Thung Lũng Ma

Có tiếng chân rất nhẹ xéo trên lá khô trong vườn ... Tôi vội ngửng đầu
lên, như thoáng thấy bóng ai vừa qua trước mặt ... nhưng định thần thì
chẳng thấy gì cả ... Vườn vẫn vắng vẻ, ánh trăng hạ tuần vàng vọt lẫn
khuất sau ngọn thông già ...

Nỗi ám ảnh cứ theo tôi hoài ... Người con gái một lần đã làm tôi xúc động đến độ không lúc nào không nghĩ đến nàng. Khuôn mặt đó, giọng
nói đó, mơ hồ như đã gặp từ ở đâu đây ... mà ký ức đã không thể giúp tôi hồi tưởng lại được.

Trời vào thu năm ngoái, mùa này, nắng đã tắt từ rất sớm, sương
mù bao phủ từng ngọn cây trong vườn. Gió như đọng lại từng giọt, từng
giọt rơi rụng quanh đây, trên mái ngói, trên đống lá khô, rồi khua động
đến tận cửa hồn tôi ... Và trong một đêm, nàng đã đến, nàng đến trong
một giấc mơ vô cùng diễm ảo, một giấc mơ mà hình ảnh muôn ngàn lần không thể quên của một thời xa xưa, của một thời mà mỗi kiếp người chỉ có một lần ... Giấc mộng đầy những ấn tượng tưởng chừng như đã ngủ vùi trong
tiềm thức ... Gió, gió rất nhiều ... từng cơn hiển hiện như một giòng
thác lũ với những hình ảnh có thực, vật vã, cuốn hút. Và lá khô, những
đụm lá khô ... vương đầy khắp nơi, vàng một màu tưởng như nhiều vô vàn.
Tiếng xạc xào ... từng chập xao động trước gió ... Quán vắng Sing Sing
và một góc phố đường Phan Đình Phùng ... Những hàng me rũ rợi đường Trần Quý Cáp ở bên kia khoảng nhìn ... và những ray rức đợi chờ ... Rồi điều quan trọng, điều quan trọng là nàng, nàng đã đến. Những bước chân vội
vã ... những chiếc lá khô nhảy múa dưới gót giày hấp tấp. Ấn tượng của
tiềm thức đã khơ động thành hình ảnh, tuy mơ hồ nhưng thấy được, nhận
biết được một cách thực sự bằng lý trí, dù chỉ chập chờn trong một giấc
mộng ... Khánh Lan ... Khánh Lan! ! !

Tôi đã viết về Khánh Anh với tất cả tâm hồn, với những trìu mến, với những rung động thực tình. Từ một thoáng hiện về trong đên trăng
hôm nào qua một giấc mộng với những gần gụi tưởng như thực. Khánh Lan đã không còn là một nhân vật tưởng tượng của một sắp đặt tiểu thuyết,
nhưng Khánh Lan đã sống động như muôn vàn thiếu nữ mà tôi có thể được
gặp trên những nẻo đường thành phố. Vì thế, mười hai truyện trong tập Cỏ ma, Khánh lan là truyện mà tôi ưng ý nhất.

Có những buổi đi chợ cuối tuần, hoặc trong những đêm nghe nhạc
tại một quán cà phê quen, tôi như thoáng thấy bong nàng ở đâu đó, tha
thướt, duyên dáng ... nhưng đến gần hơn, lại chỉ là một thiếu nữ tầm
thường, xa lạ.

Lạ nhĩ ... Tôi có cảm tưởng như Khánh Lan chỉ hiển hiện trong
một giây phút ngắn ngủi chỉ vừa đủ để tôi nhận ra sự hiện hữu của nàng
rồi lại vội vã rời xa ... Những lần như vậy thường xảy ra luôn đến nỗi
từ đó, tôi cứ mỏi mắt tìm nàng giữa đám đông thiếu nữ mà tôi có dịp gặp
... Thành phố nào có em kể từ khi em rời bỏ mọi người ngay từ trong câu
chuyện ... Tôi mở tập truyện ra đọc lại mà không tìm thấy một địc danh
nào, kể cả nơi xảy ra ... ngọai trừ thành phố nghỉ mát Monterey, vô tình hay đó là sự đã được xếp đặt từ trước ... để rồi cuối cùng nàng đã xa
lìa một cách lặng lẽ và không lưu lại một dấu vết, dù với tôi, người ta
viết về nàng.

Cuốn Ma Cỏ được gửi tới tay nhiều người đọc ... Buổi ra mắt thực vui. Ngồi ở dưới, tôi chờ đợi bạn hữu lên máy vi âm để nói tới những gì mà họ đã đọc qua trong cuốn Ma Cỏ ... Từ Bác sĩ Phương Thúy tới Nhạc sĩ Trần Chí Phúc, rồi Chi Mai ... đều nhắc tới những truyện đã làm cho họ
thỏa mãn vì ... sự kinh dị của nó ... và không một ai nhắc tới nàng cả.
Sự chờ đợi hụt hẫng làm tôi rất buồn. Thực mâu thuẫn, viết truyện kinh
dị lại không muốn người khác thích cái kinh dị đó, mà lại muốn người ta
để ý tới một câu truyện chẳng kinh dị chút nào. Tôi ngồi đó, mà cảm thấy như ai kia, đang ngồi tại một góc nào trong quán, mặt cúi xuống ngậm
ngùi vì không được một ai nhắc tới mình!

Diễm Châu, sao Diễm Châu lại hát bài Ngậm Ngùi trong chiều hôm
đó ... Tôi giật mình khi nàng cất tiếng ca giữa lúc lòng tôi, và tôi
nghĩ cả lòng Khánh Lan nữa, thực ngậm ngùi ... Có gì xui khiến Diễm Châu trong một giây phút nào đó chăng ... Có gì huyền diệu trong mối tương
quan vô hình giữa sự lựa chọn của nàng với tâm tư chúng tôi? Nỗi ngậm
ngùi của chúng tôi lớn tới độ đánh động được cả tâm hồn người khác.
Nhưng người khác đó, có ai có cơ duyên như Diễm Châu với chúng nhỉ? Thực đáng thương chưa ... Nào có ai nhắc tới em đâu ... sự hiện diện của em
đêm nay thực bẽ bang ... ngoài một sự cảm thông mơ hồ của một người bạn?

"Ngủ đi Em, ngủ đi em mộng bình thường...

Ru Em sẵn tiếng thùy dương đôi bờ .

Ngủ đi Em ... ngủ đi Em ..."

Em nào có ngủ được ... giấc ngủ ngàn thu như đã đợi chờ, nhưng
vẫn còn cố chỗi dậy để đi về giữa trời kỷ niệm như một nhắc nhở không
thể nào quên.

"Tay anh Em hãy tựa đầu

Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi ..."

Ôi, những giọt nước mắt, những cô đọng của một thế kỷ thương đau ... như thực sự đang lăn tròn trên đôi má hồng của một người con gái
nào đó đang hiện diện trong phòng này. Tiếng lăn êm nhẹ vô cùng nhưng
xao động tới tận cõi lòng của tôi ...

Khách đã về hết rồi ... thậc hết rồi. Quán sao quạnh quẽ quá.
Khánh Lan ... Khánh Lan còn ở đây không? Tôi lặng lẽ đi qua từng dẫy
bàn, có thể nàng đã ngồi đây ... có thể nàng đã ngồi đó ... Tôi có cảm
giác nàng vẫn còn ngồi đâu đây. Những ngọn đèn lu trong góc tường giúp
tôi gần gũi hơn với những cảm nghĩ của mình hơn. Một vài người đi lại
quanh tôi cũng yên lặng ... bóng họ thấp thoáng, lúc gần, lúc xa càng
khiến óc tưởng tượng của tôi trở nên mãnh liệt... Trong một phút nào đó, tôi muốn gọi lớn tên nàng ... thật lớn, đủ để từ nơi chốn u minh huyền
hoặc nào đó trở về với thế giới sống động này. Nhưng cổ tôi như khô từ
lúc nào, và âm thanh đã không một lần có dịp thoát ra không gian ...
khiến nàng đã bỏ đi ... bỏ đi ... với tủi hổ khôn cùng...

Bỗng đứa con gái tôi giúo vào tay tôi một vật rất mềm mại, mát dịu:

- Bố, con nhặt được cái này trên mặt bàn kia ...

Tôi nắm lấy ... một chiếc khăn tay bằng voan mỏng. Một cảm giác
lạ lùng chạy khắp cơ thể ... một cảm giác vừa êm dịu, vừa khích động như một luồng nhân điện từ tay người yêu truyền nhẹ vào tôi. Tôi vo chiếc
khăn trong tay rất lâu và rất lâu ....

Tôi ngẩn ngơ đến độ không nghĩ ra rằng đã đến lúc phải ra về ... vì nào tôi có thể ở mãi nơi này để ôm nỗi đợi chờ không đâu. Cho mãi
tới khi nhà tôi nhắc nhở, tôi mới bừng tỉnh một cơn mê.

Trời đã tối từ lâu. Tôi lái xe mà lòng xốn xang bồn chồn ...
Chiếc khăn trong túi áo mà thấp thỏm như lá thư tình ... muốn mau mau
tới lúc mở ra để đọc những hàng thông điệp của tình yêu từ người thương.

Khi về đến nhà, việc trước tiên tôi làm là lấy vội chiếc khăn ra xem ... Chiếc khăn có màu hồng nhạt thoang thoảng mùi dạ lan... nhưng
có một cái làm tôi sửng sốt là ở một góc có thêu bằng chỉ xanh lơ hai
chữ K.L rất mềm mại và đẹp vô cùng ... Một sự tình cờ hay là một điều có thật ...

Tôi choáng váng như người vừa uống rượu say!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui