Lưu Nhiên vừa bước vào nhà thì hắn ta đã ngồi đợi ở sảnh
" mới đi đâu về " người đàn ông lên tiếng
" đi mua một ít đồ thôi " Lưu Nhiên né tránh ánh mắt nghi ngờ của hắn
" chứ không phải đi gặp ai đó phải không " hắn ta đi lại bóp cổ cô
" ưm...!Đau" cô nhìn hắn, quả nhiên hắn đã nghi ngờ
" tốt nhất đừng để tôi phát hiện " bóp chặt cổ cô hơn, tay gằn gân xanh, người đàn ông lạnh lẽo đe dọa
" v...â.ng " hắn buông ra khiến cô ho sặc sụa
Bỗng tiếng chuông điện thoại hắn vang lên, một giọng ẻo lả
" anh người ta nhớ muốn chết đi à " cô ả nũng nịu với hắn
" được anh tới với em đây " hắn không nể mặt Lưu Nhiên đáp lại dịu dàng
Hắn ta mặc áo khoác rồi rời đi.
Lưu Nhiên bước lên lầu, cô rẽ lối vào một căn phòng ở cuối hành lang, người thuộc hạ của hắn cũng đi theo cô
" em vào nhé " cô bước vào, hắn đứng ngoài cánh cửa nghe ngóng
" em tới gặp anh đây " Lưu Nhiên nở nụ cười dịu dàng
Nghe cô nói tới đây, hắn ta lập tức xuất hiện
" quả nhiên chủ nhân đoán không sai" hắn ta vỗ tay khen ngợi
" cô qua lại lén lút với tên này " chỉ vào cậu ba nhà Lint
" các người...!Đi theo ta tự bao giờ " cô hốt hoảng
Bỗng ánh mắt của anh sắc lẹm, kéo tay cô áp nhẹ mắt vào ngực mình rồi nổ súng.
Tiếng " Đoàng Đoàng Đoàng " mùi thuốc súng nồng nặc vang lên.
Bây giờ anh mới buông cô ra, mùi máu tanh nồng nặc, những tên hồi nãy nằm rải rác trên sàn nhà.
Cô nhìn lại anh, đã không còn dáng vẻ ngốc nữa
" anh...!Anh bình thường rồi sao " thấy anh như vậy, cô lấp bấp hỏi
" ừm " anh ôm chặt cô
Thấy anh như vậy, cô bật khóc.
Biết cô sợ lắm không.
Lưu Nhiên ôm chặt anh.
" em yên tâm đi, những người anh vừa bắn là thuộc hạ của hắn " anh hôn lên mái tóc cô, mùi hoa hồng thoang thoảng dịu nhẹ
" còn người bên cạnh hắn là người của anh bố trí " anh dừng lại rồi nói tiếp, quả là anh đoán không sai, hắn sẽ cho người theo dõi cô
"Nhiên nhi, nghe anh.
Từ giờ, em đừng gặp anh nữa " anh nghiêm túc nhìn vào cô, đôi mắt tím kia anh phải bảo vệ được nó
" nhưng....!Hức " cô bật khóc
" đừng sợ , cho tới khi anh giải quyết xong, anh sẽ tìm em " anh lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
" vâng.
Em chờ anh " cô hôn lên môi anh, trái tim một lần nữa ấm áp
" em yên tâm đi, biệt thự này anh đã bố trí sẵn rồi.
Dù hắn có giam em ở đâu " anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô
" anh cũng sẽ tìm ra " anh nói tiếp.
Nhất định, anh phải bảo vệ cô
" vâng " cô mỉm cười, tay cầm xoa xoa má anh
" đi đi.
Hắn ta về lại nghi ngờ " anh hôn lên mí mắt cô
" vâng.Yêu anh " cô đóng cửa lại, trở về phòng mình
Hơn 3h chiều , hắn ta mới về, vẫn còn vương lại mùi phụ nữ
" Lưu Nhiên, em có vào phòng hắn ta không" hắn hoài nghi
" em không có " cô run sợ, chết rồi, chưa có dọn nhưng cô vẫn bình tĩnh
"Tôi biết rồi" hắn bước vào phòng tắm
Khi đi ra hắn thấy cô đã ngủ liền lôi cô dậy , tay hắn lạnh lùng xách tay cô lôi cô đến phòng anh
" vào đi, tôi kiểm tra phòng hắn " người đàn ông không gõ cửa mà mở toang ra
Thấy như vậy, cô liền run sợ.
Không được nhất định không được.
Thấy anh chơi những con gấu bông
" kiểm tra " hắn lạnh giọng.
Nhìn thấy anh hắn lại nổi lên cơn ghen ghét
Cô đang run sợ nhận thấy ánh mắt của anh, cô bất chợt bình tĩnh lại.
Hình như, anh biết cô run nên đã ra dấu hiệu " đừng sợ, tin anh ".
Cô gật đầu với anh .
" báo cáo , không thấy gì ạ, nhưng trên sàn nhà có vết máu ạ " thuộc hạ của hắn báo cáo khiến cô run lên từng đợt.
" kiểm tra, vết máu đó " hắn ta rời đi, cô cũng rời theo chỉ những thuộc hạ ở lại.
Hắn ta cùng cô trở về phòng ngủ , vừa vào phòng, hắn ta đã quăng cô lên giường, xé rách áo ngủ của cô
Bên trong phòng anh , thuộc hạ cuối đầu bởi nét mặt lạnh lùng của anh
" bảo vệ kĩ phu nhân, nghe rõ chưa " đầu anh đã bắt đầu suy tính kế hoạch
" vâng " cả đám thuộc hạ đồng thanh trả lời
Anh gật đầu, tất cả thuộc hạ rời đi.
Bên cô, hắn ta tiếp tục hành hạ thể xác cô.
Nhiều lần lắm rồi, hắn ta hành hạ cô trên giường bằng những đồ chơi.
" a...!Dừng lại...!Ngay " cô nức nở, bên dưới đau rát
" đau...a" đồ chơi thộc vào rất sâu bên trong.
Hắn ta quăng đồ chơi ra rồi đâm sâu vào trong
" a...a" cô la thất thanh, đau đớn.
Những giọt nước mắt chợt lăn dài
" cô biết không " hắn ta gầm lên
" tôi cảnh cáo cô, từ nay bước ra khỏi phòng.
Mạng chó của thằng kia tôi sẽ tự kết liễu "hắn ta cầm cây đánh vào lưng cô
Cô cắn môi mình đến bật máu.
Hắn ta gầm rồi rút ra.
Đợi cô mặc đồ xong hắn ta lôi cô ra hành lang đánh cô giữa nhà rồi cảnh cáo
" từ nay, ai cho cô ta ra khỏi phòng ta.
Kẻ đỏ phải chết " mọi người làm đều cuối đầu xuống.
Họ xót cho cô, cô từng là bảo bối của cậu ba.
Giờ vào tay cậu hai à không " con quỷ đội lốp người " , thân mình không ngày nào không có vết thương
Họ cắn môi nhẫn nhịn, họ len lén nhìn cô bị đánh đến thịt hòa với máu.
Hắn ta quăng roi xuống sàn nhà.
Lạnh lùng ra lệnh
" lôi cô ta vào phòng.
Từ mai ta đi công tác.
Kẻ nào thả cô ta ra.
Kẻ đó sẽ chết " hắn ta mặc áo khoác rồi rời đi.
Thuộc hạ của anh đỡ cô vào phòng.
" phu nhân, có sao không " hắn ta lấy một típ thuốc đưa cho cô .
" ta không sao.
" cô nhẹ nhàng cầm lấy
" à mà lấy cho ta vĩ thuốc đó đi " cô nuốt ngược nước mắt vào trong .
" vâng.
Đợi chúng tôi " một người rời đi
Hai mươi phút sau, bọn họ trở lại đưa cho cô vĩ thuốc tránh thai.
Cô không muốn sinh con cho kẻ đó .
Họ đưa xong rồi rời đi.Cô mỉm cười,những giọt nước mắt tí tách rời.
Thế là hắn ta đã bắt đầu giam cầm cô rồi.
Cô tin, tin anh sẽ cứu cô.
Nhất định .