Editor: Viên Đường
- -----
"Bé con, đang ăn cơm đấy à?"
Ở đầu dây bên kia của điện thoại, giọng nói mềm mại của người mẹ "thân thiết" như xuyên qua ống nghe, tiếp đó lại đi qua lỗ tai của Kiều Nhuế khiến nàng theo bản năng buông đũa xuống, mấy người bạn của nàng cũng tự hiểu mà im lặng, không còn sôi nổi trò chuyện nữa.
"Con đang đi ăn với bạn", Kiều Nhuế nhanh chóng đáp lời, mắt liếc qua mấy người trên bàn.
"Công ty của con khi nào được nghỉ đấy?"
Kiều Nhuế nghĩ một lát, cuối cùng lại quyết định nói thật với mẹ: "Công ty của con bắt đầu nghỉ từ ngày 27, con định ngày 28 sẽ về nhà"
"À~"
Mẹ nàng cố ý kéo dài giọng ra, như đang báo hiệu rằng câu hỏi tiếp theo sẽ có ý vị gì đó.
Mẹ nàng lại nhẫn nại hỏi: "Thế năm nay con lại về một mình nữa sao?"
"Hả? À! Đúng vậy."
Ở đầu bên kia, giọng nói dịu dàng ban đầu lập tức biến mất: "Con năm nay đã 28 tuổi rồi đấy, sang năm đã gần 30 rồi..."
"......" Kiều Nhuế cầm một miếng kẹo đậu phộng bỏ vào miệng, qua loa vâng vâng vài cái.
Ngay từ khi mẹ nàng gọi điện thì nàng đã chuẩn bị tinh thần sẽ không có chuyện tốt rồi mà, lúc nào cũng thế, cứ đến dịp Tết Âm Lịch thì mấy người độc thân đều bị người trong nhà thúc giục mau mau cưới hỏi đi, tất nhiên Kiều Nhuế cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng tình huống của nàng có chút đặc biệt.
Bạn bè của nàng đều thoát khỏi kiếp độc thân cả rồi, chỉ có Kiều Nhuế vẫn một lòng một dạ giữ gìn nếp sống độc thân, thế nên người nhà của nàng không sốt ruột mới là lạ.
Mấy người bạn nhìn bộ dáng của nàng thì biết ngay là nàng lại bị người nhà thúc giục tìm đối tượng, thế nên họ từ đồng tình chuyển sang vui sướng khi thấy người ta gặp họa.
"Ừm, đúng đúng...!Mẹ nói đúng..."
Mấy năm nay nàng liên tục bị mẹ thúc giục đám cưới nên nàng cũng đã quen đến nỗi coi đây như là một điều hiển nhiên, nên nàng cứ dạ dạ vâng vâng mặc cho mẹ nàng có mắng mỏ hay gì, dù sao đến khi về nhà ăn tết thì lại là người một nhà ấy mà.
"Mẹ nói cho con biết, năm nay lại về một mình thì đừng hòng bước vào cái nhà này!"
Lại là chiêu này......!
Khóe miệng Kiều Nhuế giật giật nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh đáp: "Con biết rồi, con cũng có rất nhiều người theo đuổi đây, mẹ đợi con suy nghĩ cái đã.
Không nói nữa, con phải ăn cơm đây."
Nàng tính cúp máy trước thì lại nghe tiếng rống từ đầu bên kia: "Con thử cúp máy xem!"
"......" Kiều Nhuế lúng túng dừng động tác.
"Mẹ nói cho con biết! Năm nay mà lại không có đối tượng thì mẹ với ba con sẽ gọi người đến đổi khóa nhà! Khi đó con tự cầm chén đi ra ngoài xin cơm mà ăn!"
Dường như giọng nói dịu dàng như nước ban đầu đã biến mất, chỉ để lại thanh âm tức giận, nói xong, bà không cho Kiều Nhuế cơ hội phản bác mà lập tức cúp máy.
"..." Kiều Nhuế nhìn vào màn hình điện thoại, đột nhiên lại cảm thấy không còn cảm giác ngon miệng nữa, nàng ảo não thả điện thoại di động vào túi.
"Dì lại giục cậu mang bạn trai về nhà sao?" Người bạn kia hỏi với thanh âm như đang vui sướng khi thấy người khác gặp họa
Kiều Nhuế liếc mắt qua người bạn, tức giận nói: "Đúng vậy".
Nàng cầm đũa chọc chọc vào thức ăn trong chén, "Mình cảm thấy mẹ mình không đùa đâu, năm nay mình mà không mang theo ai về thì chắc bà sẽ không cho mình bước chân qua cổng nhà ấy chứ."
"Vậy thì đem người về là được chứ gì, cậu cứ chọn một trong những người đang theo đuổi cậu về thôi."
Vừa dứt lời, một người bạn khác cười nhạo nói: "Nếu cậu ta tạm chấp nhận được chuyện đó thì cũng không đến mức độc thân đến bây giờ để người nhà thúc giục đâu."
Kiều Nhuế bị mấy người bạn người tung người hứng ồn ào đến mức cả đầu ong ong, mỗi dịp tết đến phiền phức nhất chính là chuyện này, giả sử vẫn có thể về nhà ăn tết thì chắc họ hàng của nàng cũng sẽ sắp xếp mấy cái buổi xem mắt vào ngày mùng bảy.
"Mấy năm nay không phải có cái dịch vụ...!Gì nhỉ, dùng chung bạn trai đúng không nhỉ?"
"Cái này mình biết, có phải là thuê bạn trai mang về nhà ăn tết phải không?!"
"Đúng đúng đúng! Mình lướt xem thấy có nhiều người trong đó cũng đẹp mắt lắm!"
"Này! Kiều Nhuế!" Mọi người sôi nổi bàn tán, lại nhìn thấy nhân vật chính trong câu chuyện này dường như đang thất thần, đành phải đẩy nàng một cái khiến nàng hoàn hồn.
"Làm gì cơ?"
Mọi người nhắc lại chuyện "thuê bạn trai" kia, nhưng Kiều Nhuế nghe xong lại không có phản ứng gì quá lớn.
"Cái này mình cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng mình cảm thấy không được"
"Tại sao?"
"Tùy tiện mang một người con trai xa lạ, rồi bảo là người yêu thì lỡ như có chuyện gì đó phát sinh thì sao? Sức lực chênh lệch, mình đánh không lại." Kiều Nhuế lường trước những nguy cơ có thể xảy ra, "Mà lúc đó dùng lý do gì để phản kháng cũng không hợp lý cả"
Một câu này của nàng khiến cả đám người rơi vào trầm tư.
Sau một lúc lâu, một người khác bảo: "...!Hay là thuê bạn gái đi?"
"Hả?" Có người kinh ngạc, "Bộ Kiều Nhuế giống người đồng tính luyến ái lắm hả? Với lại, cậu ta mà đem bạn gái về nhà thì mẹ cậu ta sẽ đánh gãy chân cậu ta mất!"
Nhưng Kiều Nhuế nghiêm túc suy xét đến việc mang bạn gái về nhà, ít nhất đều là nữ thì thể lực hay gì cũng ngang nhau.
"Cũng không đến mức đánh gãy chân đâu." Kiều Nhuế sờ sờ cằm, "Mà ba mẹ mình cũng rất tiến bộ, chắc cũng không bài xích đồng tính đâu.
Lúc trước bà còn giỡn bảo mình đem bạn gái về đi."
"Ra là thế." Trên bàn có mấy người cười sảng khoái, "Bọn mình ở đây đều được hết, cậu chọn một người đi!"
Kiều Nhuế lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, "Mình mới không cần."
Trên bàn mỗi người đều có nét riêng, xinh đẹp, cũng biết trang điểm, nhưng tuyệt đối không phải loại hình có thể mang về nhà.
Bỗng nhiên, một người bạn lên tiếng: "Nếu cậu thật sự muốn thuê bạn gái về nhà ứng phó ba mẹ, mình có thể giới thiệu một người thích hợp."
Nghe đến đây mắt Kiều Nhuế liền sáng lên, người vừa nói là bà chủ của một nhà hàng, so với mấy người còn lại ở đây thì đáng tin cậy hơn một chút.
"Thật sao?" Kiều Nhuế nhìn về phía Minh Nam, "Ai thế? Bạn của cậu sao? Mình có biết cô ấy không? Cô ấy làm nghề gì thế?"
Minh Nam nghĩ nghĩ, như gặp phải một vấn đề khó trả lời, một lúc sau mới đáp lại: "Cũng không hẳn là bạn bè, còn nghề nghiệp của cô ấy......" Minh Nam dừng lại ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Có chút đặc biệt, mình cũng không biết nói như thế nào."
"Ừm~" nói đến "Nghề nghiệp có chút đặc biệt" thì mấy người trên bàn không hẹn mà nghĩ đến một danh từ, sau đó nhìn Minh Nam với ánh mắt chứa vài phần ý vị sâu xa.
Kiều Nhuế cũng có suy nghĩ giống với những người còn lại, biểu tình trên mặt như đang tỏ ra một lời khó nói, thuê bạn trai là thế, nhưng thuê một cô gái gọi về nhà thì sẽ là tình huống gì đây?
Minh Nam vội vàng thanh minh: "Cô ấy rất xinh đẹp, rất có khí chất."
Những người khác trả lời: "Làm nghề kia mà chẳng xinh đẹp hay sao."
Kiều Nhuế xua xua tay nói: "Để mình suy nghĩ kĩ đã"
Cuối cùng đề tài thuê đối tượng không được giải quyết, Kiều Nhuế cùng nhóm bạn ăn cơm xong thì ai về nhà nấy.
Vì trên bàn cơm có uống chút rượu nên sau khi về nhà Kiều Nhuế liền nằm lên giường, ánh mắt mơ màng dán chặt lên trần nhà.
Cho đến khi trong cổ họng có cảm giác khát nước thì mới bò dậy, đi tới phòng khách tìm nước uống.
Vào thời điểm này, nàng có suy nghĩ giá như trong nhà có ai đó có thể pha cho nàng một ly nước, nhưng sự thật là ngoài nàng ra thì chưa tìm ra sinh vật thứ hai trong ngôi nhà này, cuộc sống của nàng đã trôi qua như thế thật nhiều năm.
Nếu không phải mấy người bạn lâu lâu sẽ kéo nàng ra ngoài ăn cơm thì Kiều Nhuế sau khi tan làm tuyệt đối sẽ không bước chân ra khỏi cửa, cuộc sống mỗi ngày tóm gọn từ nhà đến công ty, hai điểm một đường.
Những người nàng quen biết đa phần đều là đồng nghiệp, mà nàng cũng không chủ động đi làm quen bạn mới, vậy nên sau khi những người khác kết hôn thì vòng bạn bè của nàng ngày càng thu hẹp lại, đến bây giờ số người có thể tới ăn cơm cùng nhau cũng chỉ còn một vài người.
"Haiz." Kiều Nhuế vô ý thức thở dài một hơi.
Nàng vừa đặt cái ly xuống thì tiếng từ di động vang lên.
"Chà, lại xài hết tiêu vặt rồi hả?" Kiều Nhuế cầm điện thoại rồi ngồi xuống sô pha, miệng không nhịn được mà trêu chọc em gái của mình.
"Cái gì chứ!" Kiều Miểu không vui vẻ đáp, "Em đang có tin tình báo cho chị đấy, nhưng chị không muốn nghe thì thôi."
"Nghe nghe nghe!" Kiều Nhuế vội nói, "Mẹ lại muốn làm cái gì nữa hả?"
"Em vừa nghe mẹ với dì nói sẽ sắp xếp đối tượng cho chị đó!"
Kiểu Nhuế im lặng bắt chéo chân rồi ngửa người ra sau: "Chẳng phải đều là xem mắt cả sao, chỉ cần chị không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác."
"Lần này không giống như thế!" Kiều Miểu nói, "Dì có quen một vài người làm nghề mai mối! Sau đó nghe được tin có mấy trăm thanh niên đang đến tuổi kết hôn, giờ hai người đã lọc ra được ba bốn mươi người rồi!"
"Ba bốn mươi...!" Nghe đến câu ba bốn mươi người, Kiều Nhuế kinh ngạc nói, "Sao lại nhiều đến vậy!!"
"Em nghe được mấy tin như thế đấy.
Chị phải chịu trận rồi, có khi là phải gọi điện thoại hay gặp mặt qua video chả hạn.
Hai người cũng đang tính đem số điện thoại của chị cho mấy đối tượng kia đó!"
Kiều Nhuế run run, xem ra lần này mẹ nàng quyết tâm lắm rồi.
Nàng ngồi trên sô pha suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lấy điện thoại di động ra.
"Minh Nam......!Chuyện thuê bạn gái lúc tối ấy, mình muốn tìm hiểu thêm...".