là không thể chạm tới nhau. Nhiếp Tiểu Thiến cô ăn mặc tiết kiệm, cực nhọc vất vả làm việc mới mua được một căn nhà nhỏ, nhưng là người ta chỉ cần vung tay lên là có thể ở mua được một căn biệt thự xa hoa ở trong thành phố. Kết hợp như vậy, về sau sẽ hạnh phúc sao?
Nhiếp Tiểu Thiến cười khổ lắc lắc đầu, từ trong xe bus đi ra, rất xa liền thấy xe hơi của Đới Xuân Diệu đã dừng ở trước cổng bệnh viện, do dự một chút, vẫn là đi qua. Không có gì phải trốn tránh, vốn là ai cũng không nợ ai.
“Tiểu Thiến, em không cần phải trốn tránh anh, chúng ta hãy nói chuyện một chút được không?” Đới Xuân Diệu khuôn mặt buồn bã, giọng nói năn nỉ, ánh mắt lóe sáng, nhìn Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng chua xót.
“Những gì nên nói em đã nói với anh rồi.”
Cô vẫn đang cố chấp cự tuyệt nhượng bộ. Thẳng thắn mà nói, cô là rất thích Đới Xuân Diệu, cho nên không dám nghe anh nói quá nhiều, sợ nghe liền mềm lòng.
“Được rồi, em phải lên rồi bằng không sẽ bị muộn giờ làm.” Nhiếp Tiểu Thiến giãy ra khỏi tay anh, bước nhanh chạy vào bên trong thang máy.
Đới Xuân Diệu nhìn bóng dáng biến mất trước mặt mình, đau lòng khó có thể thở nổi, anh rút di động ra, bấm điện thoại, khuôn mặt nghiêm trọng chui vào bên trong xe.
Mất hồn mất vía đi vào trong phòng làm việc ngồi xuống, bụng sôi réo lên, Nhiếp Tiểu Thiến mới cảm giác được đói, tối hôm qua căn bản là chưa ăn cái gì, hôm nay cũng không có ăn bữa sáng. Thôi, cũng không còn khẩu vị gì, Nhiếp Tiểu Thiến mi cố nhịn một chút, bây giờ mi cần nhất chính là yên lặng.
Trên bàn đột nhiên xuất hiện một ly sữa đậu nành cùng hai cái bánh bao, ngón tay thon dài có chút quen thuộc, Nhiếp Tiểu Thiến ngẩng đầu lên, thấy được khuôn mặt của Đường Tống. Trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc hiện lên một tia mệt mỏi, ánh mắt trong suốt, giống như trước kia. Nhiếp Tiểu Thiến hơi hơi sửng sốt, trong lòng nghĩ: Hắn như thế nào lại tới nữa?
“Ăn một chút đi, nếu không đối với dạ dày sẽ không tốt đâu.” Đường Tống giọng nói thân thiết, lại làm cho Nhiếp Tiểu Thiến nghe rất không thoải mái.
“Cám ơn, không cần, tôi đã ăn ở nhà rồi.”
Trong giọng nói tràn đầy lạnh nhạt.
“Không cần nói dối, em chưa ăn sáng sắc mặt sẽ tái nhợt hơn một chút so với bình thường, em vẫn luôn là như vậy, vẫn luôn là như vậy ......” Đường Tống thản nhiên nói, nửa câu cuối cùng giọng nói thế nhưng lại như đang nhớ lại cái gì đó.
Nhìn bộ dáng hắn như vậy, Nhiếp Tiểu Thiến tuy rằng trong lòng có chút ấm áp, nhưng vẫn là nhịn không được muốn cười lạnh, hắn đây là đang muốn làm gì? Sau khi mất đi rồi mới cảm thấy mình tốt, muốn đền bù sao? Nhưng là không còn kịp nữa rồi, Nhiếp Tiểu Thiến cô đã sớm đã không còn là cô gái cố ý không ăn bữa sáng để thấy hắn sốt ruột nữa rồi.
“Xin cảm ơn ý tốt của anh, về sau không có việc gì thì mong anh không cần đến phòng làm việc của tôi nữa, tôi không muốn làm cho người ta hiểu lầm.” Nhiếp Tiểu Thiến nhất thời nghẹn lời, vẻ mặt lãnh đạm trả lời một câu, xoay người đi vào phòng thay quần áo.
Giữa trưa, Lâm Thanh Hà gọi điện đến, hoàn toàn làm cho Nhiếp Tiểu Thiến khôi phục lại trạng thái bình thường, phỏng đoán có thể làm cho bản lãnh của Nhiếp Tiểu Thiến được khởi tử hồi sinh, cũng chỉ có cô bạn thân này của cô mới làm được như vậy. Đúng vậy, Thanh Hà nói đúng, Nhiếp Tiểu Thiến cô nhiều năm sống độc thân như vậy, cái gì sóng to gió lớn mà cô chưa thấy qua đây, cần gì phải vì một người đàn ông mà khiến cho thần kinh nặng nề! Nhiếp Tiểu Thiến cô chính là tiểu cường (*) đánh mãi không chết! Cho dù cô hiện tại thống khổ thì như thế nào, sự tình có thể trở nên tốt một chút sao? Thật là chẳng vui vẻ gì, vô tâm vô phế, đem mọi chuyện ném ra khỏi đầu, thay vì chính mình phiền não, không bằng đem vấn đề giao cho Đới Xuân Diệu.
(*tiểu cường: con gián)
Nếu là anh có thể làm được, như vậy anh sẽ là chồng của Nhiếp Tiểu Thiến cô, nếu là anh bỏ dở nửa chừng, như vậy bất quá chỉ là một người qua đường, cô cần gì phải vì một người qua đường mà thương tâm phí não đây?
OK! Vì phòng ở của cô, mới vừa tám đời
~~Nhiếp Tiểu Thiến hồi phục trạng thái làm việc, tuy rằng đầu óc vẫn là sẽ thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện khổ sử bức xúc kia, nhưng là cuối cùng cũng là vận hành bình thường. Đới Xuân Diệu cái đầu mi, môn đăng hộ đối cái con khỉ, tình yêu cái cóc khô!
Đúng giờ tan tầm, Nhiếp Tiểu Thiến nhận được một cú điện thoại. Nghe giọng nói là một cô gái trẻ tuổi, thực xa lạ, chỉ nói địa điểm gặp mặt, không đợi Nhiếp Tiểu Thiến lên tiếng, đối phương liền cúp máy. Nhiếp Tiểu Thiến buồn bực, đến tột cùng là ai đây? Quả là không có lễ phép! Nhưng là người nọ sao lại biết được số điện thoại của mình? Cô tới tới lui lui suy nghĩ kỹ mấy lần, đều nghĩ không ra là ai, đành phải kiên trì dựa theo người nọ đến nơi đã hẹn.
Dọc theo đường đi cô còn đang suy đoán có phải hay không cô bạn học lâu năm không gặp nào đó, muốn cho cô ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng là khi đến nơi, nhìn thấy một đầu uốn sóng, cô liền cười không được.
Con mẹ nó! Hóa ra là cô ta!
“Nhiếp tiểu thư, mạo muội mời cô đến đây, thật sự là ngại quá.”
A! Đáng ghét! Biết rõ thẹn thùng cô còn hẹn tôi làm gì? Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng hung hăng khinh bỉ một câu, nhưng vẫn là mỉm cười, lễ phép nói: “Xin hỏi Nghiêm tiểu thư tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Ách..... Tôi có một điều muốn nhờ cô, hy vọng chị có thể đáp ứng tôi.” Nghiêm Cầm Cầm trực tiếp bỏ từ Nhiếp tiểu thư, mở miệng một tiếng là gọi chị, đích thật rất nhiệt tình a~.
Nhiếp Tiểu Thiến nghe thế lại thấy bỡ ngỡ, người này rốt cuộc là muốn làm gì đây? Ai là chị của cô a! Tiểu Nguyệt Nguyệt mới là em gái của tôi! Cô cho dù lại trì độn, người ta trịnh trọng ngồi ở trước mặt cô vỗ mông ngựa như thế, cũng có thể đoán ra được là chuyện gì, nhưng là cô vẫn là quyết định giả ngu.
“Chuyện gì?”
Đối phương cúi thấp đầu, hít sâu một hơi, ngực hai luồng run rẩy, nói: “Tôi hy vọng cô có thể đem anh Xuân Diệu nhường cho tôi.”
Phụt! Nhường cho cô ta? Nhiếp Tiểu Thiến do dự, ngươi xem đi, rất nhiều chuyện ngươi càng là không muốn so đo, những người khác lại càng đến trêu chọc ngươi, giống như chuyện này của Đới Xuân Diệu, Nhiếp Tiểu Thiến cô còn không có so đo người ta là tiểu tam, cô ta liền như vậy công khai yêu cầu chính mình nhường vị trí vợ chính thức cho cô ta! A! Con mẹ nó! Xã hội hiện tại a, muốn có bao nhiêu hoang đường liền có bấy nhiêu hoang đường!
Nhiếp Tiểu Thiến nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta, trầm mặc không nói gì.
“Tôi từ nhỏ đã quen biết với anh Xuân Diệu, hơn nữa anh ấy cũng rất thích tôi, nhưng là sau khi cô xuất hiện, mọi thứ liền trở lên lộn xộn, anh ấy bắt đầu không để ý tới tôi, cho nên, cô hãy bỏ qua anh ấy đi, không cần phải dây dưa với anh ấy nữa!” Nghiêm Cầm Cầm trên mặt nhìn không ra vẻ nghiêm túc, ngược lại tràn đầy khinh bỉ.
Lẫn lộn đầu đuôi! Cô ngực lớn thì chính là mẹ của tôi sao?
“Nghiêm tiểu thư cô thật khôi hài, chuyện tình cảm không thể nói chính xác được, nói tiếp Xuân Diệu cũng không phải là món đồ chơi, nhường tới nhường lui, tôi cũng không phải là một đứa trẻ mới lên ba!” Vốn dĩ là như vậy, Nhiếp Tiểu Thiến nhưng thật ra là nghĩ thuận theo tự nhiên, nhưng là cô gái này cứ nhảy ra yêu cầu ngồi trên, việc này Nhiếp Tiểu Thiến cũng không chấp nhận được!
Nhiếp Tiểu Thiến chính là một người như vậy, kích không được! Càng có người muốn tranh dành, ý chí chiến đấu của cô lại càng dâng trào, giống như hiện tại, cô trừng lớn hai mắt cẩn thận đánh giá cô gái ngồi đối diện, đánh giá từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Người bị nhìn cũng cảm thấy kỳ quái, theo ánh mắt của cô cũng cảm thấy ngượng ngùng.
“Sao, làm sao vậy?” Nghiêm Cầm Cầm mất tự nhiên hỏi.
“A, không có việc gì.” Nhiếp Tiểu Thiến điềm nhiên như không thu hồi lại ánh mắt, thản nhiên tiếp tục nói: “Tôi nghĩ nhìn xem Nghiêm tiểu thư cô có phải là do đọc sách quá nhiều lên bị choáng váng đầu óc hay không? Hay là do đọc quá nhiều tiểu thuyết? Chuyện tiểu tam muốn ngồi trên ở trong cuộc sống thực nhưng là rất ít xảy ra nha ~“
“Cô, cô......” Nghiêm Cầm Cầm tức giận đến nói không ra lời “Cô căn bản không xứng với anh ấy!”
Lời này đâm trúng tử huyệt của Nhiếp Tiểu Thiến!! Nghiêm Cầm Cầm cô chết chắc rồi!
“Ơ ~ xứng hay không xứng cũng không phải là do cô tính, cô cảm thấy cô xứng với anh ấy, vậy tại sao anh ấy không nói yêu cô, không cùng ở chung với cô a? Nếu cô xứng đôi với anh ấy, cô như thế nào còn tới nơi này đau khổ cầu xin tôi nhường anh ấy lại cho cô? Thật khôi hài, Nghiêm tiểu thư, có một số việc tôi đề nghị cô đi hỏi cho rõ ràng sau lại đến. Đến hỏi có phải hay không tôi bám dính lấy Đới Xuân Diệu, có phải hay không tôi không cho anh ấy đi! Còn có, theo lương tâm mà nói, bộ ngực kia của cô là được bơm hơi phải không? Cái mũi là được chỉnh sửa ở đâu vậy? Hàn Quốc hay là Nhật Bản? A đúng rồi, nghe nói bộ ngực bơm hơi sẽ rất dễ dàng bị nổ tung đó, cô phải cẩn thận nha!” Nhiếp Tiểu Thiến nói xong, cầm túi xách lên vênh váo đắc ý rời đi.
Vớ vẩn, muốn cùng chị đây đấu sao! Chơi với bùn đi!
Từ quán cà phê đi ra, Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên cảm giác được tinh thần sảng khoái, sự buồn bực khó chịu lúc trước tất cả đều biến mất, quả nhiên a, tâm tình xấu là cần phải phát tiết a! Bất quá, cô muốn cảm tạ cô Nghiêm tiểu thư này, bởi vì, ngay tại vừa rồi, cô đã quyết định một việc!
Cô nếu không sợ cường quyền, không sợ mẹ chồng ác, thì cô cùng đấu tranh phản đối thế lực! Chính là tên Đới Xuân Diệu hỗn đản này, còn cần được dạy bảo thật tốt!
Trở về nhà, Nhiếp Tiểu Thiến ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, chờ Đới Xuân Diệu trở về, trong đầu suy nghĩ là nên nói như thế nào đây? Không ý thức được đã đến bảy giờ, nhưng là người này còn chưa có trở về, cư nhiên ngay cả một cú điện thoại cũng không có! Nhiếp Tiểu Thiến có điểm lo lắng nghĩ: anh ấy sẽ không thật sự đi rồi đó chứ?
Oa oa oa oa~ cô cũng biết là lúc xúc động không nên nói chuyện, vừa nói đã bị bắn chết, nếu anh thật sự không trở lại thì sao? Phốc, Nhiếp Tiểu Thiến từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, chạy tới phòng ngủ mở tủ quần áo ra, sau đó nở nụ cời không hiền hậu! A ha ha ha! Quần áo đều còn ở đây, hẳn là chạy không được.
Ôi chao? Không đúng, lúc này mình sao lại giống như một con sói đang chờ con cừu sập bẫy thế này
*******
Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Nhiếp Tiểu Thiến giật mình một cái, nhanh chóng ngồi trở lại trên ghế sô pha, một bộ dáng phi thường bình tĩnh nhìn chằm chằm TV, đến khi Đới Xuân Diệu mang theo một túi to, một túi nhỏ tiến vào, như cũ là nhìn không chớp mắt.
“Tiểu Thiến, chắc em còn chưa ăn cơm phải không? Anh sẽ đi nấu cơm cho em, hôm nay anh mua chân gà cùng cá nha!” Đới Xuân Diệu hưng trí bừng bừng muốn chạy lại hôn cô, lại bị cô lấy tay ngăn cản.
“Muốn làm sao thì làm đi, đừng quấy nhiễu chị xem ti vi.” Ừm hừ, thanh âm lạnh như băng, mặt không chút thay đổi.
Đới Xuân Diệu rời đi, mang mấy thứ đó bỏ vào trong tủ lạnh, lại nhăn nhăn nhó nhó đi lại đây, tiêu điều lạnh lẽo thương xót liếc nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, lại liếc nhìn ti vi.
“Tiểu Thiến, đây là phim hoạt hình a!” Đới Xuân Diệu thanh âm có một tia rung động, trong giọng nói có một tia kinh ngạc.
“Thế thì đã sao? Không thể xem sao?” Nhiếp Tiểu Thiến mắt trợn trắng, tiếp tục nhìn chằm chằm TV, trong lòng suy nghĩ là muốn thừa dịp anh nấu cơm nói hay là lúc ăn cơm nói, hay là ở trên giường nói đây?
“Em không phải ghét nhất xem cái này sao?”
“Người nào a?” Nhiếp Tiểu Thiến không kiên nhẫn trừng mắt nhìn anh một cái, ánh mắt quay lại màn hình ti vi, ai nha mẹ ơi, đây không phải là chim yến già và chuột Micky sao? Tay run lên, tắt ti vi.