"..."
"Biểu cảm như bị bệnh trĩ của ngươi là có ý gì? Phương án của ta có vấn đề gì sao? Ba người bọn họ, mỗi người đều bớt đi một kẻ thù, có thêm một người bạn, lại cùng nhau buông bỏ oán hận mấy chục năm qua.
Nhân lúc tinh lực vẫn còn, hưởng thụ những năm tháng cuối đời an nhàn tự tại, giải quyết hoàn mỹ tất cả mâu thuẫn, chẳng phải rất tốt hay sao."
Dáng vẻ thất hồn lạc phách của Hải Vân Phàm khi rời khỏi hậu viện đã lọt vào mắt rất nhiều người, dẫn đến vô số lời đồn đoán.
Vị kỳ tài vạn người chú ý này muốn tìm kiếm đột phá từ phía trưởng thôn đã không còn là bí mật.
Hiện tại, trong thôn đã có đến hai, ba mươi vị người dự thi, hơn phân nửa đều đã thử vận may ở nhà trưởng thôn, đáng tiếc không ai có được cơ duyên tốt như vậy.
Việc Hải Vân Phàm có thể thành công trong một lần thử sức cũng không khiến người ta quá mức kinh ngạc, điều khiến người ta kinh ngạc chính là, sau khi đạt được thành công như thế, hắn lại lộ ra vẻ mặt mất mát sau khi nói chuyện với Vương Lục, nói cách khác…
Chẳng lẽ Hải Vân Phàm đã bị người thần bí trong hậu viện kia… lăng nhục!?
Đáng tiếc, Hải Vân Phàm đã hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn, căn bản sẽ không bận tâm đến suy nghĩ của người khác, hoàn thành nhiệm vụ trước mắt mới là chuyện quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Hắn cũng không lựa chọn bất kỳ phương án nào trong ba phương án mà Vương Lục đã nói, mà lựa chọn phương thức phiền phức nhất nhưng cũng chu toàn nhất.
Hắn lần lượt tìm trưởng thôn, Hà Lữ thị và Lưu đại nương nói chuyện, dùng lời lẽ khéo léo, kết hợp với các loại thủ đoạn khác nhau để đạt được mục tiêu của mình.
Dưới thuyết phục của Hải Vân Phàm, trưởng thôn đã từ bỏ ý nghĩ không nên có với Lưu đại nương, bắt đầu hồi tưởng lại những cống hiến âm thầm của người vợ tần tảo suốt mấy chục năm qua, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Hà Lữ thị cũng tha thứ cho lỗi lầm trước đây của trưởng thôn, tự kiểm điểm lại sự nóng nảy của bản thân, thậm chí còn hóa giải được thù hận với Lưu đại nương.
Về phần Lưu đại nương, bà ta an tâm kinh doanh cửa hàng bánh ngọt của mình, dồn hết tâm sức cho đứa cháu trai nuôi mới nhận - Văn Bảo, không còn nhớ đến những ân oán lúc trẻ nữa.
Hải Vân Phàm đã dùng gần ba ngày để hoàn thành tất cả những việc này.
Chỉ vỏn vẹn ba ngày, ân oán tình thù kéo dài suốt mấy chục năm đã tan thành mây khói, ba người trưởng thôn, Hà Lữ thị và Lưu đại nương giống như những con rối trong tay hắn, hành động theo kịch bản đã định sẵn.
Vị Hoàng tử mới chỉ mười hai tuổi này đã thể hiện năng lực khống chế lòng người đến mức lô hỏa thuần thanh.
Những người đứng ngoài quan sát hết thảy đều không khỏi cảm khái, ít nhất ở cửa ải này, màn trình diễn của Hải Vân Phàm đã đạt đến mức độ hoàn mỹ, trừ phi sử dụng đến các loại đạo cụ như pháp bảo, dùng những thủ đoạn gần như gian lận, nếu không sẽ không ai có thể làm tốt hơn hắn.
Màn trình diễn hoàn mỹ cũng mang đến cho Hải Vân Phàm phần thưởng xứng đáng.
Hắn đã giúp trưởng thôn dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt hậu viện, đồng thời cũng khiến cho lão trưởng thôn có ấn tượng tốt với hắn.
Hiện tại, mỗi khi Hải Vân Phàm đến nhà trưởng thôn, lão đều tiếp đón rất nồng nhiệt, thậm chí còn hơn cả Vương Lục, giống như sắp trở thành cháu trai ruột của lão vậy.
Đối với một người không có chút cơ sở nào như Hải Vân Phàm mà nói, muốn làm được như vậy quả thật không dễ dàng, càng khỏi phải nói, trong mắt Hà Lữ thị và Lưu đại nương, hắn cũng trở nên vô cùng đáng yêu.
Đáng tiếc, sau khi hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng như thế, cửa ải Đào Nguyên thôn vẫn chưa kết thúc, bởi vì sau đó, Hải Vân Phàm không tìm thấy bất kỳ manh mối nào cho cửa ải tiếp theo.
Quả thật, nan đề của trưởng thôn đã được giải quyết, hắn cũng trở thành người tâm phúc của trưởng thôn, nhưng sau đó thì sao? Không ai biết được.
Nếu như phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tích lũy đủ độ hảo cảm của trưởng thôn, vậy những người dự thi lựa chọn nhiệm vụ đơn giản thì sao? Có rất nhiều người thậm chí còn tăng độ hảo cảm với NPC đến mức gần như tuyệt đối, ví dụ như một thiếu niên rất thích một vị tỷ tỷ nào đó, thậm chí còn… ân ái với vị thôn nữ kia rất nhiều lần.
Nếu như không tính đến việc vị thôn nữ kia nặng đến hai trăm cân cùng với bộ râu rậm rạp, thì đây quả thực là một mối nhân duyên tốt đẹp.
Dù là vậy, bọn họ vẫn không nhận được bất kỳ gợi ý nào cho nhiệm vụ tiếp theo.
Hai ngày sau, vị thiếu niên nhẫn nhục chịu đựng kia rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, sắc mặt xanh xao đến gõ cửa phòng Vương Lục.
"Vương Lục đại nhân, cầu xin người hãy cứu ta!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑