Thẩm Mạt cuối cùng cũng ăn xong ba cái trứng trần.
Sau khi rửa mặt cô cũng không có ngủ.
Thay đổi một bộ quần áo ngắn, sau đó khoác thêm một kiện áo của Thường Thanh ở trong sân tản bộ.
Quần áo tối hôm qua cô thay ra, sáng sớm Thường Thanh đã giặt sạch sẽ phơi trên giá ngoài vườn rau nhỏ ở phía sau.
Trước lúc làm cơm tối, hắn đã sắp xếp cẩn thận để ở trong sọt rồi ôm về phòng ngủ.
Cô vậy mà không để ý thấy, sau nhà còn có một vườn rau nhỏ.
Ðêm nay có ánh trăng, Thẩm Mạt liền dạo tới vườn sau.
Nhìn một mảnh vườn xanh biếc như thế này nhưng mà những loại mà cô biết lại rất ít.
Chung quy, cô làm vợ của một anh nông dân vẫn là không thích hợp.
Cũng may Thường Thanh cũng không phải là một ngýời nông dân thực thụ, bằng không chắc chắn cô sẽ bị ghét bỏ.
Hắn cũng đi cùng bên cạnh Thẩm Mạt, cùng cô nói những thứ bây giờ có thể ăn, những thứ còn đang phát triển.
Còn thuận tiện hỏi cô xem ngày mai muốn ăn cái nào, hắn sẽ làm cho cô ăn.
Thẩm Mạt cảm thấy, hắn là một đại nam nhân lại nấu cơm cũng không quá thích hợp.
Nhưng cô thật sự sẽ không làm, trong lòng cô vẫn luôn có một chút khúc mắc.
Khi cha còn sống, trong nhà cũng có vài người hầu.
Cô cũng coi như là áo tới duỗi tay cơm tới há mồm.
Sau khi tới nhà dì, mặc dù không được yêu thương nhưng những việc như ăn cơm hay giặt đồ cũng không cần phải động thủ.
Ở Lý gia cũng là như vậy.
Hiện tại trong nhà hắn có hai người họ, mọi việc hai người họ đều phải tự mình động thủ.
Nhưng hiện tại nước tắm của cô đều là Thường Thanh chuẩn bị, nước nóng hay lạnh hắn đều chuẩn bị tốt rồi mới mang đến cho cô tắm rửa.
Thẩm Mạt cảm thấy cô vẫn là nên học một chút gì ðó mới được.
Cho nên khi dạo ở vườn rau, Thẩm Mạt liền hỏi hắn những thứ đó nên ãn như thế nào, hắn liền cẩn thận nói cho cô.
Thẩm Mạt chỉ vào một mảng màu xang đang bò trên đầu tường hỏi hắn là cái gì.
"Ðậu đũa, anh không thích ăn nó lắm.
Nhưng loại này nở hoa cũng khá là đẹp, nên coi nó như một lại hoa đầu tường đi.
Quả thật những bông hoa trắng tím ðan xen với nhau dưới ánh trăng quả thật xinh đẹp động lòng người.
Thẩm Mạt thấy bên trong những phiến lá xanh hình như xuyên thấu ra một ít áng sáng màu trắng.
Vừa ðịnh lột ra xem ðột nhiên một đôi bàn tay to từ dưới nách của cô vòng qua nắm lấy hai vú.
Mạt Mạt, năm sau chúng ta chuyển ra ngoại ô sống, ở đó trồng một mảnh hoa nhài có được không.
Hắn đem cằm gác lên cổ Thẩm Mạt, dùng râu cọ cọ cổ cô, hai tay cũng bắt ðầu không thành thật bắt đầu xoa bóp loạn.
Thẩm Mạt đưa bàn tay ra phía sau véo hắn một phen nhưng cũng không có né tránh.
Dù sao thì mỗi lần cô cũng đều không thể tránh thoát được hắn.
"Ðừng lộn xộn, bên ngoài có người đi ngang qua thì làm sao bây giờ."
Phanh phanh phanh!
Một trận tiếng gõ cửa nhanh chóng cắt ngang chuyện thân mật của hai người.
Hắn có chút lưu luyến không nỡ đem hai tay từ hai vú no đủ lấy xuống, ở trên mặt Thẩm Mạt mổ một chút rồi đi.
Thẩm Mạt không đi qua, cô hiện tại xuất hiện có chút không thích hợp.
Nhớ tới tia sáng hồi nãy, Thẩm Mạt liền vạch ra mảnh lá cây kia.
Trên tường đất có một cái lỗ thủng, muốn bò qua thì có chút khó khãn, nhưng nếu lót thêm một chút đồ thì có thể dễ dàng chui qua.
Xem ra phải nói với hắn khi nào đem một mảnh tường này xây lại.
Ngồi xuống băng ghế nhỏ ở cạnh luống rau, Thẩm Mạt nghe được ở tiền viện có người đang nói chuyện.
Hình như là một ngýời nam nhân trẻ tuổi, lời nói rất là khách khí, nói chuyện chưa được bao lâu liền rời đi.
Thường Thanh trở về vườn rau nhỏ, đưa lưng về phía áng trăng.
Thẩm Mạt không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ thấy bước chân của hắn dồn dập thêm vài phần.
"Mạt Mạt, đi, đi ngủ."
Nói xong hắn liền đem Thẩm Mạt khiêng ở trên vai.
Thẩm Mạt sợ hãi thiếu chút nữa kêu ra tiếng, đấm vài cái phía sau lưng hắn, bước chân của hắn lại càng nhanh.
Vào nhà chính, cửa hắn cũng chưa thèm đóng đem Thẩm Mạt ôm tới bên giường rồi trực tiếp đè lên..