"Sherry, cô vẫn ổn chứ?" Có thể là do không nghe thấy tiếng trả lời, đầu máy bên kia truyền đến giọng ngọt ngào hơi lên giọng.
"Tôi vẫn ổn, vẫn ổn." Bạch Tiểu Thuần liến thoắng trả lời, đang không biết nói gì thì những câu hỏi chứa đựng đầy ắp sự quan tâm dồn dập truyền tới:
"Nghe giọng cô như vừa bị cảm, đúng không?"
"Một chút thôi, cảm ơn anh đã quan tâm."
"Nhớ đi khám bác sĩ. Tối nay, tôi sẽ gửi email cho Giám đốc Lý, đồng thời cũng sẽ forward cho cô và Judy."
"Cảm ơn anh…"
Ngoại trừ việc nhắc đi nhắc lại lời cảm ơn, tâm trạng rối bời lúc này khiến cô không biết nói gì hơn nữa. Đánh mất dự án tàu điện ngầm trên thực tế không chỉ là vấn đề đánh mất một con số kinh doanh cả ngàn vạn tệ, nó còn liên quan đến việc xây dựng hình tượng cũng như phát triển dịch vụ của công ty trên khắp thị trường phía nam. Chỉ cần có được nó là có được một hợp đồng quảng cáo chất lượng iễn phí cho thương hiệu của công ty, tạo ra hiệu ứng thị trường tốt cho phía nam và trên toàn quốc. Giờ lại mất cả chì lẫn chài, nhiệm vụ kinh doanh của năm tới nặng nề hơn rất nhiều, nghĩ rộng hơn, các dự án lớn thường sẽ phải thông báo cho tổng giám đốc của khu vực châu Á – Thái Bình Dương, Adam là tổng giám đốc, chắc chắn không thể không có một bản tường trình, thậm chí sẽ phải gánh chịu sự khiển trách và hậu quả mà người ngoài khó có thể biết được cũng nên.
"Chỉ cận nhận được email, giám đốc Lý sẽ hiểu sự việc hoàn toàn không phải do lỗi của cô và Judy…"
"Peter có biết chuyện này không?"
Peter White, Tổng giám đốc đương nhi châu Á – Thái Bình Dương của công ty.
Lời vừa nói ra, Bạch Tiểu Thuần chỉ hận một nỗi không cắn đứt lưỡi của mình. Cho dù nghĩ trong lòng việc Adam có thể sẽ phải gánh chịu những gì nhưng chuyện giữa cấp trên với nhau, một nhân viên bình thường sao có thể tùy tiện hỏi?
"Tất nhiên, công việc của tôi cần phải báo cáo cho ông ấy."
"Vậy…"
Ông ấy có khiển trách anh hay không, hay cũng khoan dung đối đãi với anh như anh đối với chúng tôi? Những lời đã chạy đến miệng cuối cùng cũng không được nói ra, cô biết rõ câu nói này còn đi xa hơn câu trước… Làm người hay làm việc, việc đi quá giới hạn đều là thứ không nên, trong công việc lại càng cần chuẩn xác.
Trong điện thoại truyền đến một giọng nam lịch sự "excuse me", anh nhanh chóng nói với cô có việc gấp cần xử lý rồi gác máy. Người vô cùng thông minh và biết nhìn xa trông rộng như Adam chắc hẳn có thể đoán ra những điều cô định nói, trước khi vội vàng "good bye", anh vẫn nói thêm một câu "không cần lo lắng" với ngữ khí khẳng định. Một cơn gió lạnh thổi qua, những đám mây phía xa xa đường chân trời lười nhác bất động, Bạch Tiểu Thuần trong lòng ngổn ngang bao tâm trạng, hắt hơi liền ba cái. Không rõ là do nghe tiếng cô hắt hơi hay do sốt ruột vì đợi quá lâu, Thư Hạo Nhiên đẩy cánh cửa kính, khẽ nhíu đôi lông mày đen tuyền giống như được nhuộm mực.
"Ai thế?"
"Adam."
"Chắc là vì chuyện dự án đúng không?” Trùm chiếc áo khoác ngoài lấy từ trong phòng ngủ lên người lúc này đang thần sắc bất động, nhìn khóe miệng nhợt nhạt do cô mím chặt môi không muốn nói chuyện, lông mày anh bất giác nhíu chặt lại. "Có phải anh ta đã trách em, bắt em phải chịu toàn bộ trách nhiệm không? Đừng khó chịu nữa, rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài đều như vậy, hễ có chuyện gì là tìm người để gánh chịu hậu quả, hơn nữa, người Mỹ khó tránh khỏi có vài phần tự kiêu. Nghe bố anh nói ông Lý này còn lươn lẹo hơn cả lươn, ông ta rũ bỏ hết trách nhiệm, đẩy em và Quách Hà đến nơóng ngọn gió cũng là chuyện bình thường…"
"Không phải. Anh ấy nói chuyện này không liên quan gì đến bọn tôi, tất cả đều là lỗi của anh ấy."
"Không phải chứ?"
Nét ngạc nhiên sượt qua đôi mắt đen láy, Thư Hạo Nhiên cao giọng hỏi lại, nâng khuôn mặt cô lên, kèm theo một nụ cười, hỏi:
"Nếu đã như thế, sao mặt em vẫn còn thế này?"
"Anh không hiểu đâu." Đôi tay rộng lớn không ngừng truyền từng luồn hơi ấm lên khuôn mặt, Bạch Tiểu Thuần nghiêng đầu, trốn tránh sự tiếp xúc của anh, quay người bước vào trong phòng.
"Tiểu Bạch."
"Sao?"
Sợi dây đàn chôn vùi trong đáy sâu tâm hồn bị tiếng gọi dịu dàng pha lẫn đau đớn ấy làm rung lên đau đớn, trong lòng ngập tràn tâm trạng, cô không thể không quay đầu lại.
"Cái gì mà anh không hiểu?" Thư Hạo Nhiên đứng cạnh cửa kính, gió thổi những sợi tóc tung bay trước trán anh, đôi mắt sâu thẳm khẽ nhíu lại, thấp thoáng nét tiếc nuối, buồn mênh mang. "Em là một người thiếu cảm giác an toàn nhưng lại không muốn biểu lộ ra ngoài, vài năm làm việc cùng, anh tin là em cũng hiểu phần nào về con người ông Lý, vì thế, thực ra từ giây phút phát hiện ra lỗi lầm, em đã nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất và chuẩn bị sẵn sàng tâm lý chịu trận. Giờ đây, Adam đứng ra nhận toàn bộ trách nhiệm, em không thở phào nhẹ nhõm hay vui mừng khôn xiết giống như những người khác mà chỉ cảm thấy ngạc nhiên và tội lỗi. Tiểu Bạch, quả thực em nghĩ hai năm qua, chúng ta đã trở nên xa lạ đến mức em đang nghĩ gì anh cũng không biết rồi sao?"
Bạch Tiểu Thuần không nói được gì.
Không s, anh phân tích chính xác, thậm chí có thể gọi là sắc sảo.
Hơn nữa, những tình huống như thế này chẳng khác gì so với rất nhiều lần trước đây, anh lúc nào cũng chỉ cần nhìn là hiểu cô ngay, còn cô, có suy nghĩ đủ mọi cách cũng không thể nào hiểu được anh đang nghĩ gì. Cũng giống như cô không hiểu vì sao anh bỗng nhiên về nước, rồi diễn một màn cầu hôn, rốt cuộc là vì cái gì?
Là do anh thông minh sắc sảo, hay do cô quá ngốc nghếch, đơn giản?
"Tiểu… Tiểu Điệp bảo em đi ăn trưa cùng với nó, anh…"
Cảm xúc đan xen lẫn lộn. Cô không thích cảm giác này nhưng không sao giải quyết được, đành lôi con át chủ bài ra tháo chạy.
"Con bé đến đây à?" Ánh mắt anh khẽ lóe lên vẻ thất vọng nhưng không dám nhìn thẳng. Sắc mặt Thư Hạo Nhiên rõ ràng hơi tái đi, không muốn bộc lộ thêm, khẽ gật đầu. "Anh nhìn em uống hết bát canh gừng đã."
"Ừm…" Hơi ấm và sự quan tâm chân thực hiếm hoi đáng lẽ phải giữ trong lòng, nhưng có lẽ do đã quá nhiều lần học cách đặt xuống, bỗng nhiên cô có chút không quen.
"Không muốn biết tại sao anh nói dự án tàu điện ngầm có thể xoay chuyển tình thế ư? Em uống đi, anh sẽ ngồi nói cho em nghe, nói xong, anh sẽ đi."
Suy nghĩ vài giây, Bạch Tiểu Thuần ngoan ngoãn bưng bát canh gừng lên. Thư Hạo Nhiên ngồi đối diện, ánh mắt dịu dàng, từ tốn kể.
Thì ra, dù trăm công nghìn việc, Thư Kiến vẫn dành chút thời gian ít ỏi của mình để xem xét kĩ lưỡng phương án thiết kế của hai học trò cưng, ngoài việc về cơ bản hài lòng, còn cho rằng một số điểm nhỏ có thể tiếp tục phát huy. Để đảm bảo tiến độ công trình, dự án sẽ bước vào giai đoạn mời thầu trước dự kiến, phía Ủy ban Công trình thành phố cũng đã trải qua vài vòng thảo luận, xác nhận và nhất trí đồng ý không thay đổi gì thêm sau khi chắc chắn không có nhân tố thiếu an toàn nào khác. Về này, Thư Kiến vốn là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, ông không nói gì thêm nhưng trên thực tế, vẫn có điểm khiến ông không hài lòng. Hai vị kiến trúc sư biết thầy mình không vui, đang nghĩ cách để bù đắp. Giả dụ lúc này, một bên tham gia đấu thầu kiến nghị số liệu có sai sót, đề nghị cho thêm một cơ hội nữa, cộng thêm mối quan hệ vô cùng tốt đẹp của chủ tịch Ủy ban Tiêu chuẩn và Thư Kiến, việc làm lại một lần nữa cũng không hẳn là không thể, tất nhiên, điểm cốt lõi vẫn nằm ở chỗ làm sao đả thông được các nhân vật chủ chốt phụ trách công trình, để họ gật đầu đồng ý.
"Nếu quả thật làm lại một lần nữa, có lẽ sẽ bị nghi ngờ có điều gì mờ ám, đối với những đối thủ cùng tham gia cạnh tranh khác, e rằng không được công bằng lắm."
Uống hết bát canh gừng, cay tới mức lưỡi bỏng rát, cô nhíu mày nói. Cho dù hai vị kiến trúc sư muốn giữ trọn thể diện cho thầy mình, tổng Ủy ban Công trình e rằng cũng không dễ gật đầu. Hơn nữa, giả dụ Thư Kiến biết con trai tiết lộ điểm yếu của mình, liệu ông còn tiếp tục theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ nữa không? Một nụ cười mỉm bí hiểm hiện lên trên khóe miệng, Thư Hạo Nhiên đứng dậy đưa tay một cách tự nhiên, vỗ vỗ mái tóc tổ quạ của cô đầy âu yếm.
"Đồ ngốc, em vào công ty hai, ba năm rồi, đã gặp qua dự án nào chỉ dựa vào giá cả và kỹ thuật mà giành được thắng lợi chưa? Mấu chốt vẫn là mối quan hệ."
"Ồ…"
Cho dù ít va chạm với thế sự thế nào đi nữa, tiếp xúc trong môi trường vài năm nay, đương nhiên Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ những lời này đích thực có lý. Những chuyện trước đây đều không liên quan đến cô, chỉ cần đứng ngoài nhìn là xong, nhưng lần này…
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, nếu Tổng giám đốc đã nói không liên quan đến em, anh tin ông Lý cũng không làm khó em đâu. Ra ngoài đừng ăn cay quá, không có lợi cho sức khỏe đâu."
Bước gần đến cửa, người con trai đặt một tay lên viền cánh cửa, quay đầu lại. Có lẽ do hơi tối nên Bạch Tiểu Thuần cảm thấy như anh vừa mỉm cười, phong độ và thần thái vẫn tự tin như trước
"Bỗng nhiên nhớ lại từ lúc tốt nghiệp đến giờ, em vẫn chưa từng đổi chỗ ở và số điện thoại, nếu như…"
"Tôi sợ phiền phức, đâu phải anh không biết." Lập tức nhận ra anh định nói gì, Bạch Tiểu Thuần vội lên tiếng trước.
"Đúng, anh biết." Nụ cười tươi tắn hiện lên trên gương mặt, ánh mắt yên ả giống màu của mặt trăng, anh âu yếm nhìn cô.
"Tất cả sự lười biếng hay thói quen của em, anh đều biết. Tối nay anh sẽ gọi cho em. Tạm biệt!"
Đến khi căn phòng trở về với sự tĩnh lặng vốn có, Bạch Tiểu Thuần mới nhận ra ban nãy mình đã rơi vào bẫy của Thư Hạo Nhiên…
Đâu phải anh không biết…
Vốn định phản bác ám thị của anh ta nhưng cô lại nói quá nhanh, giống như một sự hờn trách không thể tự nhiên hơn. Một người thông minh như anh ta, sao có thể không nghe ra, hoặc nói cách khác, sao có thể không liên tưởng?
Tại sao mỗi lần chạm mặt anh ta, đầu óc cô lúc nào cũng rơi vào bế tắc?
Tình cũ khó quên, bỗng nhiên nhớ lại bốn từ mà Quách Hà nói khi ngồi trên máy bay, cô thở dài đánh thượt, vùi đầu vào hai cánh tay.
Bốn ngày sau, Adam từ Hồng Kông bay về thành phố G.
Những đám mây lặng lẽ bao trùm toàn thành phố, chiếc Volkswage Passat lao vun út trên đường cao tốc, màu xanh ngút mắt trài hai bên bờ sông, một màn sương mờ mỏng manh phủ khắp không gian.
Buổi tối hôm ấy, sau khi gọi điện cho cô, hai giờ mười phút sáng, Adam đã gửi thư cho sếp Lý, nói về chuyện hợp đồng dự án tàu điện ngầm bị mất, đồng thời forward cho Bạch Tiểu Thuần và Quách Hà. Trong thư, anh nói rõ ràng việc làm sai giá là do mình diễn đạt nhầm, không liên quan gì đến bọn họ, song song với việc bày tỏ sự tiếc nuối, đồng thời cổ vũ mọi người không nên khóc ột cốc sữa đã đổ. Sau khi đọc xong bức thư, nộ khí của sếp Lý cũng được giảm bớt phần nào. Thực ra, nếu đứng từ vị trí hiện tại của ông mà nói, chỉ cần cấp trên không khiển trách, với tính cách bên ngoài khá ôn hòa và dễ gần của ông thì cũng không nhất thiết phải làm khó cấp dưới một cách quá đáng làm gì.
Bên trong sân bay giống như một cung điện bằng kính, người ra, người vào nườm nượp, Bạch Tiểu Thuần đứng ở cửa ra vào như thường lệ. Bề mặt sàn sáng bóng, phản chiếu một chiếc bóng màu xanh nhạt đổ dài, cô bất giác nhớ đến những giọt nước mắt của Quách Hà sau khi xin thôi việc… Hợp đồng bị mất, vợ chồng bất hòa, bố bệnh nặng, áp lực tâm lý của chị quả thực nặng nề hơn ai hết.
Vẫn nhớ hai ngày sau bữa cơm ở Vọng Giang Lầu, khi nói chuyện trên QQ, chị đã hào hứng nói rằng, hợp đồng này mà được ký hết, phí phẫu thuật nằm viện của bố chị sẽ nhẹ đi rất nhiều. Bạch Tiểu Thuần không còn nhớ rõ khi ấy mình đã trả lời như thế nào, nhưng hợp đồng mất rồi, gánh nặng trên vai chị chắc chắn sẽ càng nặng thêm, Quách Hà là con một, mồ côi mẹ từ sớm, chỉ nương tựa vào người bố đau ốm quanh năm, có thể thấy chị khó khăn thế nào. Chồng chị là bạn cùng đại học, gia đình có bốn anh chị em, anh là con thứ ba, điều kiện gia đình ở mức trung bình. Khi họ chuẩn bị kết hôn, Bạch Tiểu Thuần cùng chị đến công trường, chị Lưu ở phòng quản lý kinh doanh đã khuyên chị đừng nên lấy chồng sớm như vậy, chị hoàn toàn có thể tìm được một người tốt hơn. Điều tốt hơn ở đây hiển nhiên là chỉ điều kiện kinh tế. Năm ấy, Quách Hà khẽ lắc đầu, khuôn miệng với những chiếc răng đều tăm tắp, trắng tinh như một món đồ quý trong ánh nắng mặt trời chiếu rọi, khẽ hếch cằm, tự hào nói:
"Bọn em yêu nhau đã bảy năm, cho dù là trà nhạt, cơm trắng cũng phải ở cùng nhau."
Chị Lưu không tỏ rõ thái độ, chỉ nở nụ cười khó hiểu trên khuôn mặt tròn vành vạnh.
Trên đường về, Quách Hà lẩm bẩm, nụ cười khó hiểu của chị Lưu không mang nhiều ý tán thành, còn hỏi Bạch Tiểu Thuần nghĩ gì. Khi ấy, cô như đang tắm trong những tia nắng mặt trời rực rỡ, đã trả lời một cách rất văn chương rằng:
"Chỉ cần là tình yêu đích thực, chỉ cần không làm gì hại đến những người khác thì đều đáng nhận được sự tôn trọng và đáng được trân trọng."
Chính vì câu nói ấy, mối quan hệ giữa hai người họ đã từ đồng nghiệp bình thường trở thành những người bạn thân thiết, có thể chia sẻ bất cứ chuyện gì. Thật ra, khi nói câu ấy, Bạch Tiểu Thuần cũng đang tự thuyết phục bản thân mình chờ đợi một mối tình ở cách xa cô trăm núi ngàn sông.
Thế sự đổi thay, nhân tình lạnh nhạt.
Đến hôm nay ngoảnh đầu nhìn lại, năm ấy chị Lưu không hẳn không tán thành, hoặc giả là không thể nói được gì, hoặc giả là sự tiếc nuối… Dù gì cũng là người từng trải, không phải sao? Có yêu thì uống nước cũng thấy no, đâu chỉ mình Quách Hà mới ngốc nghếch như vậy, cô cũng đã từng yêu như thế, luôn nghĩ rằng dù có ăn đói, mặc rách cũng muốn được ở bên Thư Hạo Nhiên đến khi tóc bạc da mồi, nhưng kết quả thì sao? Kết quả chính là do vô số những mâu thuẫn, Quách Hà và chồng bắt đầu cãi nhau, bản thân cô và Thư Hạo Nhiên cuối cùng cũng trở nên đối nghịch.
"Hi, đang nghĩ gì vậy?"
Giọng nói trầm ấm, êm tai truyền đến, Bạch Tiểu Thuần đang bồng bềnh trong những hồi ức, vội ngẩng lên. Adam đang đứng trước mặt với vali hành lý, anh mặc bộ âu phục màu đen, khoác chiếc túi đựng laptop, trông khỏe khoắn và tráng kiện, trên chiếc cà vạt màu tím lóe lên thứ ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, rất phong phú, khí khái.
"Không có gì." Cô vừa rút điện thoại ra vừa trả lời. "Để tôi gọi điện cho giám đốc Lý, ông ấy lái xe đến đón chúng ta."
"Không vấn đề."
Adam gật đầu, đôi mắt màu xanh sâu thẳm như mặt nước hồ, chăm chú nhìn cô nhân viên rõ ràng đang rất bối rối. Anh cảm thấy cô gái này không có nhiều điểm giống với những nhân viên hoặc bạn bè mà anh đã từng tiếp xúc trong công ty, tâm trạng cô lúc nào cũng biểu hiện ra bên ngoài, gặp phải chuyện gì không vui là sẽ im lặng hoặc cắn môi, hoàn toàn không giống những nhân viên nữ bất luận trong hoàn cảnh nào cũng giữ nụ cười tươi tắn trên môi. Cô còn có thói quen ngẩn ra, bao phủ trên gương mặt xinh xắn là một nét mơ màng, dường như chẳng ai có thể bước được vào thế giới riêng ấy, cũng giống như ban nãy, khi anh bước đến khu vực hành lý, từ xa đã nhìn thấy cô đang im lặng suy nghĩ, giống như đang có tâm sự buồn.
"Xin lỗi, Giám đốc Lý nói xe bỗng nhiên gặp sự cố, không thể sửa xong trong thời gian ngắn được, nói chúng ta nên gọi taxi." Gác máy, Bạch Tiểu Thuần hơi bực bội, xe của sếp Lý hỏng lúc nào chẳng hỏng, lại đi giở chứng đúng lúc này. Nghĩ một lúc, cô tiếp tục đề nghị: "Anh xem thế này có được không, chúng ta bắt taxi về khách sạn, đợi anh check in nghỉ ngơi một lúc, tôi sẽ gọi điện cho đồng nghiệp Jack lái xe đến đón anh tới văn phòng, chiều nay hai giờ mới bắt đầu họp, chắc chắn sẽ kịp."
"Không vấn đề gì."
Dẫn anh bước qua cánh cửa kính tự động, đang định hỏi nhân viên đứng xếp hàng chờ taxi ở đâu, đằng sau đã truyền đến một câu hỏi ấm áp, lịch sự:
"Tôi nghe Owen nói, hình như có một chuyến xe bus đi thẳng tới Westin, đúng không?"
"Đúng vậy, tuyến sân bay cao tốc."
Bạch Tiểu Thuần thật thà trả lời, không hiểu tại sao anh lại hỏi câu hỏi câu ấy. Thời gian là tiền bạc, chàng Adam lại vô cùng quan tâm đến việc lãng phí thời giờ không cần thiết, gọi taxi đến khách sạn đúng là đắt hơn thật nhưng sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian. Hơn nữa, bình thường anh luôn hào phóng, chắc sẽ không tính toán một ít tiền xe này.
"Nếu ngồi khoảng bao lâu sẽ đến khách sạn?"
"Khoảng một tiếng."
"Ok, vậy chúng ta đi xe bus."
"Hả?"
Bạch Tiểu Thuần vô cùng ngạc nhiên, không ngờ anh thực sự không gọi taxi.
Đôi mắt xanh của người con trai khôi ngô khẽ lay động, anh mỉm cười, giọng nói vẫn ấm áp như thường lệ: "Có vấn đề gì không?"
Vội vàng lắc đầu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, Bạch Tiểu Thuần gọi điện cho sếp Lý báo cáo, sau đó đưa anh đến trạm xe bus của sân bay. Vài phút sau, xe tới, đặt hành lý đâu vào đấy, cô theo sau anh, bước lên xe. Ai ngờ, vừa đến cửa xe, người con trai đang bước phía trước bất ngờ quay người, khiến ai đó bước ngay sát phía sau suýt chút nữa va đầu phải. Chưa đợi cô lên tiếng, Adam đã ôn tồn xoay người, nói một cách lịch sự:
"Lady first."
"Ồ…" Rất ít khi nhận được sự đãi ngộ đặc biệt như vậy, cô liền xua tay. "Anh cứ lên trước đi."
"No, cô lên trước đi." Anh kiên quyết.
"Ui cha, nhìn người ta phong độ, ga lăng chưa kìa."
"Woa, cậu có nhìn thấy mắt anh ấy rất xanh không?"
Mọi người đổ dồn ánh nhìn về phía cửa xe, nghe thấy hai cô gái trẻ đang ríu rít, xuýt xoa bàn luận, Bạch Tiểu Thuần liền đầu hàng, phi thẳng lên xe, hai tai đỏ ửng rồi lan ra cả mặt.
Mùi hương bạc hà thoang thoảng, đến từ bên trái, cô chọn một chỗ cạnh cửa sổ, ngồi sát bên trong, cố gắng dành không gian cho người đàn ông cao to này. Chiếc xe từ từ lăn bánh, phóng tầm mắt ra xa, bốn bề một màu xanh ngát, những bông hoa cúc nhiều màu sắc với đủ hình dạng, điểm xuyết cho sức sống mãnh liệt của một ngày mùa đông tại thành phố phía nam đất nước này. Gần đến trưa, sau nhiều ngày chờ đợi, cuối cùng những ánh nắng mặt trời cũng hé rạng sau những đám mây nặng nề, một vài tia nắng chiếu qua kính xe. Họ nói một vài chuyện về thời tiết, không có sếp Lý dẫn chuyện, Bạch Tiểu Thuần không biết phải nói chuyện gì với Tổng giám đốc, cô trở nên im lặng, nhìn về phía những tia nắng, khẽ nheo mắt, chiếc bóng của đôi lông mày màu đen đổ xuống, nhẹ nhàng nhảy múa trên gương mặt trắng trẻo.
Adam đang check mail, ngẩng lên, bắt gặp cảnh tượng ấy, anh liền nghĩ đến gương mặt buồn bã kỳ lạ của cô ban nãy, lúc ở cửa ra vào. Anh bỗng cầm điện thoại lên, nhỏ giọng nói:
"Nếu tôi đoán không sai, ban nãy cô đang nghĩ về chuyện của Judy, đúng không?"
"Sao anh biết?"
Judy là tên tiếng Anh của Quách Hà, Bạch Tiểu Thuần tò mò không hiểu. Bản thân mình và anh không phải quá thân thiết, sao anh lại có thể đoán ra mình đang nghĩ gì, có phải anh biết thuật đọc tâm không nhỉ?
"Đơn xin nghỉ việc của cô ấy cần phải thông qua tôi rồi mới chuyển cho bên nhân sự, Giám đốc Lý gửi nó cho tôi, bên trong toàn là tiếng Trung, tôi đã hỏi một người bạn xem bức thư viết gì, cậu ấy nói là do bố cô ấy bị bệnh nặng, hơn nữa, có thể thấy quan hệ giữa cô và cô ấy khá thân thiết, vì thế, chắc là cô đang nghĩ đến chuyện đó." Adam từ tốn giải thích, cặp lông mày màu vàng hơi xoăn khẽ ánh lên, đôi mắt xanh sâu thẳm như phát ra những tia sáng lấp lánh.
Dừng lại một lúc, anh tiếp tục: "Tôi đã nói nguyên nhân cho cô rồi, phải chăng cô cũng nên nói cho tôi biết? Như vậy mới công bằng."
Đôi môi căng mọng tạo thành một chữ O nhỏ, cô không kìm nổi, thì thầm:
"Cho tôi xin, chuyện này mà cũng cần bằng sao? Anh không đi buôn bán đúng là đáng tiếc đấy."
"Gì cơ?"
"Ồ, không, chỉ là…"
Không thể nói nguyên nhân khiến mình nhất thời ngẩn ra là vì bỗng nhiên có một cảm giác "điều duy nhất không bao giờ thay đổi, đó là mọi thứ luôn thay đổi" được.
"Có phải vì tôi là tổng giám đốc của cô không?" Im lặng một hồi, nét mặt Adam bỗng như có tâm sự gì đó. "Bây giờ Giám đốc Lý không có ở đây, chúng ta cũng không nói chuyện công việc, nếu cô không muốn im lặng suốt một tiếng đồng hồ, thực ra chúng ta có thể nói những chủ đề ngoài công việc. Còn nhớ tôi đã từng nói không, con người và sự việc ở Trung Quốc luôn khiến tôi cảm thấy thú vị, không giống những trải nghiệm và môi trường tôi sống từ nhỏ. Hơn nữa, tôi cũng đâu cần một nhân viên suốt ngày chỉ nói về thành tích làm việc, just friend talking, Ok?"
Không thể hiểu nổi tại sao cấp trên và cấp dưới có thể nói chuyện theo cách của những người bạn được, Bạch Tiểu Thuần ngẩn ra vài giây, há miệng giống như vừa chứng kiến việc gì kỳ lạ lắm. Rất lâu sau này, khi nhớ lại khung cảnh ấy, cô mới giật mình nhận ra rằng, thực ra đó hoàn toàn không phải sự ngạc nhiên, mà là sự thẳng thắn và chân thành của anh đã khiến cô không cách nào từ chối được. Chiếc xe bus nhẹ nhàng lướt đi trên con đường cao tốc của sân bay, mặt trời xua tan những đám mây u ám, tỏa ánh nắng ấm áp.
Một tia nắng dịu dàng đậu trên đôi mắt điển trai của Adam, thỉnh thoảng anh chau mày, thỉnh thoảng lại mím môi, có khi lại nở nụ cười kỳ lạ, chăm chú lắng nghe. Biết rõ bản thân mình nghĩ đến đâu nói đến đấy chẳng theo logic nào cả, nãy giờ cô nói rất nhiều chuyện, nhìn khuôn mặt đầy biểu cảm của anh, bỗng dưng cô có ý nghĩ muốn nhảy ra khỏi chiếc xe này. Mình đang làm gì thế này, lại đi nói chuyện riêng tư với Tổng giám đốc? Nếu đến tai Lạc Lạc - người đã tung hoành khắp chốn trong công ty – chắc chắn cô sẽ bị mắng một trận té tát, hu hu. Nhưng nhìn thần sắc của anh như có điều gì đó khó hiểu, phải chăng là do cách biểu đạt không được rõ ràng của cô?
Cô đang ngơ ngẩn thì người đàn ông im lìm nãy giờ bỗng nhiên cử động mô
Vấn đề là Bạch Tiểu Thuần vẫn còn đang âu sầu, hoàn toàn không nghe rõ nên đành ngượng ngùng bảo anh nhắc lại. Adam xoay người, chiếc cà vạt màu tím lất phất, giọng nói thâm trầm sâu lắng giống như một loại mỹ tửu đã cất giữ nhiều năm:
"Những người vẫn còn tin tưởng vào tình yêu, cuộc sống sẽ rất hạnh phúc, hoặc có thể nói, dễ dàng đạt đến mức hạnh phúc."
Không ngờ anh lại hiểu được ý nghĩa sau những lời kể chẳng đầu chẳng cuối của cô, và điều quan trọng nhất là câu nói này nghe rất quen.
Cô hoàn toàn ngơ ngẩn,
"Anh… anh biết Trương Tiểu Nhàn?"
"Ai là Trương Tiểu Nhàn?"
"Một nữ tác giả người Đài Loan, rất nhiều người yêu thích tác phẩm của cô ấy."
"Tại sao cô lại hỏi vậy?"
"Cô ấy đã từng nói một câu có ý nghĩa gần giống với câu nói của anh khi nãy. Cô ấy nói, những người tin tưởng vào tình yêu đều sẽ rất hạnh phúc."
Hơn nữa, kể từ khi đọc được câu nói ấy trong thư viện hồi học đại học năm thứ nhất, cô không bao giờ quên được.
"Tôi hiểu rồi." Adam ngẩng đầu, ánh mắt và ngữ điệu đều mang một ý vị xa xôi. "Vậy thì, Sherry, cô có còn tin vào tình yêu không? Cho dù là thế giới có biến đổi ra sao, dù là nhận được hay mất đi?"