Trương Ngọc Quỳnh lắng nghe tiếng bước chân của mẹ Trương xa dần, cô ta thoáng yên tâm quay lại nhìn về phía hai người đang nằm ở trên giường.
Cô ta bắt đầu ra tay, bắt đầu lột cởi quần áo của Hồ Chung. Hồ Chung chỉ say rượu chứ không phải hoàn toàn bất tỉnh. Hắn ta thấy người trong lòng của mình đang đứng ngay trước mặt, giúp hắn ta cởi đồ. Hắn ta cười hề hề một cách ngờ nghệch sờ soạng lên trên cánh tay trần của cô ta. Luôn miệng lẩm bẩm kêu cô ta làm nhanh lên.
Trương Ngọc Quỳnh nín nhịn sự ghê tởm dỗ dành hắn ta ngoan ngoãn nằm im. Hồ Chung lờ đờ, thấy người đẹp bảo mình làm như thế nào thì làm y như thế.
Sau khi lột sạch con sâu rượu này, Trương Ngọc Quỳnh bắt đầu nhắm tới người còn lại trên giường. Ánh mắt cô ta run lên vì phấn khích, cô ta sắp tiễn con khốn này chìm sâu vào địa ngục.
Trương Ngọc Quỳnh nằm ngửa trên giường, khóa kéo váy áo thì ở đằng sau lưng. Trương Ngọc Quỳnh dùng tay trái nửa đẩy Ngọc Quân nằm nghiêng, thò tay phải xuống sau lưng để tìm vị trí khóa. Khi vừa chạm đến khuy kéo thì đột ngột bị thân thể Ngọc Quân đè mạnh bàn tay xuống.
Cô ta hốt hoảng, ngước lên nhìn thì chạm vào gương mặt đang cười cười đầy mỉa mai của kẻ đáng ra phải đang bị bất tỉnh. Ngọc Quân nhanh như chớp mắt bật dậy bẻ khớp cánh tay phải của cô ta. Trương Ngọc Quỳnh thét lên đau đớn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================
“A….”
Cơn đau dữ dội ở bả vai khiến cô ta toát mồ hôi lạnh, thân thể đổ gục xuống sàn. Ngọc Quân đứng hẳn dậy, phủi nếp nhăn trên quần áo, chân đá đá Trương Ngọc Quỳnh đang nằm sấp dưới mép giường.
“Chị nghĩ rằng với cái chiêu trò ba xu của chị mà tôi sẽ dễ dàng mắc bẫy sao?”
Trương Ngọc Quỳnh đỡ bả vai vừa bị bẻ, thở dốc từng hồi. Cô ta run rẩy, giọng của Ngọc Quân vang bên tai như là vọng lên từ địa ngục. Việc đến nước này thì cô ta đã biết, toàn bộ sự việc đã bị bại lộ. Trương Ngọc Quỳnh nghiến răng, cô khốn này dám chơi cô ta.
Giọng Ngọc Quân lạnh lùng.
“Ngay từ lúc cái người phục vụ đó đánh đổ rượu vào người tôi, bắt buộc tôi phải đi thay y phục đến chuyện chị nhất quyết muốn tôi lên thay đồ trên phòng chị là tôi đã biết chị có âm mưu.”
Cô có ý thở dài trêu chọc.
“Haizzz, tôi còn tưởng là chị nghĩ ra được kế sách gì cao minh lắm. Hóa ra cũng như mọi kẻ ngu khác, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có cái kế cũ rích này.”
“Nhưng mà thôi, dù kế sách có cũ thì cũng dùng được. Chị đã nhất quyết muốn dùng trò này trên người thì tôi thành toàn giúp chị.”
Ngọc Quân dùng sức lôi mạnh Trương Ngọc Quỳnh lên trên giường ném mạnh vào cạnh Hồ Chung. Trương Ngọc Quỳnh nén đau, cô ta chỉ bị thương ở cánh tay không bị thương ở dưới chân. Mắt thấy kế hoạch bị phá sản, ý nghĩ duy nhất trong đầu cô ta bây giờ là phải lập tức chạy khỏi đây.
Cô ta vùng vẫy muốn thoát thân, Ngọc Quân giơ tay nắm chặt lấy mái tóc dài của cô ta giật mạnh lại. Trương Ngọc Quỳnh đau đớn đến chảy cả nước mắt, cảm giác như vừa bị giật mất cả mảng da đầu.
“Muốn chạy à? Đâu có dễ thế.”
Ngọc Quân một tay giữ tóc cô ta, còn một tay lấy chiếc khăn tay tẩm thuốc mê cô vừa giấu ở dưới gối. Lúc nãy Trương Ngọc Quỳnh thấy cô bị bất tỉnh thì đã tiện tay ném chiếc khăn tay lại vào trong tủ quần áo.
Về phần người đàn bà kia thì đã bị cô trói chặt, nhét nguyên cả cái áo lót của Trương Ngọc Quỳnh vào miệng để ngăn bà ta la hét thì đã ném người xuống dưới gầm giường. Xử lý xong xuôi thì cô đi tìm lại chiếc khăn tay để dùng vào lúc này.
Ngọc Quân ấn chiếc khăn tay che đi mũi miệng vào cô ta, đủ một lượng để cô ta mất hết sức lực trong một khoảng thời gian. Cô biết cô ta vừa hận vừa ghê tởm Hồ Chung vậy thì việc sắp tới đây, phải giữ cho cô ta tỉnh táo để tiếp nhận. Nếu cô ta bất tỉnh nhân sự thì còn gì vui.
Ngọc Quân giữ yên như thế đến khi thấy Trương Ngọc Quỳnh không còn sức vùng vẫy thì mới buông ra. Cô thấy cô ta dần mất đi tri giác thì với lấy cốc nước lạnh trên bàn hất thẳng vào mặt chị ta. Trương Ngọc Quỳnh mơ màng tỉnh dậy, đầu óc còn đang nặng nề thì đã thấy Ngọc Quân đứng bên giường lạnh nhạt nhìn cô ta. Cô ta thử cử động nhưng chân tay không động đậy nổi.
Trương Ngọc Quỳnh trơ mắt nhìn thân thể của mình dần mất khống chế, cô ta ú ớ không phát ra tiếng. Nước mắt cô ta trào ra, nghĩ đến tình cảnh sắp tới của mình mà không thể kiềm chế run rẩy.
Cô ta không muốn mình bị vấy bẩn bởi tên khốn mà mình căm ghét này. Trương Ngọc Quỳnh lắc đầu, dùng ánh mắt cầu xin Ngọc Quân buông ta cho mình. Ngọc Quân bật cười.
“Không phải chị cho rằng việc đã đến nước này mà tôi sẽ buông tha cho chị đấy chứ.”
Trương Ngọc Quỳnh càng tuôn nước mắt dữ dội hơn, giờ có bắt cô ta dập đầu cầu xin con khốn này để thoát khỏi đây thì cô ta cũng sẽ làm ngay. Tuy cô ta có biết khả năng nó cứu cô ta là bằng không, nhưng vẫn mang lòng hy vọng kỳ tích xảy ra.
Tiếng cười khúc khích như chuông bạc của Ngọc Quân như đã đánh tan giấc mộng hão huyền của cô ta.
“Làm sao có thể. Vừa nãy chị bỏ cái gì đó vào ly rượu của Hồ Chung thì cứ từ từ mà hưởng thụ.”
Như chứng thực lời nói của Ngọc Quân, Hồ Chung bên cạnh bắt đầu đã có hành động khác thường. Ngọc Quân không muốn ở lại phim heo sống động, cô bước thẳng ra ngoài đóng sập cửa lại. Mặc kệ phía sau là tiếng Trương Ngọc Quỳnh khóc lóc van xin.
Ngọc Quân lạnh mặt, ác giả ác báo. Có gan làm hại người thì có nhận báo ứng.