Thuở Xưa Có Ngọn Núi Linh Kiếm Dịch Full


"Cái gì!?"
Vương Trung, tiểu đồng đi phía sau nghe vậy vô cùng kinh ngạc, nhịn không được hỏi: "Sao ngươi biết?"
Hải Vân Phàm quay đầu nhìn hắn, cười nói: "Đừng coi thường Hoàng tử Vân Thái Đế quốc này, trong số những người này, ta có thể gọi tên được hết...!Hơn nữa, nếu không có chút bản lĩnh thật sự, ai dám đến Linh Kiếm sơn? Trong Ngũ Đại Tông Phái, Linh Kiếm sơn và Côn Luân tiên sơn vốn nổi tiếng là cổ phái, Linh Kiếm sơn còn cố chấp hơn cả Côn Luân, từ xưa đến nay chưa từng nhận đệ tử có linh căn nhân tạo, phàm nhân lên núi chẳng khác nào tự rước lấy nhục nhã sao?"
Hải Vân Phàm vừa nói, Vương Lục vẫn dửng dưng như thường, nhưng sắc mặt tiểu đồng lại càng khó coi, hiển nhiên là nhớ đến món bảo bối linh căn gì đó trong túi mình.
Thấy vậy, Hải Vân Phàm bật cười: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần Thăng Tiên Đại Hội này, Linh Kiếm phái chỉ giới hạn độ tuổi mười hai trở xuống, lại không hề nhắc đến chuyện linh căn, có lẽ là đã thay đổi quy tắc cố hữu của mình chăng? Một hai phần còn lại trong số ngàn người này chính là đến để đánh cược vào vận may mong manh đó..." Hắn dừng lại một chút, rồi nói: "Nhưng mà, ta không mấy lạc quan."
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi trên cầu vàng khá lâu, dần dần chìm vào biển mây, Linh Khê trấn phía sau lưng đã thu nhỏ như một chiếc hộp, tiểu đồng đi sát theo hai người, không dám cúi đầu nhìn xuống.
Thế nhưng cầu vàng dường như vẫn kéo dài bất tận, phía trước mây mù dày đặc, không biết đâu là điểm dừng, bên cạnh liên tục có những thiếu niên lộ vẻ mệt mỏi, phải dừng chân nghỉ ngơi, ba người cứ thế mà dần dần tiến lên phía trước.

Lúc này, ngay cả Vương Lục cũng nhận ra có gì đó không đúng: "Chẳng lẽ con đường này có thể hút cạn tinh lực của người đi? Kẻ nào phá thân rồi thì càng đi càng mệt? Nói xem nào, Vương Trung, ngươi phá thân từ bao giờ?"
"Ta chưa từng!"
"Vậy sao ngươi lại mồ hôi nhễ nhại thế kia?"
"Ta..."
"Chắc chắn là phá thân rồi, được lắm Vương Trung."
Tiểu đồng suýt chút nữa thì quỳ xuống: "Thiếu gia, xin người đừng nói nữa..."
Hải Vân Phàm ở bên cạnh nhìn thấy vậy, không khỏi bật cười, nói với Vương Lục: "Xem ra huynh đài và tiểu đồng cũng không tầm thường, có thể kiên trì đi đến tận đây."
"Cái này mà gọi là không tầm thường? Người trong thôn ta nếu không leo nổi núi thì còn không bằng con lợn, hơn nữa tên nhóc này là thư đồng, hành lý phải để thiếu gia cõng, rốt cuộc thì ai mới là thiếu gia?"
Hải Vân Phàm lắc đầu: "Yêu cầu của huynh đài cũng thật cao...!Thôi được rồi, đoạn đường này được đồng hành cùng hai người, tại hạ rất vui, nhưng tiếc là thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chúng ta chia tay tại đây vậy."
"Hả!? Sao lại thế?"
Vương Lục mở to mắt, tỏ vẻ thất vọng.

Trên đường đi, bọn họ nói chuyện rất hợp nhau, người vui vẻ không chỉ có mình Hải Vân Phàm, Vương Lục sống ở Vương gia thôn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác tìm được tri kỷ! Trước đó hắn nói sau khi lên núi sẽ chiếu cố Hải Vân Phàm, một nửa là nói đùa, một nửa cũng là thật lòng.
Dù là kẻ thô lỗ nơi sơn dã, nhưng Vương Lục chưa từng xem vị Hải Vân Phàm đường đường Hoàng tử là người ngoài.

Hải Vân Phàm gật đầu trước ý tốt của Vương Lục, sau đó giải thích: "Không có gì, chỉ là ta cảm thấy không cần phải cố leo lên nữa, đến đây là được rồi."
Vương Lục vẫn không hiểu.
"Không hiểu thì thôi vậy, dù sao ta cũng đã tìm được vị trí thích hợp với mình, tiếp theo..."
Hải Vân Phàm tiến đến gần Vương Lục, nói nhỏ: "Hãy cẩn thận tiểu đồng của huynh, tuy mang danh trung thành, nhưng trong lòng lại có ý đồ khác đấy."
Đúng lúc này, một cơn gió mạnh thổi qua, Vương Lục bất giác nhắm mắt lại: "Ngươi nói gì cơ?"
Nhưng khi hắn mở mắt ra, Hải Vân Phàm đã biến mất, hắn hỏi Vương Trung, nhưng tiểu đồng cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết chuyện gì.
Mây mù xung quanh càng lúc càng dày đặc, trong vòng bán kính năm mét chẳng nhìn thấy gì, Vương Lục vuốt cằm, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ hắn đã theo gió mà đi, phi thăng thành tiên rồi?"
"Hả?"
"Thôi được rồi, tiếp tục đi...!Không biết khi nào mới đến nơi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Tuy nhiên, bọn họ không đi được bao xa.
Không phải vì đã đến đích, cũng không phải Vương Lục kiệt sức, mà là tiểu đồng không thể đi tiếp được nữa.
Rõ ràng hành lý đã được Vương Lục cõng hết, nhưng càng đi, tiểu đồng càng kiệt sức, cuối cùng gần như nằm bẹp dí trên mặt đất.
"Ta nói này, ngươi..."
Chưa để Vương Lục nói hết câu, tiểu đồng đã vội vàng lên tiếng: "Thiếu gia, người đi trước đi, Vương Trung vô dụng, chỉ có thể đưa người đến đây thôi."
"Cho nên ngay từ đầu ta đã bảo ngươi đừng đi theo, bây giờ lại bày đặt cái bộ dạng trung thành tận tụy làm gì..." Vương Lục bất đắc dĩ nhìn Vương Trung gần như chết giấc, cuối cùng lắc đầu: "Thôi được rồi, không thể bỏ mặc ngươi ở đây một mình được, nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp vậy, haii, sắp đuổi kịp rồi, phía trước chỉ còn vài người...!Mà ta cũng chẳng biết leo lên đầu tiên thì được cái gì, nhưng dù sao cũng là một thành tựu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận