Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy người Đới gia đi tới, vội vàng đứng dậy chào hỏi. Đới Kiến Quốc rầu rĩ nhìn cô một cái, cũng không nói lời nào, chính là sau khi hỏi bác sĩ về tình hình của Đới Xuân Diệu, liền đi xuống dưới lầu để tính tiền viện phí, ông nội anh tất nhiên là vạn phần đau lòng ngồi ở cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của đứa cháu trai mà ông yêu quý. Bọn họ tại trong phòng bệnh của Đới Xuân Diệu giằng co một lúc, rốt cục cũng ly khai, trước khi đi, Đới mẹ còn rất nghiêm túc nói với Tiểu Thiến một câu: Cám ơn.
Ngay lúc đó trong phòng bệnh cũng chỉ Đới Xuân Diệu đang lâm vào hôn mê, cùng hai người phụ nữ bọn họ. Lúc Đới mẹ nói lời này, Nhiếp Tiểu Thiến rõ ràng cảm giác được giọng nói không giống như lúc trước, coi như là có một tia hy vọng lộ ra. Đương nhiên, rất có thể là do Nhiếp Tiểu Thiến cô tự mình suy nghĩ quá nhiều.
Trong phòng bệnh phi thường im lặng, Nhiếp Tiểu Thiến một ngày một đêm không có chợp mắt, lúc này thể lực cạn kiệt nghiêm trọng, mà tiếng hít thở của người trên giường lại giống như tiếng hát ru con vậy, dần dần, mí mắt càng ngày càng sụp xuống, thân mình cũng chống đỡ không được, chỉ chốc lát sau liền ghé vào trên giường bệnh ngủ như chết.
Người nằm giữa giường bệnh giật giật, lại gọi vài tiếng Nhiếp Tiểu Thiến, sau khi xác nhận cô đã ngủ say, mới nhẹ nhàng đứng lên, đóng lại cửa đi ra ngoài. Ở dưới bệnh viện tìm được Đới Kiến Quốc đang ngồi ở trong xe hút thuốc. Không nói một lời mở cửa xe ra, chui vào bên trong ngồi.
Bên trong xe từng làn khói thuốc tỏa ra, Đới Kiến Quốc chỉ là từng phát từng phát rít thuốc, cũng không để ý tới Đới Xuân Diệu, trong đôi mắt già nua của ông mang theo cảm xúc cực kỳ phức tạp, mà Đới Xuân Diệu nhìn không thấu.
Vô luận như thế nào, hôm nay đều phải giải quyết xong mọi chuyện.
“Ba. Người cũng đã nhìn thấy, con cùng Tiểu Thiến không thể sống thiếu nhau.” Đới Xuân Diệu gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt đằng sau chiếc kính của cha mình, trong thanh âm cũng không có tràn ngập sự chờ mong, trừ bỏ kiên quyết vẫn là kiên quyết, người con gái này, anh nhất định phải có, mặc kệ là có thể sẽ phải trả giá đắt.
Bên trong xe vẫn yên tĩnh, trừ bỏ thanh âm Đới Kiến Quốc nhả thuốc, sặc mũi mùi thuốc lá làm cho người ta không thở nổi.
“Vì người con gái này, con có bằng lòng buông tay cho quyền thừa kế Phú Duyệt không?” Hồi lâu, Đới Kiến Quốc rốt cục cũng mở miệng.
Quyền kế thừa Phú Duyệt, là bao nhiêu người nghĩ cũng không được, Đới Xuân Diệu đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc đến bây giờ, tuy rằng không có làm ra thành tích gì lớn, nhưng là cũng được ban giám đốc các cổ đông tán thưởng, cho nên mới nói, quyền kế thừa này đối với anh mà nói, cơ hồ là dễ như trở bàn tay.
“Con nguyện ý.” Đới Xuân Diệu trầm mặc một lúc, nghiêm túc tự hỏi bản thân, mới dứt khoát mở miệng. Ánh mắt nghiêm túc, giọng nói quyết đoán.
Tiếng thở dài nặng nề từ trên ghế lái truyền tới, chỉ nghe Đới Kiến Quốc nói: “Cha sẽ phái người điều tra vị Nhiếp tiểu thư này, nếu không có vấn đề, chọn ngày lành để kết hôn đi.”
“Thật sự!?” Đới Xuân Diệu kích động thiếu chút nữa từ chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt không thể tin nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của cha mình, hỏi: “Ba, người đồng ý? Thật sự đồng ý sao?” Đợi đến khi thấy được cái gật đầu của Đới Kiến Quốc, mới cạch một tiếng mở cửa xe bước ra, giống như người tối hôm qua phát sốt không phải là anh vậy.
Sau đó, hôn sự của Đới Xuân Diệu cùng Nhiếp Tiểu Thiến liền được quyết định như vậy, mẹ của Nhiếp Tiểu Thiến lần đầu tiên nhìn thấy con rể là ở tại buổi hôn lễ, điều này có thể làm cho bà bình tĩnh được sao!
Nhiếp Tiểu Thiến cùng Đới Xuân Diệu hai người coi như là yêu và cưới chớp nhoáng, đương nhiên! Là tuyệt đối sẽ không rời xa nhau!