Thuốc độc của người, kẹo ngọt của tôi

Trước mặt một người sắc sảo, lanh lợi như cô ấy, Bạch Tiểu Thuần luôn có cảm giác thiếu tự tin giống như chưa được tiếp xúc nhiều với sự đời.
“Còn nhớ. Chị nói, cũng giống như việc công ty tôi muốn giành được dự án tàu điện ngầm, mọi việc trên đời này chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, bao gồm cả tình cảm. Chỉ cần tôi lợi dụng việc gặp gỡ thường xuyên với Adam để giúp chị theo đuổi anh ấy, chị có thể đảm bảo rằng từ nay sẽ cắt đứt hoàn toàn với Hạo… Thư Hạo Nhiên, để anh ta và tôi không phải lo lắng gì về việc sau này nữa, còn chắc rằng sẽ làm cho dự án tàu điện ngầm thuộc về công ty chúng tôi, tuyệt đối không thay đổi.”
“Cô khinh bỉ tôi lắm phải không?”
“Chị muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”
Làn khói mỏng lan tỏa, Tiết Vịnh Vi như nghe được một câu chuyện rất thú vị, bật cười thành tiếng. Bạch Tiểu Thuần càng mất tự nhiên, vừa muốn véo mình một cái, vừa thẳng thắn nói: “Thôi thì cứ nói thật nhé, trong thời gian ngắn có nói dối cũng chẳng nghĩ ra được cách chu toàn. Khi ấy, tôi chẳng nghĩ gì đến khinh bỉ hay không khinh bỉ, chỉ có kinh ngạc. Lớn thế này rồi, tôi chưa bao giờ gặp cô gái nào có thể cả gan và thẳng thắn dùng tình cảm để giao dịch. Trong mắt chị, tôi nhìn thấy một cảm giác hoàn toàn xa lạ, không giống như hiện thực mà người ta nói, không phải là người sầu vì tình, thậm chí cũng không lẳng lơ. Lúc đầu, tôi cũng từng nghĩ, chị quá ghê gớm, tuyệt đối không thể động vào.”
“Cô không đồng ý mà sau đó còn chủ động ghi lại số điện thoại của tôi cho Adam, chẳng nói gì nhiều, cô khéo léo thể hiện cảm tình của tôi, vì sao thế?”
“Ồ…” Cô ngập ngừng.
“Nói thật đi, cô nói dối là tôi có thể nhận ra ngay.”
Hít một hơi thật sâu, Tiết Vịnh Vi ngẩng lên, như đang nghĩ gì đó.
Giữa sắc đêm dày đặc mênh mông và bộ váy dạ hội màu đen, người con gái đối diện vô cùng mong manh, yếu ớt, chẳng có nét gì liên hệ với người con gái đã khổ sở chờ đợi tình yêu trong nhiều năm.
“Adam là người nước ngoài, chị và tôi là người Trung Quốc. Tôi không bao giờ muốn làm mất mặt dân tộc mình trước mặt một người ngoại quốc, đặc biệt là trước mặt người Mỹ.”
Nói xong cô mới nhận ra trong lúc nói quá nhanh, đã vô tình ám chỉ Tiết Vịnh Vi làm mất thể diện, liền lắc đầu xua tay. “Xin lỗi, tôi không có ý nói chị làm mất thể diện, chỉ là… con người tôi đôi lúc chẳng biết kiểu min* gì ấy, nói dễ nghe chút thì là yêu nước, nói khó nghe chút thì là một người mang chủ nghĩa dân tộc cực đoan.”
* Tiếng địa phương của người Tứ Xuyên, tương đương với “kiểu quái gì”.
“Đừng giải thích, tôi hiểu. Kiểu min gì ấy là tiếng địa phương à? Tôi nghe Thư Hạo Nhiên nói, cô là người Tứ Xuyên.”
“Không sai.”
Tiết Vịnh Vi mỉm cười.
“Cô phân biệt rõ ràng người Mỹ và người Trung Quốc đến vậy, chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó sẽ yêu một người Mỹ sao?”
Câu hỏi mang ý vị sâu xa phá vỡ sự im lặng, Bạch Tiểu Thuần giật mình, không biết phải trả lời sao. Bản thân cô đối với Adam trước giờ luôn là sự kính trọng của cấp dưới dành cho tổng giám đốc, có chăng thêm một chút ngưỡng mộ giữa những người bạn, nói đến yêu, phải chăng hơi quá?
“Không biết phải trả lời sao không quan trọng, tôi chỉ muốn nói Adam đối với cô có lẽ tốt hơn rất nhiều so với những gì cô có thể nhìn thấy, nếu như vì Thư Hạo Nhiên mà bỏ lỡ mất anh ấy, khi già rồi, chắc chắn cô sẽ tiếc nuối.” Tiết Vịnh Vi dập điếu thuốc vào chiếc gạt tàn, tiện tay rút ra một điếu nữa, hai ngón tay thon dài nõn nà trở nên tuyệt đẹp trong ánh sáng đỏ mờ ảo. “Thôi, đến lúc kể chuyện của tôi rồi. Cũng giống như cô đã từng yêu Thư Hạo Nhiên, tôi cũng đã từng yêu sâu sắc hai người đàn ông, bọn họ, một người đã chết, một người đang trốn ở một góc nào đó không thể tìm ra trên thế gian này…”

Từ đầu đến cuối, giọng nói Tiết Vịnh Vi đều đều, giống như một người lạnh lùng vô cảm đang thuật lại câu chuyện của ai đó vậy.
Nhưng cô ấy càng lạnh lùng, Bạch Tiểu Thuần càng nhận ra sự run rẩy.
Năm mười sáu tuổi, cô ngây thơ yêu bạn cùng lớp sống cùng nhà họ hàng. Đó là một người con trai gầy gò yếu ớt, bản tính ít nói, họ Tiêu tên Vị, vẽ rất giỏi, thành tích học tập xuất sắc, nếu muốn nói đến khuyết điểm thì đó là hoàn cảnh gia đình nghèo khó không môn đăng hộ đối với một người xuất thân lá ngọc cành vàng như cô. Tình yêu tự nhiên đẹp đẽ như loài hoa đỗ quyên nở rộ trên đồi, vì anh, một Tiết Vịnh Vi chưa bao giờ lo lắng bản thân mình có điểm gì không đủ tốt, sáng sớm mỗi ngày sau khi tỉnh giấc việc làm đầu tiên là soi gương tự xét lại mình, từ bỏ nét xinh đẹp ngạo mạn. Rồi anh đến Thượng Hải học đại học, biết rõ bố mẹ mình có đủ khả năng ình vào đó học, cô đánh đổi bằng cách tuyệt thực, cuối cùng cô đã thắng và có cơ hội đến với thành phố hào hoa đó. Khi ấy, cô không hề biết rằng, càng cố gắng, tình yêu càng tiến dần đến thất bại.
Mặc cho bố mẹ phản đối, hai người họ vẫn cùng nhau trải qua cuộc sống của một đôi uyên ương sống bên nhau đến đầu bạc răng long.
Để có được sự đồng ý của vợ chồng họ Tiết, Tiêu Vị ngày qua ngày nỗ lực không ngừng, mong rằng sự nỗ lực sẽ trở thành động lực giúp anh trở thành chàng rể mà bố mẹ Tiết Vịnh Vi hằng ao ước.
Năm thứ ba đại học, cô đến ngôi nhà sâu tận trong núi của anh, thân mật gọi bố mẹ Tiêu Vị như bố mẹ mình.
Cho rằng sự phản đối chỉ càng làm cô con gái duy nhất xa cách hơn, vợ chồng họ Tiết sau khi bàn bạc đã cho hai người họ ra nước ngoài. Khi đó, cô vui mừng như phát điên, cho rằng cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời chiếu rọi sau những ngày chờ đợi u ám.
Đến New York nửa năm, Tiêu Vị vừa đi làm thêm vừa đi học, trong một đêm trở về nhà đã bị kẻ xấu đánh đập, đâm ba nhát, chết do mất quá nhiều máu. Cô khóc đến gần như cạn nước mắt, ai có thể ngờ rằng, sự thật tàn khốc ghê gớm hơn vẫn ở phía sau.
Kẻ phạm tội bị bắt, không biết là để bảo vệ bản thân hay muốn được giảm nhẹ tội, hắn khai nhận bị người khác mua chuộc và chỉ đạo.
Không có chứng cứ xác thực, cảnh sát chỉ có thể coi như hắn khai bừa.
Nhưng một người thông minh như Tiết Vịnh Vi lại chú ý đến điều đó, thông qua bạn bè, cô bỏ một số tiền lớn mời thám tử nổi tiếng ở Mỹ điều tra giúp.
K quả không ai ngờ được, mà lại như biết trước.
Người được gọi với danh từ đứng sau chỉ đạo lại chính là trợ lý đặc biệt đã làm việc ẹ cô nhiều năm.
Chân tướng sự việc đã quá rõ ràng.
Cô từ chối về nước, bắt đầu chu du khắp các thành phố trên thế giới, tiêu tiền như nước. Tiền bạc là vật bù đắp duy nhất mà bố mẹ cô có thể cung cấp, nếu không tiêu, cô cảm thấy thật nực cười.
Trong một quán bar tại London, cô quen một nhân viên phục vụ tên Trần Quả, giả mạo kết hôn để được di cư sang đây. Trần Quả là một gã đàn ông chẳng có điểm gì tốt, lười nhác, ích kỷ, sở khanh, chẳng có điểm nào lọt vào mắt cô. Điều chết người là, ngoại hình hắn có vài nét giống với người đã chết – Tiêu Vị. Cô ở lại London sống cùng hắn, cảm thấy cái xác không hồn như mình đã được hồi sinh.
Hai tháng ngắn ngủi, Trần Quả hiện nguyên hình, không đi làm, tiêu tiền của cô như ném qua cửa sổ, cô cũng không quan tâm, vấn đề ở chỗ Trần Quả càng ngày càng đổ đốn, không chỉ thường xuyên ăn chơi bên ngoài, còn ngang nhiên đưa gái đứng đường về nhà thác loạn. Cô rất tức giận nhưng không nỡ bỏ đi, chỉ hết lần này đến lần khác khẩn cầu nhưng Trần Quả không những không động lòng ngược lại còn ngang ngược hơn, lén lút cài phần mềm ăn cắp mật mã trong máy tính của cô, không chỉ tiêu sạch số tiền trong thẻ tín dụng còn uy hiếp nếu không tiếp tục cung cấp tiền bạc, hắn sẽ gửi những bức ảnh khỏa thân trong hòm thư của cô cho người khác.
Tiết Vịnh Vi vốn là một người ghê gớm, không chịu bị uy hiếp.

Trần Quả rốt cuộc không thể là Tiêu Vị, không sợ làm tổn hại đến người con gái chủ động muốn ở lại bên mình.
Tất cả những người hắn liên lạc đều nhận được những bức hình khỏa thân của cô, bao gồm bạn bè cũ, những người bạn quen sau khi ra nước ngoài, thầy giáo, bố mẹ, và hắn còn tung lên mạng.
C trở thành một con điếm trong mắt tất cả mọi người, chỉ sau một đêm.
Vào thời khắc ấy, thế giới một lần nữa rơi vào im lặng.
Vợ chồng họ Tiết từ xa xôi ngàn dặm bay đến London đón cô nhưng không thể đối mặt với cô nên đành một lần nữa cho cô trở về Anh.
Từ đó, cô qua tay hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, nghiễm nhiên được đặt ột biệt danh “rất kêu” trong giới người Hoa tại Anh: Tiết Hồ Điệp.
Trong một lần về nước, dưới sự sắp xếp của bố mẹ cô quen Thư Hạo Nhiên, khi đó có lẽ Thư Hạo Nhiên đang tức giận ngút trời với Bạch Tiểu Thuần về sự việc của Bạch Thế Dũng nên chẳng ngại ngần làm quen với cô.
Sau khi chia tay với Bạch Tiểu Thuần hai người họ sống cùng nhau, đương nhiên chỉ là sống cùng nhau còn yêu thì không…
Bởi khi đó cô vẫn chỉ là một cái bóng dật dờ trong màn đêm, còn Thư Hạo Nhiên chẳng qua tìm cô để lấp chỗ trống.
Lần đầu tiên gặp Adam tại sân bay, cô đã cảm thấy nhất định phải có được người đàn ông này, cũng giống như chinh phục một đỉnh núi mới. Cô lợi dụng thứ tình cảm lập lờ với Thư Hạo Nhiên để tạo cơ hội nhưng Bạch Tiểu Thuần không chấp nhận giao dịch.
Khi cô nghĩ rằng hy vọng đã tan vỡ thì Adam gọi điện đến, nói: “Vivian tôi biết cô hiểu rõ chuyện giữa Nick và Sherry, cũng biết khi gặp Sherry chắc chắn cô đã nhắc đến tôi cũng như nhờ và hy vọng cô ấy làm những gì. Cho dù cô đối với tôi là thật lòng hay giả dối, tôi chỉ có thể nói rất tiếc. Tôi gọi điện cho cô vì dựa vào phán đoán của tôi thì có lẽ cô sẽ dùng Nick để ra điều kiện với Sherry, Nick có ý nghĩa như thế nào với Sherry thì chắc cô rõ hơn. Tôi lúc nào cũng nghĩ cô ấy xứng đáng có một tình cảm tốt hơn nhưng tôi hy vọng cô ấy hạnh phúc.”
Hôm đó là ngày giỗ của Tiêu Vị.
Đối với Tiết Vịnh Vi, ngày hôm đó là ngày duy nhất trong suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày trong một năm không trêu đùa với cuộc đời.
Hy vọng cô ấy hạnh phúc.
Tiêu Vị ngày trước đã từng nói như vậy, cô cảm thấy điều đó giống như động lực ngẫu nhiên nên mượn hơi rượu để dốc hết những đau khổ trong lòng.
Adam vốn lạnh lùng nhưng vẫn rất kiên nhẫn, lịch sự nghe hết câu chuyện.
Khi liên lạc lại, cô hỏi Adam tại sao lại quan tâm đến một cô gái bình thường không có gì nổi bật như vậy. Adam trả lời: “Cô có cảm thấy gương mặt cô ấy khi mỉm cười vô cùng trong sáng, khóe môi hơi cong lên, lông mày nghiêng nghiêng, mắt sáng lấp lánh khiến người ta cảm thấy vui vẻ không?”
Tiết Vịnh Vi bật cười nói anh vì yêu nên nhìn người đó lúc nào cũng là Tây Thi, anh cũng không bực bội.

Từ đó, hai người trở thành bạn.
“Bạch Tiểu Thuần, tôi biết đối với cô Thư Hạo Nhiên là cả một thời thanh xuân tươi đẹp rực rỡ, nhưng cô có thực sự cần dùng cả đời để mua tấm vé trở về quãng thời gian chẳng thể nào quay lại đó được không? Lúc đầu khi gặp Trần Quả, tôi đã cảnh báo bản thân rằng Tiêu Vị đã chết rồi, ông trời cho Trần Quả xuất hiện là để cứu vớt và bù đắp. Nhưng đáng tiếc, ông trời dành cho tôi một tên khốn nạn vì anh ta tôi trở thành một con điếm trong mắt mọi người. Cô sẽ hạnh phúc hơn tôi, Adam là một người đàn ông tốt, thật đấy. Quốc tịch, chủng tộc, văn hóa có là gì, chỉ cần đúng người tôi sẽ lấy hết dũng khí để cùng anh ấy chống lại cả thế giới này, cũng giống như cô chờ đợi năm năm liền không hề trách móc. Vì sự lương thiện cô không trực tiếp nói với Adam cuộc nói chuyện giữa chúng ta, vì thế tôi đã có một người bạn thực sự chân thành. Để cám ơn tôi muốn tặng cô hai câu: Đừng đánh mất đi dũng khí. Đừng học theo tôi.”
Nói xong, Tiết Vịnh Vi vẫy tay chào rồi bước đi.
Màn đêm bao trùm mịt mù, bóng dáng của cô vừa ma mị vừa lạnh lẽo.
Bạch Tiểu Thuần không đuổi theo, không biết cô rời khỏi Hoa Viên lúc nào.
Nhưng về sau mỗi khi nhớ đến Hoa Viên, cô đều bất giác hoài niệm về cô gái chỉ gặp mặt có vài lần và đôi lần bị cô trách móc ấy.
Sự việc tối qua hiển nhiên chẳng mang lại điều gì tốt đẹp, sếp Lý chủ động bày tỏ muốn tìm cơ hội nói vài lời với cha con Thư Kiến, Adam và Bạch Tiểu Thuần đành đi xe bus do ban tổ chức sắp xếp quay lại thành phố trước.
Bên ngoài cửa xe cảnh sắc tươi đẹp như vẽ, chỉ có tâm trạng là phức tạp hơn lúc đến đây.
Suốt một đêm, những lời nói của Tiết Vịnh Vi cứ vang vọng bên tai.
Trước Tết khi tiễn Adam ra sân bay, anh giả bộ vô tình hỏi mình quen biết Thư Hạo Nhiên từ khi nào, rồi lại bất ngờ nói sẽ chủ động liên lạc với Tiết Vịnh Vi, thì ra từng hành động nhỏ ấy không phải là kỳ lạ, nhất thời mà là sự quan tâm chu đáo không để dùng lời mà diễn tả. Nói nhưng hãy làm, đây là câu nói quen thuộc của anh trong công việc, trong chuyện tình cảm anh cũng như thế sao? Bạch Tiểu Thuần im lặng, ngắm nhìn màu xanh tươi mới bao la vô tận bên ngoài, lòng chùng xuống. Cô có đức độ và tài năng gì mà khiến anh tốn công đến vậy, có thật chỉ vì nụ cười của cô rất trong sáng không?
Chắc chắn chàng trai ngồi bên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô rút chiếc gương nhỏ ra, mỉm cười một cách ngốc nghếch với người trong gương. Khóe miệng đúng là cong lên, lông mày đúng là nghiêng nghiêng, nhưng con người khi cười đều như vậy mà.
“Xin lỗi.”
“Hả?” Lời xin lỗi bất ngờ khiến bàn tay cô khẽ run, chiếc gương rơi luôn vào chiếc túi đang mở kh
“Chuyện tối qua có phải tôi đã quá hung hăng không? Tôi biết, điều đó đã ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh công ty đặc biệt là trụ sở đặt tại miền Nam.”
Adam tựa người vào ghế, lông mày chau lại, sự trầm ngâm hiện lên trong đôi mắt màu xanh lam. Rất ít khi nhìn thấy người lúc nào cũng nhẹ nhàng như anh trở nên lười biếng và mệt mỏi thế này, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhớ ra, thực ra anh cũng chỉ xấp xỉ tuổi mình.
Hai mươi tám tuổi, nhiều anh chàng đang trong giai đoạn trưởng thành vẫn còn nghĩ xem tối nay ở nhà nên chơi game gì, cuối tuần đi đập phá ở đâu, còn anh buổi tối nếu không phải tiếp khách, thường sẽ làm việc tới một giờ đêm. Mỗi ngày ngoại trừ thời gian chơi thể thao vào buổi sáng, còn lại anh đều ở trong vòng xoáy cần tư duy cao độ. Nơi đất khách quê người trên vai gánh vác trách nhiệm công ty trị giá trên cả tỷ đồng, nếu là người khác chắc hẳn từ sớm đã không thể chịu nổi.
Bỗng có ý nghĩ muốn đưa tay xoa dịu cảm giác mệt mỏi trên đôi vai anh, cô khẽ hắng giọng khéo léo nói: “Yên tâm, sếp Lý nhất định sẽ tìm cơ hội hàn gắn mối quan hệ, ông ấy rất giỏi việc này, anh biết mà.”
“Tôi biết, chỉ là…” Ngập ngừng một lúc, anh đưa tay day trán. “Có lẽ Peter nói đúng, nhiều khi tôi hơi hung hăng.”
“Với tôi, anh đã làm rất tốt, đặc biệt là trong công việc.”
“Thật sao?” Anh dường như lấy lại chút tinh thần, khóe miệng khẽ nở một nụ cười dịu dàng. “Cảm ơn em đã động viên.”
“Tôi hiểu sự kích động tối qua của anh, tôi và Vivian nợ anh một lời cảm ơn.”

“Cô ấy…”
Nói đến Tiết Vịnh Vi, Adam dường như không nỡ
Nghĩ lại, anh cũng biết rõ toàn bộ câu chuyện liên quan đến Tiết Vịnh Vi.
Một người tốt bụng như anh, sao có thể không cảm thấy xúc động?
“Lịch làm việc của anh thế nào?” Không để hai người tiếp tục chìm sâu trong nỗi buồn vô nghĩa, Bạch Tiểu Thuần thay đổi chủ đề.
“Sáng mai tôi phải tới Hồng Kông, trước là gặp bên trung gian sau đó tới gặp Lương Hán Sinh tiên sinh. Ông ấy có khả năng trở thành tổng phụ trách công trình dự án Du Thành CBD, chắc chắn sẽ có ích. Ở lại Hồng Kông hai, ba ngày rồi tôi về thẳng Thượng Hải. Tổng giám đốc tại Mỹ đã bắt đầu chuyến thị sát toàn cầu, Peter và tôi phải trực tiếp báo cáo công việc với ông ấy. Tạm thời sắp xếp thế đã. Nhưng sau khi suy nghĩ thận trọng và bàn bạc với Peter, chúng tôi nhất trí quyết định giao cho Giám đốc Lý trực tiếp phụ trách dự án Du Thành CBD. Du Thành vốn là một khu vực công cộng, một dự án lớn như vậy, có người phụ trách sẽ tốt hơn.”
“Nghiệp vụ của Giám đốc Lý rất vững quan hệ cũng rộng, anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng.”
Chiếc xe lao vun vút trên đường.
Bạch Tiểu Thuần tối qua không ngủ được giờ thiếp đi, trong cơn mơ màng bên tai nghe thấy có người thở dài.
Về đến cửa Westin, tỉnh dậy cô thấy trên mình đang đắp chiếc áo lê còn thoang thoảng mùi hương bạc hà.
Adam đã xuống xe, chắc muốn lấy hành lý rồi mới quay lại đánh thức cô.
Ánh mặt trời dịu dàng chiếu rọi, từ chỗ ngồi của cô có thể nhìn thấy người đàn ông đang cúi người lấy hành lý. Anh bắt tay cảm ơn tài xế rồi chỉ lên xe, có lẽ nhìn thấy cô đã tỉnh lại anh lập tức nở một nụ cười, từng tia sáng lấp lánh hiện lên trong đôi mắt xanh biếc. Sự sống động ấy, ấm áp ấy dường như khiến ánh mặt trời rực rỡ cũng phải nhạt nhòa.
Như có thứ gì đó không ngừng ùa vào tim, lấp đầy nhưng không mang đến cảm giác nặng nề mà nhẹ nhàng như đang bay lượn.
Cầm chiếc áo lê bước xuống, xe bus rời đi, không dám nghĩ đến cảm giác ban nãy, Bạch Tiểu Thuần chủ động chào tạm biệt. Bắt tay cô như mọi lần Adam đón lấy chiếc áo lê rồi nhấc va li xoay người bước đi.
Dáng người cao lớn được tia nắng rực rỡ bao trùm có cảm giác vô cùng ấm áp, nhớ đến tiếng thở dài rất nhẹ trước khi thiếp đi, cô bất giác gọi với theo: “Adam…”
Anh vừa bước được vài bước liền quay đầu lại, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng như nước. Không biết vì sao bỗng mình gọi anh lại, Bạch Tiểu Thuần ngập ngừng không biết nói gì, giống như cảm giác nhìn nhau trong im lặng này là một việc không thể tự nhiên hơn.
“Cảm ơn anh đã khen nụ cười rạng rỡ của tôi với Vivian.”
Làn sương mờ trong đôi mắt dần tan biến, cô nở một nụ cười rạng rỡ nhất suốt quãng thời gian vừa rồi, sau đó quay người chạy đi.
Adam khẽ ngây ra, nụ cười càng rạng rỡ, trong đôi mắt trong veo ngập tràn niềm vui sướng từ nơi sâu thẳm trái tim.
Dáng người đang lao về phía trạm xe bus nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, vài sợi tóc bay ngược về sau, phần đuôi tóc màu hạt dẻ phản chiếu ánh đèn đường lung linh kỳ diệu.
Cảm giác buồn bã bỗng nhiên nhẹ hẳn đi, anh đứng im ngắm dõi theo hồi lâu, nhìn cô bước lên chiếc xe bus vừa trờ tới, cho đến khi khuất hẳn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận