Điện Cơ Đường rất nhiều phân bộ, nhưng sảnh chính không lớn, được xây dựng trên hồ Mộc Tố, khắp nơi toàn là sương mù bao phủ các các đình viện và hồ nước được nối kết với nhau, che đậy trận pháp và các cơ quan dưới nước, đêm tối tĩnh lặng ở trong phòng cũng có thể nghe được tiếng âm thanh rất nhỏ của các cơ quan đang chạy.
Cánh của Quy Nguyệt xuất hiện sau sương mù, chậm rãi sà xuống bờ biển, Tân Đào cưỡi điểu theo sau, sau khi đáp xuống đất trong nháy mắt biến trở về nguyên hình là một con chim nhỏ bằng bàn tay, được Tân Đào cất vào trong tay nải.
Nàng định tiến đến đỡ Lý Thích Xuân xuống ngựa, Lý Thích Xuân đã tự mình xoay người bước xuống, đi nhanh về phía trước vài bước: “Sư tỷ!”
Tân Đào lúc này mới phát hiện có một cô gái đứng ở phía trước, vẻ mặt xúc động đỡ lấy Lý Thích Xuân: “Tiểu Xuân! Đã lâu không gặp, sao đệ lại gầy đi nhiều như vậy!”
Khíe mắt của Lý Thích Xuân nóng lên, cười nói: “Đệ không có gầy.
”
Lý Thích Xuân quay đầu nói với Tân Đào: “Đây là sư tỷ của ta, đường chủ của Thiên Cơ Đường – Đường chủ Hoắc Tinh.
”
Tân Đào vội vàng tiến đến hành lễ: “Tân Đào đã từng gặp Hoắc đường chủ.
”
Hoắc Tinh gật gật đầu: “Em là người hầu của tiểu Xuân, cho nên không cần khách sáo.
”
Hoắc Tinh nắm tay Lý Thích Xuân bước vào: “Đi thôi, tỷ đã sớm chuẩn bị những món mà đệ thích.
”
Quy Nguyệt phát ra tiếng “phì phì” trong mũi, tự mình bước theo sau hai người, Tân Đào đi bên cạnh nó, nắm chặt tay nải âm thầm đánh giá xung quanh.
Bọn họ vòng qua vài hành lang gấp khúc quanh co, Hoắc Tinh đưa tới một nữ đệ tử, để nàng dẫn Tân Đào đi nghỉ ngơi.
Quy củ ở Thiên Cơ Đường không nhiều và nghiêm khắc như ở Kiếm Tông, nữ đệ tử kia bằng tuổi với Tân Đào, nàng cực kỳ hoạt bát, lôi kéo Tân Đào đến phòng tốt nhất rồi sắp xếp đồ đạc, sau đó dẫn nàng đi dạo khắp nơi.
Còn Quy Nguyệt thì được những đệ tử khác sắp xếp dẫn đi, Hoắc Tinh kéo Lý Thích Xuân đi vào một con đường khác, dọc theo đường đi không ngừng nói cho Lý Thích Xuân những chuyện mấy năm nay ở Thiên Cơ Đường, nói xong thì thở dài: “Trước đó vài ngày sư huynh của đệ đã đến một số nơi để tuần tra và phân công công việc, ta đã gửi tin cho hắn, nhưng phải mất một vài hôm mới trở về.
”
Lý Thích Xuân cười nói: “Không sao.
Lần này trở về, đệ sẽ ở đây không đi rồi, sư tỷ và sư huynh chớ có ghét đệ mới phải.
”
Hoắc Tinh ra vẻ oán trách mà liếc mắt nhìn y giả vờ khó chịu: “Nói cái gì thế! Chỗ này chính là chỗ để đệ ở đến thiên hoang địa lão, chúng ta cảm thấy rất vui.
”
Lý Thích Xuân thích ăn cá, vị trí này của Thiên Cơ Đường nhất định là không thiếu cá, Hoắc Tinh cho người chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn toàn các món làm từ cá, hai người giống như trước như vậy, ai ngồi ở chỗ nấy, Hoắc Tinh gắp đồ ăn cho Lý Thích Xuân: “Ăn nhiều chút, đều nhiều năm rồi không ăn cá ở hồ Mộc Tố, có lẽ đệ cũng sẽ giống như mèo con thèm cũng phải nhịn được, không trở lại được trở lại xem.
”
Lý Thích Xuân đỏ mặt nói: “Là đệ sai rồi, sư tỷ.
”
Hai người trò chuyện rất nhiều chuyện thú vị về lúc còn học, Hoắc Tinh nói cười không ngừng, cười đến chảy nước mắt, chống tay lên bàn nhìn Lý Thích Xuân đột nhiên nghiêm mặt nói: “Tiểu Xuân, ta và sư huynh của đệ đều hy vọng đệ có thể vui vẻ.
”
Lý Thích Xuân nhẹ nhàng đặt chiếc đũa xuống: “Sư tỷ, đệ ——”
Y muốn nói bản thân y hiện tại đang sống tốt, sau khi rời Thiên Cơ Đường thì mấy năm nay thật sự rất vui vẻ, sư huynh sư tỷ không cần lo lắng cho y.
Nhưng y nhìn vào đôi mắt của Hoắc Tinh, những điều muốn nói cũng không thể thành lời.
Hoắc Tinh cầm khăn vải lau khóe miệng dính nước sốt của y, nhẹ giọng nói: “Tiểu Xuân à.
”
Lý Thích Xuân tránh né ánh mắt của nàng, không nói lời nào.
Hoắc Tinh thong thả mà gấp khăn lại, đặt ở một bên trên khay: “Bởi vì đệ đệ của em, hay là vì Cố Khê Hàn?”
Lý Thích Xuân cười cười: “Thật sự không có chuyện gì có thể giấu được sư tỷ.
”
Y kéo tay Hoắc Tinh qua đặt lên trên cổ tay của mình, Hoắc Tinh không rõ nguyên nhân nên duỗi tay thăm dò, một lát sau mặt liền biến sắc: “Sao lại như vậy?”
Nàng đột nhiên đứng lên, ống tay áo to rộng không cẩn thận làm đổ chén rượu trên bàn: “Tại sao mạch của đệ lại như thế nào ——”
“Sư tỷ,” Lý Thích Xuân đặt chén rượu lên, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tinh, “Đệ sắp chết rồi.
”