Đầu ngón tay của Cố Khê Hàn di chuyển đến trước mắt Lý Thích Xuân, có chút nghi hoặc.
Từ khi Lý Thích Xuân rời khỏi kiếm Tông đến Thiên Cơ Đường, cho thấy là nơi này có thể là nơi y an tâm nhất, nhưng tại sao y vẫn chưa giải pháp thuật trên người?
Vào lúc này, có vẻ như Lý Thích Xuân bị hắn đánh thức, hơi mở mắt ra: “Khê Hàn?”
Cố Khê Hàn nghe được y gọi như thế, nhất thời không có phản ứng gì, một lát sau mới đáp: “Ừm.”
Lý Thích Xuân cọ vào lòng bàn tay hắn, nhắm mắt lại: “Ta lại mơ thấy ngài…”
Cố Khê Hàn bị dáng vẻ này của y chọc cười, nhẹ nhàng nhéo mặt y: “Lý Thích Xuân, tỉnh dậy đi.”
Lý Thích Xuân bất mãn nhíu mày mà mở mắt ra: “Đừng làm ồn——”
Giọng của hắn đột nhiên dừng lại, sắc mặt thay đổi: “Tông chủ.”
Hơi ấm trong lòng bàn tay chợt biến mất, Lý Thích Xuân đứng thẳng dậy mình, chủ động tạo ra khoảng cách Cố Khê Hàn.
Cố Khê Hàn chậm rãi rút tay lại: “Tỉnh rồi sao?”
Cố Khê Hàn dựa theo những gì Lý Thích Xuân nói, kéo lấy sợi dây thừng trên thuyền để thuyền nhỏ từ từ cập bờ, đi theo phía sau Lý Thích Xuân vào nhà của Lý Thích Xuân đang ở.
“Ngồi đi.” Lý Thích Xuân ngồi đối diện với Cố Khê Hàn cách một cái bàn nhỏ, trà được đun sôi trong cái ấm đồng bên cạnh họ.
Hai người họ cũng không nói lời nào, đợi cho trà nấu xong, Lý Thích Xuân rơi cho Cố Khê Hàn một ly trà, mới mở miệng hỏi: “Tông chủ tới tìm ta là có chuyện gì à?”
Cố Khê Hàn cầm lấy ly trà thổi thổi, nhưng không uống mà đặt lại khay trà: “Việc giải trừ quan hệ đạo lữ, ta không đồng ý.”
Vừa dứt lời, Lý Thích Xuân có không phản ứng gì, đây là đầu tiên Cố Khê Hàn hối hận khi nói chuyện với y như vậy.
Lý Thích Xuân cũng đã quen, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện này không phải là điều Tông chủ vẫn luôn muốn làm sao?”
“Không phải.” Cố Khê Hàn cau mày, giải thích: “Ngay từ đầu… Ta đã nghĩ như vậy, nhưng hiện giờ ta tuyệt đối không có ý tưởng này.”
“Tại sao?”
“Ta ——” Cố Khê Hàn có vẻ ngượng ngùng, thấp giọng nói, “Ta, ta thích em, cho nên, em có thể trở về với ta được không?”
Lý Thích Xuân như đang nghe được chuyện cười: “Tông chủ nói thích ta sao?”
Cố Khê Hàn có chút hấp tấp: “Em không tin sao?”
Lý Thích Xuân lắc đầu: “Tin thì thế nào, không tin thì thế nào?”
“Tông chủ muốn ta trở về, lý do là vì Tông chủ thích ta.
Nhưng Tông chủ à, ‘ thích ’ là thứ vô dụng nhất trên đời này.
Mấy năm nay đã biết bao nhiêu lần ta nói thích Tông chủ, có bao giờ Tông chủ đã đáp lại ta bằng ánh mắt hay đã từng suy nghĩ đến nó chưa?” Lý Thích Xuân nhấp một ngụm trà, trà nóng đến phỏng môi y.
Cố Khê Hàn nghẹn lời, điều Lý Thích Xuân nói, hắn không thể phản bác.
Hắn muốn nói rằng, nếu từ trước cho đến nay y chẳng cần gì ngoài tình yêu, vì sao hiện tại lại thay đổi? Nhưng tự hắn cũng cảm thấy những lời này thật vô sỉ, nên không nói nên lời.
Nhưng Lý Thích Xuân lại hỏi câu tựa hồ không hề liên quan: “Tông chủ có biết ta rất sợ đau không?”
Cố Khê Hàn sững sờ gật đầu.
Lý Thích Xuân thở dài, chăm chú nhìn Cố Khê Hàn, tính ý say đắm và thâm tình trong mắt chưa bao giờ thay đổi: “Nhưng mỗi khi ta ở bên cạnh Tông chủ, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ đau.”
“Không phải người đã từng hỏi ta, vì sao lại gọi ngài là Tông chủ sao?” Lý Thích Xuân nghiêng mặt qua một bên, cố hết sức để giữ giọng không bị run, nhưng âm cuối đã cũ bán đứng y, “Ngày ấy chúng ta kết làm đạo lữ, ban đêm ta đau đến chịu không nổi, gọi ngài là Khê Hàn, ngài bảo ta đừng gọi như thế, ta và ngài không thân thiết đến mức có thể gọi tên tự.”
“Sau đó ta gọi tên ngài, ngài vẫn là không vui vẻ, nên ta chỉ có thể gọi ngài là Tông chủ.”Y nói như thế, Cố Khê Hàn mới có chút ấn tượng mờ nhạt, có vẻ như y đã từng gọi như vậy.
Hắn hơi mở miệng, lại không biết nên nói gì.
Còn có thể nói gì, hắn còn có thể nói được gì hơn nữa?
Lý Thích Xuân quay lại, hơi hơi cúi người chạm lên sườn mặt Cố Khê Hàn, nhưng rất mau thu tay lại, như đang sợ hãi điều gì: “Tông chủ, ta vẫn thích ngài, nhưng ta thật sự đau quá.”
Cố Khê Hàn đột nhiên nắm lấy cổ tay của y: “Lý Thích Xuân, ta, là ta không hiểu chuyện, lúc trước là ta sai, em cho ta một cơ hội, để ta sửa chữa được không?”
Lý Thích Xuân muốn rút về tay lại nhưng không thành công, thở dài một hơi nói: “Tông chủ, ngài thật sự không hiểu sao? Nếu là ngài nguyện ý đối xử với ta giống như Lý Thừa Thu thì chúng ta làm sao đến nông nỗi ——”
Lý Thích Xuân tự giễu mà cười: “Đúng rồi, ta sao có thể so với Lý Thừa Thu.”
“Tiểu Xuân!” Lần đầu tiên Cố Khê Hàn gọi y như vậy, đột nhiên đứng dậy vòng qua bàn nhỏ gắt gao ôm Lý Thích Xuân vào trong lòng ngực, “Người ta thích thật sự là em.”
Lý Thích Xuân không nói tiếp, chỉ vươn tay ôm lấy Cố Khê Hàn, nương vào cái ôm xa lạ trong chốc lát, mới hắn đẩy ra: “Đây là lần đầu tiên ngài ôm ta như vậy.”
Lời Lý Thích Xuân nói ra hoàn toàn đối lập với vẻ luyến tiếc trên gương mặt y: “Tông chủ, không phải ngài thích ta, mà là bên cạnh ngài đột nhiên thiếu đi một người, nên cảm thấy không quen thôi.”
“Không phải, ta ——”
Lý Thích Xuân đặt nhẹ ngón tay lên trên môi Cố Khê Hàn, chặn lời hắn muốn nói: “Tông chủ, mời ngài quay về.”
“Đi tìm người trong lòng của ngài đi.”
Sau khi Cố Khê Hàn rời đi thì trùng hợp đụng phải Hoắc Tinh không yên lòng muốn đến xem mọi chuyện ra sao, Hoắc Tinh liếc mắt nhìn hắn một cái, vào cửa nói: “Hai người đã nói gì vậy? Cố tông chủ kia nhìn như thất hồn lạc phách vậy.”
Lý Thích Xuân cầm một cái chén lên, rót cho Hoắc Tinh một chén trà: “Không có gì.
Cẩn thận kẻo nóng.”
Hoắc Tinh uống trà, nhìn chằm chằm Lý Thích Xuân, Lý Thích Xuân bị nàng nhìn đến không được tự nhiên: “Có chuyện gì à?”
“Hai người,” Hoắc Tinh không biết nên nói như thế nào cho đúng, “Hai người, thật sự không còn là đạo lữ sao?”
Lý Thích Xuân thờ ơ nói: “Hắn nói hắn không đồng ý.”
“Hắn không đồng ý? Hắn là cái thá gì mà không đồng ý!” Hoắc Tinh đột nhiên vỗ lên bàn trà, suýt nữa làm cái ly rơi xuống, “Đệ chờ chút, ta sẽ đi đánh hắn một trận, đánh tới khi nào hắn đồng ý mới thôi.”
Lý Thích Xuân bật cười: “Đệ đã nói rõ rồi, dựa theo tính tình của ngài ấy, hẳn là sẽ không đến nữa, cứ như vậy đi.”
Lý Thích Xuân rụt cổ, không dám nói lời nào.
“Đệ đã nói về tình trạng của cơ thể với hắn chưa?”
Lý Thích Xuân lắc đầu: “Không.
Đệ không muốn cho hắn biết vậy thì nói với hắn làm gì?”
“Vì sao không muốn nói cho hắn biết?”
“Sư tỷ.” Lý Thích Xuân bất đắc dĩ nói, “Mọi người luôn hy vọng rằng họ có thể trở nên hoàn hảo trước mặt người họ yêu.
Đời này của đệ đã khổ đủ rồi, đệ không muốn chết quá khó coi trước mặt hắn.”
“Nói bừa gì đấy!” Hoắc Tinh vừa tức vừa đau lòng, “Cho dù đệ có chết thì ta cũng đến bắt đệ trở về!”
Lý Thích Xuân lắc đầu: “Đệ chỉ cầu sư tỷ và sư huynh vào ngày nào đó phát hiện đệ đã chết, có thể chôn đệ ở gần sư phó một chút.
Sau khi xuống dưới, đệ sẽ bồi tội với sư phụ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Quả nhiên khi viết đến những đoạn mâu thuẫn và xung đột thì tôi cảm thấy bút lực của mình chưa ổn… Sau đó , bởi vì tôi muốn làm cho truyện thêm cẩu huyết, có khả năng sẽ viết rối rắm và xoắn hơn.
Thật ra tôi đã kìm lòng không dám đọc bình luận, cũng không biết mọi người xem xong có cảm xúc như thế nào, nếu bạn nào thích thì tôi xin cảm ơn, còn bạn nào không thích đọc, nếu muốn mắng có thể nhẹ tay một chút ( đậy nắp nồi )