Trương Ngọc Quỳnh thấy Lục Cảnh Hi gật đầu đồng ý thì mừng rỡ, nhanh nhẹn lật giở kịch bản.
Vai diễn của Lục Cảnh Hi là vai hoàng đế đa nghi, tâm cơ thâm trầm luôn nghĩ rằng có kẻ muốn cướp ngai vàng của mình. Tuy vậy hắn ta lại thật lòng yêu thương quý phi - thanh mai trúc mã của nam chính. Cảnh quay hôm nay là phân cảnh hoàng đế bắt gặp quý phi đang khóc khi ôm kỷ vật của nam chính. Hắn ta không nỡ trách tội quý phi nên đành quay sang sủng hạnh Huệ phi, cũng chính là vai diễn của Trương Ngọc Quỳnh. Huệ phi nhân cơ hội này muốn bỏ đá xuống giếng, ý đồ muốn đày quý phi vào lãnh cung để
Trương Ngọc Quỳnh ngọt ngào nói với anh.
“Vậy chúng ta bắt đầu nha.”
Không thể phủ nhận về lĩnh vực này Trương Ngọc Quỳnh đúng là có khả năng, dù sao kiếp trước cô ta cũng đã là người được đề cử ảnh hậu. Được học hành bài bản, chút thực lực này cô ta vẫn có nên chuyện đối diễn với kẻ tay mơ như Lục Cảnh Hi lại càng dễ dàng hơn.
Hai người họ mau chóng tập thoại xong, cô ta trông ngóng nhìn Lục Cảnh Hi.
“Anh Cảnh Hi, anh thấy thế nào?”
Lục Cảnh Hi gật đầu.
“Cũng tốt, cảm ơn cô.”
“Tốt quá, vậy lát nữa cùng nhau đóng thật tốt nha. Giờ em về trang điểm lại rồi chuẩn bị quay.”
Trương Ngọc Quỳnh thấy thái độ của Lục Cảnh Hi mềm hẳn đi thì như mở cờ trong bụng. Trong lúc này cô ta tuyệt đối không thể biểu hiện quá vội vàng khiến anh ta cảnh giác, cô ta cần phải dùng chiêu lạt mềm buộc chặt. Hôm nay như thế là đủ rồi, để cho anh ta thấy được thực lực của cô ta, qua ngày hôm sau anh ta sẽ tự động tìm cô ta để khớp lời thoại, lúc đó thì mới có thể từ từ kéo gần quan hệ.
“Được.”
Thấy Trương Ngọc Quỳnh đi xa rồi cậu trợ lý Tiểu Trần mới lại gần hỏi Lục Cảnh Hi.
“Anh luyện tập thế nào rồi? Em thấy đạo diễn đang nổi nóng, lát nữa anh có bị mắng thì cũng chịu khó một chút, đừng đối đầu với ông ta kẻo lại bị người khác chụp lại.”
Lục Cảnh Hi chẳng đáp lời cậu ta lại đeo kính râm nằm dài trên ghế ngủ mất. Trợ lý Tiểu Trần nhìn sống mũi cao thẳng dưới cặp kính râm, len lén thở dài, không thể nói tuy tính tình Lục Cảnh Hi có chút khó tính nhưng không thể phủ nhận được nhan sắc của anh ta. Đúng là trời sinh ra để ăn bát cơm người nổi tiếng. Mỗi tội làm diễn viên mà diễn xuất một lời khó nói hết.
Hơn nữa ngoài việc tính tình mưa nắng thất thường ra thì anh ta đối xử với người dưới trướng mình cũng rất tốt. Tiểu Trần làm trợ lý cho Lục Cảnh Hi từ ngày về nước đến tận bây giờ, đãi ngộ lương thưởng đều rất tốt. Những đồng nghiệp của cậu ta mỗi lần thấy Tiểu Trần được Lục Cảnh Hi cho quà thì đều chỉ biết ao ước.
Lục Cảnh Hi không ngủ, anh ta chỉ đơn giản là muốn nằm nghỉ ngơi một lúc. Vừa nãy khi khớp thoại anh ta cũng cảm thấy là mình có thể đọc thoại trôi chảy hơn khi học một mình, nhưng cảm giác vẫn còn thiếu thiếu cái gì đấy. Cứ đứng trước máy quay là anh ta như thể là một con rô bốt đang đọc thoại, chân tay cứ lóng ngóng.
Lục Cảnh Hi cáu kỉnh, tất cả là tại cái người diễn vai quý phi kia, đang yên đang lành thì xảy ra scandal khiến đoàn phim phải gấp rút tìm người diễn thay thế. Cái kẻ diễn thay thế cũng không biết làm gì mà đến hôm nay vẫn còn chưa nhập đoàn làm anh ta cứ phải quay những cảnh rời rạc một mình trước. Vào vai kẻ si tình mà đến mặt mũi của người khiến mình thần hồn điên đảo còn không biết mặt thì làm sao mà anh ta diễn được.
Lục Cảnh Hi: “Này, người kia bao giờ mới đến?”
Tiểu Trần ngơ ngác không hiểu anh đang nói ai. Cậu ta không chắc chắn lắm đành hỏi lại.
“Anh hỏi người đại diện hả? Anh ấy có bảo là đi sang chỗ Hà Diệp đang quay chụp tạp chí V rồi.”
Lục Cảnh Hi cạn lời.
“Ai hỏi anh ta. Tôi hỏi cái người đóng vai quý phi bao giờ mới đến.”
Anh ta cũng có phải là kẻ mới lăn lộn trong giới này ngày một ngày hai như Hà Diệp đâu mà cần người đại diện đến trông nom.
“À, em nghe phó đạo diễn nói là đã đến rồi. Lát nữa sẽ diễn cảnh đầu tiên của hai người với người vừa tập thoại cùng anh.”
Đến rồi sao? Vừa mới đến sáng nay mà đã đòi diễn luôn, liệu cô ta đã kịp học thuộc thoại chưa không biết.
“Cậu có biết cô ta là ai không?”
Ngụ ý là được tư bản nhét người vào hay là tự thân vận động. Anh hy vọng là vế sau thì tốt.
Tiểu Trần lấy điện thoại ra nhấn nhần tìm tìm rồi hướng màn hình về phía anh chỉ chỉ. Lục Cảnh Hi nhìn thoáng qua ảnh đại diện, anh tháo kính ra cầm điện thoại lên nhìn cho rõ ràng.
Lần đầu tiên anh thấy một nghệ sĩ đặt ảnh đại diện là một tấm ảnh thẻ. Cô gái trên ảnh tóc đen môi đỏ, mắt nhìn thẳng vào ống kính nở nụ cười nhẹ nhàng. Tim Lục Cảnh Hi đột nhiên đập nhanh một nhịp, anh bỗng cũng có chút trông chờ.
Tiểu Trần bên cạnh hồn nhiên giới thiệu.
“Em nghe nói là diễn viên tuyến mười tám mà thôi. Đợt đoàn phim casting có tham gia thử vai, đạo diễn cũng rất ưng ý muốn chọn cô ấy luôn nhưng không ngờ lại bị tư bản cứng rắn nhét người của mình vào. Không ngờ lại nổ ra scandal ngoại tình nên đạo diễn lập tức đưa cô ấy vào thay.”
“Em đọc profile thì thấy nói cô ấy còn là sinh viên đại học, nhưng mấy năm nay cũng thường xuyên đóng vai phụ trong nhiều phim. Em cũng em luôn mấy bộ phim đấy rồi, thấy diễn cũng tốt lắm.”
Lục Cảnh Hi vẫn còn nhìn chăm chú vào gương mặt trên điện thoại, khẽ gật đầu tỏ ra mình biết rồi. Người được đạo diễn chấm ngay lần đầu thì chắc hẳn là tốt.
Đột nhiên anh ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, bên tai nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ.
“Xin chào.”
Lục Cảnh Hi ngẩng đầu lên, anh bỗng có chút hốt hoảng, cô gái trên ảnh đang đứng trước mặt anh.
Đồng Bảo Trâm thấy Lục Cảnh Hi cứ nhìn mình mà không nói lời nào, cô có hơi ngại ngùng gọi khẽ lại một lần nữa.
“Xin chào. Tôi là Đồng Bảo Trâm, người sẽ đóng vai Yến quý phi.”
Đồng Bảo Trâm thấy người này có vẻ hơi ngốc, không giống dáng vẻ cao lãnh lạnh lùng ở trên mạng lắm. Sáng nay cô vừa mới vào đoàn nên muốn đến chào hỏi người bạn diễn này trước.
Lục Cảnh Hi lúc này mới hoàn hồn luống cuống đứng bật dậy trả lời.
“Xin chào. Tôi là Lục Cảnh Hi, người đóng vai hoàng đế. Mời cô ngồi xuống đây.”
Nói xong anh quay sang bảo Tiểu Trần.
“Còn ngồi đấy mà nhìn, đi lấy ít nước lại đây nhanh lên.”
Bảo Trâm còn chưa kịp ngăn cản thì Tiểu Trần đã nhanh chân chạy đi mất.
“Không cần mà…”
“Cô cứ kệ cậu ta. Mau ngồi xuống ghế đi.” Lục Cảnh Hi còn quay quạt lại phía Bảo Trâm cho mát.
Anh nhìn tập kịch bản trong tay cô hào hứng.
“Cô đến tìm tôi để tập kịch bản sao?”
Bảo Trâm gật gật.
“Vậy chúng ta tập thôi.”
Lần này Lục Cảnh Hi có thấy như cảm xúc của mình dâng trào, thuận lợi hòa mình vào nhân vật. Hình như anh đã thực sự trúng tiếng sét ái tình với cô gái xinh đẹp trước mặt mình như hoàng đế với Yến quý phi mất rồi.