Mẹ Trương lạnh lùng nhìn gương mặt quen thuộc mà bà ta đã nâng niu suốt hai mươi năm, bây giờ chỉ hận không thể một đao chém chết ngay tại chỗ.
“Tao đã điều tra rõ ràng mọi chuyện. Mày nói mày là con gái của Ngô Điệp. Không sai, mày chính xác là con gái của con đàn bà khốn nạn đó. Nhưng mày không phải là con gái của Trương Quốc Viễn.”
Bà ta thả xuống một câu như quả bom hạng nặng đối với Trương Ngọc Quỳnh.
“Mà là con gái của Trương Quốc Nam, người mà mày luôn gọi là ông họ suốt hai mươi năm nay.”
Trương Ngọc Quỳnh nghe mẹ Trương nói xong thì tức đến đầu bốc khói, cô ta gào lên với bà ta.
“Không phải, là bà nói dối. Sao có thể như thế. Bà chính là không chấp nhận được sự thật nên mới nói dối.”
Mẹ Trương bình tĩnh, cười một tiếng giễu cợt.
“Tao đã bị hai mẹ con mày hủy hoại cả đời này, thì còn có gì mà tao không chấp nhận được nữa.”
“Nếu mày không tin thì đợi đến lúc gặp mặt Ngô Điệp, tự mày hỏi lại mụ ta cho rõ.”
…
Hơn hai mươi năm trước, sau khi bị cha Trương vứt bỏ thì Ngô Điệp đã mang trong lòng căm thù. Không ngờ lúc đó bà ta còn dây dưa với chú họ của ông ta rồi sinh ra Trương Ngọc Quỳnh. Trương Quốc Nam làm em trai của ông nội Trương, tiền bạc quyền lực lúc đó đều không có. Dù sao nhà họ Trương mới bắt đầu phất lên từ thời ông nội Trương, Trương Quốc Nam chỉ là em trai, ông nội Trương cũng chỉ quan tâm chút đỉnh.
Ngô Điệp nếu đưa con gái về cho ông ta nuôi thì chắc chắn cũng chỉ đủ ăn đủ mặc, không thể nào sống sung sướng như ở nhà họ Trương, vì vậy bà ta mới quyết định làm ra hành động tráo con.
Đến ngày bà ta gặp lại Trương Ngọc Quỳnh, bà ta vẫn muốn chôn vùi sự thật này xuống lòng đất. Dù sao bà ta nghĩ, Trương Ngọc Quỳnh là con ruột của ai cũng không quan trọng, miễn là mang dòng máu nhà họ Trương là được.
Chuyện này Ngọc Quân cũng không biết, cô cũng nghĩ Trương Ngọc Quỳnh là con riêng của cha Trương. Không ngờ mẹ Trương lúc điều tra lại phát hiện, phân tích ADN của Trương Ngọc Quỳnh và cha Trương không phải là cha con mà vẫn có phần trùng hợp. Nghĩa là vẫn là thân thích họ hàng.
Mẹ Trương cẩn thận, điều tra kỹ càng một lượt thì mới phát hiện ra sự thật đã bị chôn vùi trong suốt bao năm.
….
Trương Ngọc Quỳnh trong lòng run rẩy, dạ dày quặn thắt đau đớn, cô ta cắn chặt răng kiên quyết không tin. Cô ta dọa nạt.
“Kể cả đúng như vậy thì đã làm sao? Tôi không thể ra ngoài được thì cả nhà họ Trương cứ đợi mà chôn theo cùng đi.”
“Không được…”
Cha Trương nghe thấy thế thì vội vàng hét lên ngăn cản, ông ta có phần nóng nảy hung dữ.
Trương Ngọc Quỳnh đập hai tay lên bàn, đứng nhổm dậy dí sát mặt vào tấm kính thủy tinh. Ánh mắt cô ta đã hoàn toàn trở nên điên cuồng. Năm ngày ngồi trong đây cô ta đã gần như kiệt quệ đến từng dây thần kinh, đến giờ lại còn phải chịu thêm kích thích đến mức này.
“Không muốn thì cứ chờ tan cửa nát nhà đâu. Tôi không ngại việc đồng quy vu tận với các người đâu.”
Cha Trương mặt cắt không còn giọt máu, ông ta không dám thách thức cô ta vào lúc này. Nhỡ đâu nó điên lên, nó thật sự dám làm ra điều gì đó thì điều chờ đón ông ta phía trước chính là cả nửa đời ăn cơm tù, đền bù đến độ táng gia bại sản.
Mẹ Trương thản nhiên.
“Mày đừng quên, nếu mày không muốn người thân duy nhất còn lại của mày vào nốt trong tù thì liệu hồn mà ngậm miệng lại.”
“Ngô Điệp bắt cóc trẻ con không phải là tội nhỏ. Mày cứ nghĩ cho kỹ đi.”
“Tao cũng không ngại liều mạng với hai mẹ con mày đâu.”
…
Bước ra khỏi sở cảnh sát, mẹ Trương thở dài ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, quay lại nói với cha Trương đang đi đằng sau.
“Cả cuộc đời này tôi đã có lỗi với con gái ruột của mình, bây giờ điều cuối cùng tôi có thể làm cho nó là không để đứa khốn nạn kia ra ngoài gây hại cho nó nữa…”
Mẹ Trương nhấn mạnh.
“Nhân cơ hội nó còn ở trong tù, ông hãy mau chóng tìm cách tiêu hủy bằng chứng đi. Tôi sẽ cho ông năm ngày, năm ngày sau không làm xong thì tôi cũng sẽ tự tay đưa Ngô Điệp vào tù.”
“Đến lúc đó nhà họ Trương có ra sao tôi cũng chẳng để ý đâu.”
Bà nhất định sẽ không tha cho cả hai kẻ đã hủy hoại cuộc đời của bà. Tất cả những khốn khổ của Ngọc Quân, bà sẽ trả lại không sót chút nào. Không phải vì để đứa con gái tội nghiệp của bà mang danh có mẹ ruột là kẻ giết người thì thật sự bà đã tự tay đâm chết hai kẻ đó.
Cả đời này bà ta đã sống trong hồ đồ. Ngày còn trẻ được cha nâng niu, chị gái chiều chuộng. Đến khi lấy chồng thì có mắt như mù đối xử với con ruột không ra gì.
Mẹ Trương chảy nước mắt thành dòng, nhớ lại từng lời so sánh đau như dao cắt vào tim của Ngọc Quân ngày trước.
Bà ta còn lại chẳng được mấy ngày, bà ta nhất định phải tỉnh táo mà hoàn thành nốt trách nhiệm của một người mẹ. Tuy là đã quá muộn, tuy là con gái ruột của bà ta cũng chẳng cần đến nữa…