Thuở Xưa Có Ngọn Núi Linh Kiếm Dịch Full


Một tên thuộc hạ biết điều ho khan một tiếng, thu hút sự chú ý của thư đồng.
"Ngươi có nhìn thấy thiếu gia nhà ta không? Cùng tuổi với ta..."
"A, tiểu huynh đệ không ngại đến đây nói rõ một chút, ở đây người đến người đi, ta cũng không biết ngươi đang tìm ai."
Thư đồng ngẩn người, gật đầu.
Nhưng rõ ràng là có người không muốn cho đám công tử bột này cơ hội bắt chuyện, bà chủ gõ gõ quầy: "Thiếu gia nhà ngươi tên là Vương Lục đúng không? Đã lên lầu rồi, phòng thứ ba bên trái lầu hai, còn nữa, nhớ đừng có ồn ào ở đây."
Thư đồng ngẩn người, vội vàng cúi đầu cảm ơn bà chủ, sau đó chạy như bay lên lầu, bước chân đầy vẻ vui mừng.
"Thiếu gia, thiếu gia~! Ta đến rồi!"
Bà chủ tức giận đập bàn: "Đã bảo ngươi đừng có ồn ào ngươi không nghe thấy sao!?"
Sau đó tất cả mọi người trong đại sảnh đều thấy một vò Nữ Nhi Hồng từ sau quầy bay ra, đập vào cầu thang.

Thư đồng sợ đến mức suýt chút nữa thì ngất xỉu, không dám hó hé tiếng nào nữa, lủi thủi lên lầu.

Nhưng bà chủ hiển nhiên là vẫn chưa hết giận, ánh mắt đảo qua đại sảnh một vòng, rất nhanh đã tìm được con trai của một vị Quốc sư nào đó trong đám người.
"Này, ngươi, chính là ngươi, tên lúc nãy bị ta đá bay ra ngoài đó, ngươi vừa gọi một vò Nữ Nhi Hồng đúng không? Nhanh lại đây thanh toán, một ngàn lượng một vò."
Văn Bảo kinh ngạc: "Ta đã gọi Nữ Nhi Hồng từ bao giờ!?"
"Vừa rồi lúc ta ném ra ngoài đập người đó, thế nào, muốn gọi thêm một vò nữa à?"
Nhìn thấy bà chủ đã nâng một vò rượu lớn cao hơn hai thước lên, Văn Bảo sợ hãi nói: "Ta trả, ta trả ngay!"
Thu hồi tiền bất nghĩa, nhưng trên mặt bà chủ vẫn không vui vẻ chút nào, ánh mắt lại quét qua đại sảnh một vòng, thở dài nói.
"Lũ vô dụng."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Lầu hai, thư đồng hứng khởi đẩy cửa phòng thiếu gia.
"Thiếu gia, ta đến rồi!"
Vương Lục đang ngồi trước bàn kinh ngạc ngẩng đầu: "Ơ kìa, sao ngươi lại đến đây!? Mau về đi!"
Thư đồng ủy khuất đứng ở cửa, rưng rưng nước mắt nhìn thiếu gia trong phòng.
Vương Lục cũng bất đắc dĩ: "Ta nhớ ta đã sớm nói với các ngươi là đừng ai đến."
Thư đồng rầu rĩ nói: "Lão gia bảo ta đến, người nói một mình ngươi chạy đến tham gia cái Thăng Tiên đại hội này rất nguy hiểm."
"Mang theo ngươi thì an toàn sao? Ngươi lại chẳng họ Đỗ...!Àii, lão gia luôn hồ đồ như vậy, đã dặn rồi sao ngươi còn hồ đồ theo hắn."
Thư đồng nhấn mạnh: "Là lão gia bảo ta đến."
Vương Lục thở dài: "Hắn bảo ngươi đến, ngươi có thể tự đánh gãy chân mình rồi xin nghỉ bệnh đừng đến mà."
Thư đồng: "Ta..."
"Không muốn thảm thiết như vậy thì uống nước đậu xanh cũng được, tóm lại..." Vương Lục nói đến đây, nhìn thấy vẻ mặt vô tội của thư đồng, bất lực lắc đầu: "Thôi được rồi, vào đi."
Thư đồng hoan hô một tiếng, lưng đeo túi lớn túi nhỏ chạy vào phòng.

Tuy có hơi ngốc nghếch, nhưng theo thiếu gia đã nhiều năm, hắn biết rõ thiếu gia luôn miệng cứng tâm mềm.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Khác với tưởng tượng của đám công tử bột, thư đồng và thiếu gia không phải là con cháu vương tôn quý tộc, cũng không phải người trong Tiên đạo.
Họ chỉ là hai người nông dân bình thường đến từ thôn Vương Gia, phía Đông Bắc núi Cẩu Nhĩ, huyện Vũ Hầu, phủ Đông Đạo, Đại Minh quốc, châu Thương Khê.
Thiếu gia họ Vương tên Lục, là con trai độc nhất của Vương lão gia - người giàu nhất thôn Vương Gia.

Trước chín tuổi, thiếu gia có cái tên đầy quê mùa là Vương Thổ Địa.

Sau này, có một học giả đến chơi, thấy cái tên quê mùa quá nên đổi "Thổ Địa" thành "Lục", nghe mới có chút phong nhã.
Thư đồng cũng họ Vương, là con trai của một nhà buôn trong thôn.

Sau một biến cố, cha mẹ đều mất, được Vương lão gia tốt bụng cưu mang, cho làm bạn học kiêm thư đồng với thiếu gia Vương Lục, đến nay đã được bảy năm.
Bảy năm trôi qua, trong mắt thư đồng, thiếu gia vẫn là một người đầy bí ẩn, luôn làm những điều khó tin, khiến người khác không thể hiểu nổi.


Hơn hai năm trước, lão gia bỏ ra số tiền rất lớn, mời một vị tiên sinh từ Hàn Lâm thư quán ở phủ thành về dạy học cho thiếu gia.

Vị lão học sĩ râu dê đó nghe nói đã từng dạy dỗ được bảy, tám vị tiến sĩ, là một nhân vật nổi tiếng ở Đại Minh quốc.

Sau khi vào thôn không lâu, ông liền đổi tên cho thiếu gia.

Thế nhưng, lão học sĩ chỉ dạy thiếu gia được hai năm thì than thở rằng trên đời này quả nhiên có người sinh ra đã thông minh xuất chúng, bản thân không còn gì để dạy, sợ chậm trễ tiền đồ của thiếu gia nên đã cáo từ rời đi.
Trước khi đi, lão học sĩ nhận xét thiếu gia là kỳ tài Trạng Nguyên, sau này làm quan to trong triều chỉ là chuyện sớm muộn.

Vương lão gia vừa mừng rỡ vì con trai độc nhất của mình tiền đồ vô lượng, dòng họ sắp được nở mày nở mặt, vừa xót ruột vì đã lỡ trả trước mười năm tiền công cho lão học sĩ, mà lão không chịu trả số còn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận