Tiêu Thanh Anh!Trương Vinh Phương giậm chân bất động, ánh mắt lấp loé không yên.Hắn dừng lại rồi tiếp tục lui về phía sau một khoảng cách, sau đó mới cố ý nghêu ngao hát mấy câu đạo kinh, gánh lên quần áo đi về phía trước.m thanh nhanh chóng theo gió truyền về phía trước một đoạn xa.Khi Trương Vinh Phương đi qua chỗ lúc nãy, quả nhiên đã không còn nghe thấy tiếng nói chuyện nữa.Rõ ràng là hai người đang lén lút bàn bạc đã nghe được tiếng, biết hắn sắp tới gần nên đã bỏ đi từ lâu rồi.Trương Vinh Phương vừa đi về phía trước, vừa âm thầm tính toán.Hắn không biết người nói chuyện là ai, nhưng giọng nói này thì đã nhớ kỹ.
Ngoài ra, trong mấy câu hắn nghe được có nhắc đến chuyện đi lên thị trấn mua thuốc, xem ra trên đường đi Tiêu Thanh Anh sẽ bị người khác mưu hạiNhư vậy chỉ cần biết chắc khi nào nàng sẽ đi lên thị trấn thì thể âm thầm nhắc nhở, báo tin rồi.Sau khi báo tin mà xảy ra chuyện gì, vậy thì một mặt hắn có thể trả lại ân tình lần trước của Tiêu Thanh Anh, mặt khác có lẽ còn có thể...Sắc mặt Trương Vinh Phương không hề thay đổi, vẫn đi tới sân phơi như bình thường.
Hắn cùng một đệ tử khác đem toàn bộ quần áo vắt lên sào phơi, sau đó kéo lại cho thẳng thớm chỉnh tề.Trương Vinh Phương không chạy đi báo tin ngay mà ở lại trông coi sân phơi, bữa trưa còn dùng lương khô, bánh bao đen ở đây luôn.
Mãi cho đến tận chiều, mặt trời xuống núi thì mới thu thập quần áo chạy về.Bận rộn suốt một ngày, thẳng đến khi làm xong công khoá buổi tối, tiếng chuông vang vọng khắp nơi thì Trương Vinh Phương mới vội vàng đứng dậy, đi đến chỗ Tiêu Dung đang chuẩn bị rời đi.Tiêu Dung là đạo nhân truyền công phụ trách công khoá của tất cả đệ tử tạp dịch.
So với đệ tử tu hành bình thường thì địa vị cao hơn một chút, tương đương với chấp sự trong Thanh Hoà Cung, chỉ ở dưới cung chủ, giám viện và các điện chủ.Đồng thời, lão ta cũng là phụ thân của Tiêu Thanh Anh.Tiêu Dung có bộ râu quai nón xồm xoàm, trên người lúc nào cũng mang theo một cái hồ lô nhưng bên trong lại chỉ có một tí rượu.Nghe đồn lão là sâu rượu, cái danh xứng với thực, hắn cũng rất ít bị người khác nhìn thấy uống rượu.Lúc này, Tiêu Dung nhìn thấy trên đạo trường có một đệ tử tạp dịch đứng dậy, chạy về phía mình.
Thấy bước chân đối phương có vẻ gấp gáp nên lão ta cũng ngừng lại, có ý đợi người."Có việc gì?"Trương Vinh Phương khom người, ôm quyền hành lễ.
Sau khi hắn đứng thẳng dậy thì mới nói: "Đệ tử Trương Vinh Phương, bái kiến Minh Quang pháp sư.""Nói đi, trống lại sắp vang lên rồi." Tính khí Tiêu Dung khá ôn hòa, không có cái nhìn phiến diện hay không tốt gì với đệ tử tạp dịch.Đạo hiệu của lão ta là Minh Quang, có chức danh pháp sư đã được đất nước chứng thực pháp sư nên tôn xưng (cách xưng hô tôn trọng) chính là Minh Quang pháp sư."Là thế này.
Ban sáng, lúc đệ tử đến phía sau núi phơi quần áo lúc..." Trương Vinh Phương không mảy may giấu diếm, nói ra toàn bộ những gì mình đã nghe được.Về phần phán đoán thế nào, hắn ti là Tiêu Dung sẽ có phán định của riêng mình.Theo lời Trương Vinh Phương kể, ban đầu nét mặt Tiêu Dung còn có chút tản mạn, không mấy tập trung, sau đó thì dần ngưng trọng hẳn lên.Chờ đến khi Trương Vinh Phương nói xong mọi chuyện, lão ta có vẻ suy tư, quét mắt nhìn đám đệ tử tạp dịch đã giải tán xung quanh rồi phất tay:"Ngươi xác định là không nghe lầm, đúng không?""Xác định!" Trương Vinh Phương trịnh trọng gật đầu."Nếu như để ngươi nghe lại giọng nói hồi sáng, ngươi có thể nhận ra được không?" Tiêu Dung hỏi."Chắc là có thể! Đệ tử không dám khẳng định." Trương Vinh Phương gật đầu.Tiêu Dung lộ ra vẻ suy tư.
Sau đó lão ta tỉ mỉ quan sát đệ tử báo tin đang đứng trước mặt."Việc này việc có quan hệ trọng đại.
Ngươi nghĩ kỹ đi, nếu bịa đặt nói xấu đệ tử khác sẽ bị phạt đánh 50 gậy.
Với thân thể xương cốt này của ngươi, đánh xong cơ bản là không còn đường sống đâu." Lão ta nói tiếp."Đệ tử không dám có nửa câu giả dối." Trương Vinh Phương trịnh trọng nói."Thật ra, lúc trước trong ngõ tắt đến Huyền Tâm điện, Tiêu Thanh Anh sư tỷ đã từng ra tay giúp đỡ đệ tử.
Đệ tử vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Những chuyện thế này, nếu đổi thành người khác thì đệ tử sẽ không dám tùy tiện chạy tới báo tin.
Thế nhưng nghe được nội dung có liên quan đến Tiêu sư tỷ, đệ tử dù thế nào cũng không dám mảy may chậm trễ."Nét mặt Trương Vinh Phương thành khẩn thản nhiên, cho dù là đời trước lẫn hiện tại thì tính cách hắn đều giống hệt nhau: ân oán rõ ràng, có ân tất báo.Thế nên lời nói này giống như xuất phát từ đáy lòng, nói đến mức như đinh đóng cột.Nghe được lời này, ánh mắt Tiêu Dung hơi thay đổi.Tố chất, xuất thân của đệ tử tạp dịch vốn không được tốt lắm, trong đó có thể xuất hiện một kẻ mồm miệng lưu loát, suy nghĩ rõ ràng, có ân có nghĩa như người này, xem như cũng là chuyện cực kỳ hiếm có..