Thuốc Giải Chết Người

Thẩm Trí chậm rãi bước xuống bậc thang, dừng lại bên cạnh Tạ Tiền Thiển thì có một luồng khí vô hình đột nhiên bao trùm lấy cô, Trang Ty Thiến cúi thấp đầu đến mức muốn chui vào nền gạch phía dưới. Tạ Tiền Thiển vẫn giữ nét mặt như thường nhìn cô ấy một cách khó hiểu.

Ánh mắt Thẩm Trí chỉ dừng lại trên đôi môi hồng hào của cô một lúc, sau đó sải bước đi đến sảnh phụ.

Trong sảnh phụ, vài trưởng bối có vai vế của nhà họ Thẩm đều ngồi ở đấy, trong số đó có Thẩm tam gia, đứng phía sau ông ta còn có hai vệ sĩ cường tráng. Sau khi Thẩm Trí ngồi xuống, người giúp việc rót trà cho anh, bầu không khí lập tức trở nên khác lạ, cuộc trò chuyện lúc nãy dần dà đều dừng lại và mọi người lần lượt chuyển sự chú ý hướng về Thẩm Trí.

Đối mặt với một nhóm những trưởng bối lớn tuổi hơn mình, anh vẫn tỏ ra hiên ngang điềm tĩnh.

Sảnh phụ là dạng khai thông, ngoại trừ Thẩm Trí thì bậc tiểu bối và phụ nữ đều phải ở bên ngoài. Thẩm Ngọc cảm thấy buồn chán nên đi vào sảnh bên cạnh, tìm một chỗ ngồi xuống.

Khi đó, Thẩm tam gia chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi đặt tách trà xuống nhìn Thẩm Trí nhàn nhạt hỏi: "Mẹ cháu dạo này thế nào?"

Thẩm Trí cầm tách trà bên cạnh lên và đáp: "Như thường lệ, vẫn chơi mạt chược vẫn nghe hát tuồng."

Thẩm tam gia tiếp tục nói: "Vẫn là một thân một mình, đã nhiều năm như vậy rồi cũng đến lúc nên buông xuống. Con cái đều đã lớn khôn cả."

Sắc mặt Thẩm Trí nhất thời tối sầm lại, anh vô thức liếc nhìn Tạ Tiền Thiển ở bên ngoài, may mà cô còn đang nói chuyện với Trang Ty Thiến, không có chú ý tới bên này.

Thẩm tam gia tiếp tục nói: "Lão gia ra đi cũng đã gần mười năm rồi, nhà họ Thẩm chúng ta từ trước đến giờ đều không có người nối dõi. Khi bố cháu còn sống, anh em trong nhà vẫn được xem hòa thuận."

Thẩm Trí cụp mắt thổi phù phù lá trà trong tách, thản nhiên hỏi: "Hiện tại không hòa thuận?"

Thẩm tam gia cười nói: "Có hòa thuận hay không còn phải xem ý của cháu như thế nào. Nghe nói gần đây cháu gặp phải một ít phiền toái, tình hình trong nước không hẳn đã tốt hơn so với nước ngoài. Đã lâu như vậy cháu không có trở về, đừng trách chú ba đây không nhắc nhở cháu, phàm là chuyện gì thì cũng nên tự biết lượng sức mình."

Thẩm Trí lãnh đạm khịt mũi một tiếng, âm thanh đột ngột vang lên trong sảnh rộng lớn.

Thẩm tam gia cũng không để ý tới, sau đó nói: "Nhưng dù sau cháu cũng đã trở về thì cũng nên chọn người cốt cán để gánh vác trọng trách chứ không nên làm cho đại gia tộc phải tan đàn xẻ nghé, cháu xem lời chú ba nói có lý không?"

Ngay khi Thẩm tam gia nói ra những lời đó thì mọi người còn lại đều im lặng, mọi người đều cảm thấy xấu hổ trong lòng. Những năm gần đây, nhiều thành viên trong nhà họ Thẩm đã thành lập một vòng vốn khổng lồ với Thẩm tam gia là trung tâm. Vài năm trước, bọ họ còn kéo bè kết phái lợi dụng mạng lưới Internet để thành lập một vòng vốn, kiếm được lợi nhuận ròng gần 10 tỷ nhân dân tệ và họ đã tẩu tán một cách thuận lợi.

Những ông chú này đã nếm trải quả ngọt, đương nhiên là muốn tiếp tục sao chép mô hình vào các ngành khác nhưng từ nửa cuối năm ngoái, sự chuẩn bị của các bên đều gặp phải cản trở. Ông ta vốn nghi ngờ rằng Thẩm Trí-người đang ở nước ngoài xa xôi đã can thiệp thao túng nó.

Do đó, việc đầu tiên Thẩm Trí làm khi trở về Trung Quốc lần này là khóa chặt chuỗi vốn của tập đoàn Thẩm Thị, hành động của anh quá đột ngột khiến phe cánh của Thẩm tam gia không kịp chuẩn bị đối sách tương ứng.

Hôm nay Thẩm Trí một mình về nhà, đương nhiên Thẩm tam gia sẽ không dễ dàng để cho anh rời đi như vậy. Ông ta vừa nói lời này, Thẩm Trí liền chỉnh kính mà bình tĩnh trả lời: "Có những người cốt cán có thể chọn lựa nhưng cũng có một số người cần phải đắn đo suy nghĩ nhiều lần. Đặc biệt là cái trọng trách to lớn gánh trên vai chú ba đây, cháu cũng không có phúc mà hưởng nên chỉ có thể khuyên chú biết đủ mà dừng tay lại."

Thẩm tam gia đặt tách trà trong tay xuống, phát ra âm thanh trầm đục: "Làm thương nhân, có tiền mà không kiếm thì thật là ngu xuẩn."

"Một doanh nhân thông minh thì nên biết những đồng tiền nào có thể chạm vào, những đồng tiền nào thì không nên đụng tới."

"Cháu cứ hành xử thận trọng như bố cháu vậy. làm kinh doanh thì phải biết đón đầu xu thế chứ."

"Cũng như bố cháu. Cháu cũng không quên cội nguồn căn nguyên, đã bước ra kinh doanh là phải kiểm soát được chiến lược lâu dài."

Những người còn lại đều không dám thở mạnh, nhìn màn đối đáp ăn miếng trả miếng giữa Thẩm tam gia và cháu đích tôn của nhà họ Thẩm. Đột nhiên, Thẩm tam gia đập bàn "hừ" một tiếng, ngón tay khẽ động thì hai người đang đứng phía sau lập tức bước tới chỗ anh.

Thấy vậy, Thẩm Trí uể oải dựa vào ghế, giọng nói có chút lải nhải: "Sao hôm nay chú ba lại định bắt rùa trong hũ vậy?"

Thẩm tam gia cười nói: "Cháu đã phá hỏng miếng bánh của không ít người. Trong lòng nên biết rất rõ lại còn dám không mang theo vệ sĩ bên cạnh, lá gan cũng thật không nhỏ chút nào."

Thẩm Trí cầm tách trà lên, tùy ý nhấp một ngụm rồi tiếp lời: "Quan tài của ông nội đang ở bên cạnh kia. Hôm nay chú ba nếu có bản lĩnh trói cháu ở chính viện của nhà Tổ Thẩm gia thì cứ ra tay đi. Cháu cũng muốn xem bản lĩnh của chú ba tới đâu!"

Thẩm nhị gia một mực im lặng ở bên cạnh khuyên nhủ: "Lão tam à, chú đừng có mà làm bát nháo lên. Dù sao thì đều là cháu của chúng ta."

Thẩm tam gia trừng mắt: "Đúng vậy, cháu trai của chúng ta từ xa xôi trở về để đào mộ chôn tôi đây này.”

Thẩm tam gia nghe không lọt tai những lời khuyên của Thẩm nhị gia, những người khác của nhà họ Thẩm càng không dám lên tiếng.

Thẩm tam gia trực tiếp hơi nâng cằm lên, hai người phía trước mặt đi về phía của Thẩm Trí, Thẩm nhị gia cũng mất bình tĩnh tức giận nói: "Lão tam, chú đang làm gì vậy?"

Vừa nói thì hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ càng ngày càng đến gần Thẩm Trí, Thẩm Ngọc lạnh lùng dửng dưng, Thẩm Từ Khiêm nghe thấy động tĩnh cũng đi đến cửa sảnh phụ còn Thẩm Nghị thì ngồi ở góc phòng khách bên ngoài mà không hề nhúc nhích.

Thẩm Trí mí mắt không hề nâng lên, vẫn cúi đầu thổi phù phù lá trà trong tách với phong thái vô cùng bình tĩnh, thêm vào khí chất ẩn chứa uy nghiêm không thể lay chuyển. Hai vệ sĩ đều biết rõ thân phận của đối phương, đưa mắt nhìn nhau sợ hãi và sau đó lại liếc nhìn Thẩm tam gia.

Thẩm tam gia hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải cảnh cáo đứa hậu bối này, thế là gật đầu ra ám hiệu cho thuộc hạ. Ngay lúc hai vệ sĩ vươn tay định kẹp Thẩm Trí, một bóng người đột nhiên từ bên cạnh đi vào. Đánh giá khoảng cách bằng mắt thường thì cảm thấy đã không kịp nữa rồi cho nên Tạ Tiền Thiển đã ném chuỗi hạt trên tay đập vào cánh tay của một trong hai người đàn ông lực lưỡng và dùng chân đá vào người còn lại.

Hai vệ sĩ lùi lại một bước, Tạ Tiền Thiển cứ như vậy đứng trước mặt Thẩm Trí, đôi mắt sáng màu, mái tóc ngắn tung bay, lạnh như băng, gắt gao nhìn chằm chằm hai người đàn ông trước mặt. Mặc dù dáng dấp cao hơn cô hai cái đầu thì cô vẫn giữ chiếc lưng thẳng tắp như một nữ chiến binh hung ác.

Mọi người ở hành lang bên cạnh đều sững sờ nhìn sang, ngay cả Thẩm Từ Khiêm đang đứng ở cửa và Thẩm Nghị đang ngồi bên ngoài đều đồng thời hướng mắt về phía này, không ai có thể nghĩ đến những tranh chấp giữa những người đứng đầu trong nhà họ Thẩm thì một cô bé không mang họ Thẩm lại nhảy ra chắn trước mặt Thẩm Trí.

Mà Thẩm Trí vẫn luôn bình tĩnh rũ mắt xuống, cuối cùng cũng nhướng mi và một nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt.

Sau khi sửng sốt trong chốc lát, Thẩm tam gia mới lấy lại bình tĩnh nói với Tạ Tiền Thiển: "Thiển Thiển, chuyện này không nên nhúng tay vào. Thẩm Ngọc, mang con bé đi ra ngoài."

Thẩm Ngọc vừa định đứng dậy, Tạ Tiền Thiển lạnh lùng liếc anh ta một cái. Cái nhìn sắc bén đó khiến Thẩm Ngọc như bị đóng băng cứng đờ, anh ta rất quen thuộc với ánh mắt ấy. Tạ Tiền Thiển bình thường định đánh người đều có bộ dạng như vậy, anh ta đã nếm trải mùi vị đó rồi.

Vì vậy, anh ta ngồi yên ở vị trí đó mà không dám đứng dậy nữa, chỉ vắt chéo chân lên. Cho dù có đánh thì anh ta không thể đánh thắng cô, ngay cả khi anh ta nhờ người đánh hộ thì cũng chẳng thể ra tay được nhưng giờ đây cô lại đứng trước che chắn cho Thẩm Trí thì anh ta không thể xem như không có chuyện gì nữa rồi.

Anh ta chỉ đơn giản là chuyển chủ đề, lười biếng nói: "Hôm nay tất cả các bậc chú bác đều ở đây, chúng ta hãy nói về vấn đề của Thiển Thiển đi. Ông nội muốn Thiển Thiển sẽ là cháu dâu trong tương lai của mình nhưng ông không nói sẽ là cháu dâu của cháu trai nào. Muốn nói đến cháu trai thì anh cũng không phải là cháu trai duy nhất của ông nội."

Những lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng đột nhiên thay đổi, vốn dĩ là chuyện công việc đột nhiên trở thành việc nhà.

Mặc dù Thẩm tam gia rất tức giận vì con trai mình không thể giúp được gì cho công việc kinh doanh vào lúc này lại còn cố gắng cắt ngang nhưng ông ta không nói được gì.

Ngày đầu tiên Tạ Tiền Thiển đến nhà họ Thẩm, ông ta đã thực sự rất coi thường cô nhưng cô gái này càng ngày càng dũng mãnh. Trên người cô hội đủ tất cả các ưu điểm mà bọn đàn ông thực thụ chưa chắc có được. Được đưa đến võ quán vào cùng một thời điểm, Thẩm Ngọc đã không thể kiên trì tới phút chót nhưng cô thì lại tôi luyện thành tài. Chà, khi cô mới đến Đô Thành, điểm xuất phát thấp hơn nhiều so với Thẩm Ngọc nhưng năm ngoái cô đã đạt số điểm cao nhất và là thủ khoa đầu vào trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nở mày nở mặt mà bước vào trường đại học hàng đầu. Sau vài năm nữa chắc chắn cô sẽ là một kỳ tài hiếm có, cho dù không thể bước vào nhà mình thì ông ta cũng không muốn để Thẩm Trí chiếm được lợi lộc như thế.

Cho nên lúc này đây ông ta cũng không có ngăn cản Thẩm Ngọc nêu ra chủ đề này.

Thẩm Từ Khiêm đang tựa người vào cửa, vô cùng thích thú xem náo nhiệt. Anh ta muốn đến tham gia cuộc vui nhưng anh ta không ngờ rằng mọi thứ ngày càng trở nên thú vị nên trực tiếp khẳng khái bước vào sảnh phụ. Một người họ hàng bên cạnh đứng dậy để anh ta ngồi xuống và im lặng xem kịch hay.

Thẩm Ngọc đảo mắt nhìn Thẩm Từ Khiêm và nói thẳng: "Mọi người đều ở đây, vì vậy tôi sẽ nói rõ ràng. Không dễ dàng để nuôi nấng Thiển Thiển đến lớn chừng này, lúc nhỏ thì nghịch như cậu bé trai sơ hở tí là như muốn phá sập nhà lại còn ăn nhiều. Cứ hỏi quản gia Đào xem một ngày cô ấy có thể ăn nhiều như thế nào. Chưa kể đến việc lúc mới dậy thì......"

Không ai ngờ rằng Thẩm Ngọc đột nhiên nói nhảm như một bà cô già, sắc mặt của các vị trưởng bối đều khác hẳn.

Thẩm Từ Khiêm ngồi đối diện khẽ ho một tiếng, Thẩm Ngọc liền tóm gọn cuộc nói chuyện: "Nói như thế nào thì cháu và Thiển Thiển cũng có thể coi là kim đồng ngọc nữ, thanh mai trúc mã, oan gia hoan hỷ, uyên ương nghịch nước, thủy mạn kim sơn, thề non hẹn biển với nhau."

Lần này, ngay cả Thẩm tam gia cũng hắng giọng cảnh cáo Thẩm Ngọc không được nói nhảm nhưng Thẩm Ngọc vẫn đung đưa chân. Tạ Tiền Thiển cau mày nhìn thẳng vào Thẩm Ngọc, tự hỏi có phải anh ta mất trí rồi không?

Thẩm Trí ở phía sau cô đột nhiên lên tiếng, vẫn là vẻ mặt lãnh đạm như vậy, giọng nói trầm xuống: "Nếu đã như vậy, chuyện này cứ để Tiểu Thiển tự quyết định."

Anh vừa dứt lời, cả sảnh bên cạnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất, Tạ Tiền Thiển đột nhiên quay đầu nhìn anh. Thẩm Trí chỉ ngước mắt nhìn cô, ánh sáng khúc xạ từ cặp mắt kính đổ bóng trên mặt anh, đôi mắt không thấy đáy giống như vực sâu vạn trượng, tràn ngập tia sáng le lói, có chút nhàn rỗi, có chút tĩnh mịt.

Tạ Tiền Thiển lại liếc nhìn Thẩm Từ Khiêm và anh ta mỉm cười nhìn cô, không có nhiều phản ứng, như thể anh ta chỉ là một khán giả đối với sự bế tắc trước mặt.

Cuối cùng, ánh mắt của cô rơi trên người Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc mỉm cười với Tạ Tiền Thiển và nói: "Tiền Thiển, bỏ con dao đồ tể lập địa thành Phật. Hãy qua với tôi, mọi thứ đều có thể thương lượng."

Trong lời nói của anh ta đã có ám chỉ rõ ràng rằng hôm nay bố anh ta muốn giải quyết Thẩm Trí và anh ta không thể can thiệp nhưng bất kể thế nào, anh ta cũng sẽ không để Tạ Tiền Thiển rơi vào mớ hỗn độn này. Cho dù anh ta có nói bao nhiêu điều vô nghĩa trước đó, mục đích đều là vì tìm cớ cho Tạ Tiền Thiển có thể chớp lấy thời cơ để mà thoát thân.

Tạ Tiền Thiển không chút do dự đi thẳng về phía Thẩm Ngọc, hai vệ sĩ cao lớn ngoan ngoãn tránh sang một bên.

Khóe miệng Thẩm Ngọc rõ ràng hiện lên một nụ cười, anh ngẩng đầu khiêu khích nhìn Thẩm Trí một cái, sau đó ngồi thẳng người nhìn Tạ Tiền Thiển.

Tạ Tiền Thiển vẫn giữ vẻ mặt vô cảm đó, lần nữa kéo thẳng chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam, quấn nó quanh tay mà đi thẳng về hướng của Thẩm Ngọc, cô vừa đi vừa nghịch nó.

Thẩm tam gia cầm tách trà nhàn nhã nhấp một ngụm, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Thẩm Trí nhưng anh vẫn không nhúc nhích, từ đầu đến cuối đều mang sắc thái bình tĩnh.

Tạ Tiền Thiển đi tới trước mặt Thẩm Ngọc cúi đầu nhìn anh, Thẩm Ngọc lập tức cười với cô nụ cười sáng lạn tuấn tú.

Một giây kế tiếp, Tạ Tiền Thiển liền xẹt ra phía sau lưng anh ta, chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam trong tay phóng ra một cách quyết liệt và siết chặt cổ Thẩm Ngọc. Trong nháy mắt, không khí như ngưng đọng lại, tất cả mọi người đều há hốc mồm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui