Thuở Xưa Có Ngọn Núi Linh Kiếm Dịch Full


"Hắc, đó là chuyện của ta, hay là nói, ngươi cũng muốn thử một lần cách thức hoàn mỹ sao?"
Hải Vân Phàm lắc đầu phủ nhận: "Ta chưa bao giờ theo đuổi sự hoàn mỹ, chỉ cần tìm được vị trí thích hợp với bản thân, là đủ để thong dong tự tại rồi."
"Câu này của ngươi ta thích đấy, sau này lỡ như có ngày nào đó bị người ta đánh cho tơi tả thì lấy câu này ra để giữ thể diện, có vẻ cũng không đến nỗi quá nhục nhã...!Vậy thì để báo đáp, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết thêm một chút, giai đoạn gay cấn của Đào Nguyên thôn này vẫn còn ở phía sau.

Ngươi cho rằng hiện tại Văn Bảo đang tiến triển rất thuận lợi ư? Tối nay nhất định hắn ta sẽ vừa khóc vừa chạy về cho mà xem."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ôi! Vương Lục đại nhân cứu ta với!"
Đêm hôm đó, tiếng khóc của Văn Bảo ồn ào đến mức khiến người khác không tài nào ngủ nổi.
"Mẹ kiếp, ngươi khóc lóc cái gì hả!?"

Tuy rằng đã sớm lường trước được sẽ có màn này, nhưng đang ngủ ngon giấc nửa đêm lại bị người ta dựng dậy, à không, lôi từ trên giường xuống, thật sự là muốn không nổi giận cũng khó.
Văn Bảo vẫn chưa hoàn hồn, chỉ biết mếu máo không ngừng.
"Vương Lục đại nhân, ta gặp rắc rối rồi, Lưu đại nương bà ấy..."
Vương Lục quát lớn một tiếng ngắt lời: "Ngậm miệng lại, ngươi đừng nói nữa, để ta đi tìm cây gậy sửa sang lại dung nhan cho ngươi rồi hẵng hay!"
"A!?" Văn Bảo giật bắn mình, hơn nữa nhìn thấy Vương Lục thật sự đi đến chỗ sau cửa tìm then cửa ra, chuẩn bị vung lên, vội vàng lau nước mắt nước mũi, nói liền một hơi: "Phu nhân của trưởng thôn và Lưu đại nương cãi nhau, phu nhân của trưởng thôn đánh không lại Lưu đại nương, bèn trút giận lên đầu ta, nói là muốn bảo trưởng thôn đuổi ta ra khỏi thôn...!Vương Lục đại nhân, cứu ta với!"
"Cứu cái đầu ngươi, ngươi vẫn nên cút đi thì hơn! Loại vấn đề này mà cũng không giải quyết được, ta cần ngươi có ích gì chứ!?"
"Nhưng mà, nhưng mà đó là phu nhân của trưởng thôn đấy!"
Có lẽ là do trước đó ở Như Gia quán trọ đã bị bà chủ quán đánh cho một trận quá sức thê thảm, trong lòng Văn Bảo đã sớm gieo xuống một hạt giống sợ hãi.

Tuy rằng loại thôn trang nhỏ bé như Đào Nguyên thôn này, ở Thương Lan quốc nhiều vô số kể, chỉ cần Văn Bảo nhíu mày một cái là có thể khiến cho cả thôn nhà tan cửa nát, nhưng trên con đường tu tiên đầy gian nan khổ ải này, Văn Bảo đã sớm tự coi mình như loài giun dế thấp hèn nhất.
"Ngươi cái đồ vô dụng này, phu nhân của trưởng thôn thì đã sao? Ngay cả lão già nhà mình cũng không quản được, còn chẳng bằng một con búp bê bơm hơi, ngươi sợ một con búp bê bơm hơi làm gì hả?"
"Lời không thể nói như vậy được..."
"Chính là nói như vậy đấy! Ngươi cho rằng nhiệm vụ của Đào Nguyên thôn thật sự đơn giản như vậy sao? Chỉ cần dập đầu nhận mẹ nuôi, mỗi ngày ăn bánh ngọt đến mức béo tròn như quả bóng là có thể vượt qua ải ư? Ngươi nghĩ người thiết kế ra cái nhiệm vụ này đơn giản quá rồi đấy! Ta nói cho ngươi biết, ngươi là do vận may cho nên mới có thể tiến hành nhiệm vụ đến mức độ này rồi mà mới gặp phải loại tình tiết đối kháng như thế này.

Còn tên thư đồng vô dụng nhà ta, từ hai ngày trước đã bắt đầu đấu pháp với đám nhóc con đồng trang lứa trong thôn rồi đấy!"
Văn Bảo nghe mà ngơ ngác.

"A?"
"A cái con khỉ! Ta đã nói rồi, Đào Nguyên thôn khảo nghiệm chính là trí tuệ xúc cảm, mà cách thức đánh giá trí tuệ xúc cảm hữu hiệu nhất, không phải là xem một người có thể lấy lòng được bao nhiêu người, mà là xem người đó làm cách nào để ứng phó với những kẻ ghét bỏ mình.

Nói đến đây ta muốn bổ sung một câu, ta đoán rằng, kẻ thiết kế ra cái Đào Nguyên thôn này, chắc hẳn là chẳng được chào đón cho lắm ở Linh Kiếm phái đâu."
Vương Lục vừa dứt lời, bỗng nhiên sững người, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Hình như là ảo giác, nhưng hắn luôn cảm thấy trên chín tầng mây kia, hình như có rất nhiều người đang hò reo tán thưởng lời nói của mình.
"Nói hay lắm!"
"Chúng ta chờ đợi thiên kiếp của ả ta đã lâu lắm rồi!"
Hắn lắc lắc đầu, xua tan ảo giác trong đầu, sau đó nói với Văn Bảo: "Ngươi đi theo con đường lấy lòng Lưu đại nương, thì thử thách lớn nhất chính là phu nhân của trưởng thôn.

Giải quyết được vấn đề nan giải này, coi như là ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, có thể tiến hành đến giai đoạn tiếp theo rồi.


Cho nên, ngươi hãy mau lau sạch nước mũi rồi cút xéo cho ta!"
Nói xong, Vương Lục lại một lần nữa giơ chân lên.
Sau khi đuổi Văn Bảo đi, sắc mặt Vương Lục cũng trở nên sa sầm.
"Sao vậy? Chẳng lẽ có gì đó không ổn ư?"
Phía sau, giọng nói ung dung của Hải Vân Phàm truyền đến tai Vương Lục.

Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng: "Cũng không có gì không ổn, chỉ là tình tiết có phần phiền phức hơn so với dự đoán một chút...!Ban đầu ta còn tưởng rằng trong thôn này toàn là những kẻ ngốc nghếch, nhưng xem ra chỉ số thông minh của mấy nhân vật then chốt cũng không thấp."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận