Ngày vui qua mau, các sư huynh sư tỷ định ở Thiên Cơ Đường thêm một thời gian, nhưng lại phải giải quyết một số công chuyện phức tạp, nên bọn họ lần lượt đi về trước ngày rằm tháng giêng, ngay cả một chén nguyên tiêu cũng không kịp ăn.
Nếu không phải quà của các sư huynh sư tỷ còn ở đó, Lý Thích Xuân cũng cảm thấy khoảng thời gian náo nhiệt và dịu dàng này tựa một giấc mộng đẹp, giống như trăng trong nước, hoa trong gương không thể nào chạm vào được.
Sáng sớm ngày mười bốn tháng Giêng âm lịch, Cố Khê Hàn đột nhiên hỏi Khổng Phục Hành: “Ngày mai có phải là ngày mười lăm không?”
“Phải.
Tông chủ có gì phân phó?”
“Không có việc gì.” Cố Khê Hàn như đang suy tư gì đó, một lát sau lại nói, “Ngươi đi tìm một cái đèn lòng thật đẹp, đơn giản một chút, buổi tối đem đến cho ta.”
Khổng Phục Hành tuân lệnh, đi tìm đèn lồng.
Cố Khê Hàn đứng ở khoảng sân trước cửa điện nhìn về phía Thiên Cơ Đường, nhưng thứ mà hắn nhìn thấy chỉ núi non trùng điệp.
Tết Nguyên Tiêu năm trước, hắn sẽ ăn một chén bánh trôi nước*.
Mì là do Lý Thích Xuân làm, nhân cũng là Lý Thích Xuân làm, bánh trôi nước cũng do Lý Thích Xuân làm rồi đem đi nấu.
Bánh trôi nước mềm mà không dính, nhân ngọt mà không béo, rất hợp khẩu vị của hắn.
Năm nay Lý Thích Xuân không ở đây, vậy thì đổi lại hắn sẽ làm bánh trôi nước cho Lý Thích Xuân.
Hắn xoay người đi về phòng bếp, tính tìm một người dạy hắn nên làm như thế nào để làm bánh trôi nước thật ngon.
Cứ đến ngày rằm tháng Giêng, nơi nơi đều tràn đầy không khí vui mừng, có rất nhiều người bán đèn lồng treo đầy sạp hàng, nhà nào cũng chuẩn bị đồ ăn và đồ dùng ngày Tết.
Trong nhà họ Lý ở Quý Châu, người hầu vội vàng chạy vào cửa nói: “Phu nhân, phu nhân! Công tử đã về rồi!”
“Đã về rồi à?” Mạc Hi Dung vui mừng đứng dậy, “Về rồi à?”
“Mẹ!” Lý Thừa Thu bước vào cửa đã đi đến bên cạnh mẫu thân, nắm lấy tay mẫu thân.
Mạc Hi Dung cẩn thận nhìn hắn từ trên xuống dưới, thở dài: “Đã lâu rồi ta không gặp con, con trai của ta thật sự đã trưởng thành.”
Hai mẹ con đã lâu không gặp nhau, nên có rất nhiều chuyện riêng tư muốn nói, Mạc Hi Dung nghe Lý Thừa Thu nói chuyện, trong lòng càng thêm vui mừng.
Cho đến khi Lý Thừa Thu nói với nàng, vài ngày trước gặp đại ca, khoảnh khắc đó nét tươi cười trên mặt Mạc Hi Dung liền phai nhạt đi rất nhiều: “À, tiểu Xuân.
Hiện tại nó như thế nào rồi?”
Lý Thừa Thu trả lời ngắn gọn, Mạc Hi Dung liền nói: “Ta quên mất, phụ thân của con đang ở Dược Lư chờ con, chắc là chờ đến sốt ruột rồi, con mau đi đi.”
Lý Thừa Thu gật đầu, vòng qua bà để đến Dược Lư tìm Lý Nghiêu.
Lý Nghiêu đang viết cái gì đó ở bàn, nghe thấy động tĩnh nên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Thừa Thu đến liền đặt bút xuống cười nói: “Về rồi à.”
“Vâng.
Phụ thân đang bận phải không?” Lý Thừa Thu ngồi vào phía đối diện, đặt tay lên trên gối mạch bắt gối, để Lý Nghiêu bắt mạch cho cậu.
“Không bận, chỉ là ta đang nhớ lại hôm qua đã dùng thuốc gì thôi.”
Lần này kiểm tra mạch thật lâu, lâu đến mức làm Lý Thừa Thu cảm thấy có chút bất an, Lý Nghiêu mới thở phào một hơi, có vẻ như trút được ít gánh nặng: “Linh mạch tiên thiên bị thiếu đã mọc lại, kỳ độc trong đó cũng đã trừ bỏ tận gốc.
Tốt, quá tốt rồi! Xem ra Đồng Mệnh Cổ phối hợp với Như Kính Đan thật sự có hiệu lực kinh người.”
Lý Thừa Thu rất kinh ngạc: “Vậy thì ý của phụ thân là cổ này có thể lấy ra sao?”
“Đương nhiên, vi phụ sẽ lấy cổ ra cho con.”
Lý Nghiêu lấy ra một vại dược, bôi một ít lên cổ tay Lý Thừa Thu, khối thuốc chậm rãi biến mất.
Hắn lại lấy ra một lọ máu nhỏ đổ ra đĩa ngã, đặt bên cạnh cổ tay Lý Thừa Thu, rồi sau đó lấy ra một con dao bén mỏng đã được ngâm thuốc, nhanh chóng rạch một đường không sâu trên cổ tay Lý Thừa Thu.
Kỳ dị chính là miệng vết thương không chảy máu, sau một hồi lâu, lại có mười cổ trùng chỉ hắc hồng chui ra từ miệng vết thương, bò đến một đĩa nhỏ đầy máu kia.
Lý Nghiêu thoa thuốc cho Lý Thừa Thu, rồi băng bó vết thương, Lý Thừa Thu nhìn những cổ trùng đó hỏi: “Này đó là trùng tử? Vậy trùng mẫu trong cơ thể của đại ca làm sao có thể lấy ra?”
“À.” Lý Nghiêu buộc chặt băng lại, sắc mặt khôgn thay đổi, “Cái kia à, không cần quan tâm, khi trùng tử lấy ra thì tự nhiên trùng mẫu sẽ chết.”
Khi trùng tử cuối cùng cũng rời khỏi cơ thể, Lý Thích Xuân cảm thấy đầu quả tim đau nhói, chén thuốc trong tay với những món đã được chuẩn bị chưa không kịp đặt trở lại bàn, liền rơi xuống đất, đồ rải đầy đất.
Đau đớn càng ngày càng kịch liệt, Lý Thích Xuân cơ hồ có thể cảm giác được chỉ cổ trùng đang điên cuồng cắn xé máu thịt của mình.
Lý Thích Xuân đau đến thở không nổi, y ngã xuống bên cạnh bàn, cuộn tròn người lại, nhưng cũng vô ích.
Dùng chút sức lực cuối cùng của mình liều mạng rút con dao găm ở thắt lưng mình, đột nhiên đâm mạnh vào ngực, xuyên qua chỉ cổ trùng kia, cũng xuyên qua trái tim mình.
Cố Khê Hàn, người bị Hoắc Tinh và Mạnh Quan Sùng xem thường, vừa bước vào phòng tìm y thì thấy một màn như vậy, đầu óc nhất thời trống rỗng, cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, vội chạy đến bên cạnh Lý Thích Xuân chỉ hai ngón tay vào cái trán, đưa linh lực vô tận vào cơ thể Lý Thích Xuân, cố gắng giữ mạng y.
Lý Thích Xuân nhìn thấy hắn đến, vẻ mặt ngày càng thống khổ, thậm chí còn kèm theo sự hoảng sợ, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Cố Khê Hàn kề sát vào người y, mới nghe rõ y nói là đừng nhìn.
Đừng nhìn cái gì?
Cố Khê Hàn không nghĩ được nhiều, gào lên: “Tiểu Xuân, tiểu Xuân em đừng sợ, em nghe ta nói ——”
Hắn định nói cho Lý Thích Xuân làm thế nào để giữ được nguyên thần và hồn phách của mình, nhưng đột nhiên lại dừng.
Bởi vì nguyên thần và linh lực của Lý Thích Xuân đang đi trôi rất nhanh, nhan thuật của y cũng duy trì không được nữa, lúc này Cố Khê Hàn mới nhìn ra được gương mặt thật của Lý Thích Xuân mặt.
Trong trí nhớ của hắn, Lý Thích Xuân tuy rằng có gầy đi, nhưng chắc chắn hai má sẽ không hóp sâu vào như vậy, nốt ruồi đỏ kia tựa hồ mờ đi một chút, nhưng so với sắc mặt trắng bệch của Lý Thích Xuân thì vẫn tươi hơn một chút.
Thậm chí còn xuất hiện những nếp nhăn ở đuôi mắt.
Còn tóc của Lý Thích Xuân nữa.
Cố Khê Hàn còn nhớ rõ mái tóc đen kia thoang thoảng mùi cỏ, nhớ rõ cảm giác mượt mà khi giữ ở trong tay, nhớ rõ mái tóc đen kia bóng nhẹ lên khi hắt sáng.
Nhưng hiện tại thì tóc của Lý Thích Xuân không còn bị che giấu bởi nhan thuật, thế nên nửa đen nửa trắng kia, khô héo không còn tươi sáng.
Thì ra y sử dụng nhan thuật là để che giấu những thứ đó, chính là không muốn để Cố Khê Hàn nhìn thấy.
Lý Thích Xuân, sao y lại như thành như thế này?
Cố Khê Hàn vừa bất ngờ vừa đau đớn, nhưng phản ứng của hắn lại làm Lý Thích Xuân hiểu lầm, Lý Thích Xuân muốn nâng tay lên tay che mặt, nâng được một nửa liền kiệt sức rớt xuống, đột nhiên bị Cố Khê Hàn nắm lấy.
Hốc mắt Cố Khê Hàn ửng đỏ, nhẹ nhàng đặt tay y trên mặt đất, sau khi buông ra y thì giơ tay vẽ một đạo phù chú rất phức tạp lên không trung: “Tiểu Xuân, đừng sợ.”
Ngực Lý Thích Xuân chảy ra nhiều máu khiến cả người y toàn là máu, tầm nhìn và ý thức y đã dần mơ hồ, muốn nhìn Cố Khê Hàn một lần nữa, nhưng dù thế nào thì y vẫn không thấy rõ.
Không cần vì ta phí lực, y nghĩ.
Để ta đi đi.
Phù chú phức tạp đòi hỏi rất nhiều linh lực, giống nhau tu sĩ có thể vẽ ra ba bút đã là không dễ, một phần linh lực của Cố Khê Hàn dùng để duy trì sự sống cho Lý Thích Xuân, cho dù hắn là kiếm tu mạnh nhất, linh lực hùng mạnh hiếm có trên đời, lúc này cũng đã cố hết sức.
Hắn nhìn Lý Thích Xuân hai mắt dần nhắm lại, hoảng hốt nói: “Tiểu Xuân đừng ngủ, tiểu Xuân!”
Đợi cho bùa định hồn rơi xuống ngực Lý Thích Xuân, Cố Khê Hàn còn không kịp thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kiểm tra hồn phách Lý Thích Xuân, thì phát hiện vẫn là mình đã muộn một bước.
Lý Thích Xuân không cầu sống mà chỉ cầu chết, một hồn hai phách đã rời khỏi thể.
Hoắc Tinh nghĩ đến việc sẽ đi xem bọn họ hai người, nhưng không ngờ tới lại thấy sư đệ của mình ngã vào trong vũng máu, tay Cố Khê Hàn vẫn còn nắm con dao cắm ở ngực y.
Dây thần kinh trong đầu Hoắc Tinh đột nhiên giật, không chút nghĩ ngợi liền xông lên tát Cố Khê Hàn, giọng nói đanh thép: “Mày thực sự đã giết tiểu Xuân? Cố Khê Hàn, mày điên rồi sao?”
Một cái tát này hoàn toàn đem Cố Khê Hàn từ kinh ngạc và đau lòng đánh cho tỉnh lại, hắn đột nhiên rút dao găm ném qua một bên, dùng hai tay che ngực Lý Thích Xuân lại, dùng linh lực để lại miệng vết thương chưa kịp khép làm người ta sợ hãi.
“Lúc ta đến thì đã như thế.
Bùa định hồn chậm một bước, đã có một hồn hai phách của y rời khỏi thể, sư tỷ có thể đem một hồn hai phách kia gọi trở về không?”
Sau Hoắc Tinh bình tĩnh lại, biết rằng những gì Cố Khê Hàn nói ra là thật hay là giả đi nữa, lúc này cứu Lý Thích Xuân mới trở về là ưu tiên hàng đầu.
Nàng lập tức lấy từ trong túi ngọn nến và thắp lên, bày xung quanh Lý Thích Xuân, sau đó lấy ra một một chiếc chuông vàng lắc nhanh, trong miệng đọc chú ngữ không ngừng.
Ai ngờ cho đến khi những ngọn nến đó đã cháy gần hết, một hồn hai phách của Lý Thích Xuân vẫn chưa được triệu hồi.
Sắc mặt của Hoắc Tinh cực kỳ khó coi, nàng dừng bàn ta đang rung chuông: “Ta chỉ có thể cảm nhận được một hồn hai phách kia của đệ ấy chưa tan biến, nhưng không tìm thấy, cũng không nhận được phản hồi.”
Cố Khê Hàn trầm mặc không nói, Hoắc Tinh lau mặt, lúc này mới lo lắng đi xem xét tình huống của Lý Thích Xuân, nhưng bị khuôn mặt của Lý Thích Xuân dọa tới mức hít một hơi: “Tiểu Xuân, tiểu Xuân làm sao ——”
Cố Khê Hàn nhíu mày: “Các người cũng không biết tình trạng của em ấy?”
Hoắc Tinh lắc đầu: “Bọn ta bảo y bỏ nhan thuật đi, nhưng y không chịu, y…”
Hoắc Tinh nghiến răng nghiến lợi hỏi Cố Khê Hàn: “Cố Khê Hàn, mấy năm nay, rốt cuộc mày đã làm gì y?”
Cố Khê Hàn nhỏ giọng nói: “Là do ta không tốt.”
Vết thương trên người Lý Thích Xuân đã được Cố Khê Hàn dùng linh lực chữa lành, Cố Khê Hàn cởi áo ngoài của hắn bọc lấy y, sau đó bế người đến trên giường để y nằm xuống.
Hoắc Tinh véo giữa mày, nàng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Cố Khê Hàn, nhưng lúc này nàng nhất định phải hỏi: “Ngài định thế nào?”
“Ta muốn cứu y trở về.”
Hoắc Tinh hừ lạnh một tiếng: “Tiểu Xuân từng nói, nếu y chết đi thì chúng ta cũng đừng cứu y.”
“Lời y nói không tính.”
“Lời của y không tính chẳng lẽ tính lời ngài nói à?” Hoắc Tinh cười nhạt, quả thực nàng lại muốn tát cho hắn một cái nữa, “Lúc trước ngài đối xử với y như thế nào? Hiện tại ngài lấy thân phận gì mà tới trước mặt ta ra vẻ thị uy?”
“Không phải ta ra vẻ thị uy.” Cố Khê Hàn nắm lấy bàn tay đã lạnh của Lý Thích Xuân, “Ta chỉ là, chỉ là không muốn y chết.”
Hoắc Tinh nhặt con dao găm trên mặt đất lên nhìn, xác nhận là Cố Khê Hàn không nói dối, Lý Thích Xuân đúng thật là tự sát.
“Ngài có biết vì sao tiểu Xuân lại tự sát không?” Cố Khê Hàn quay lại nhìn nàng, thấy nàng quơ quơ con dao găm, trên đầu dao tựa hồ có thứ gì, “Là bởi vì cái này.”
Cố Khê Hàn nhận lấy con dao găm, mới nhận ra con dao này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời hắn không nhớ ra.
Hắn nhìn thứ trên con dao: “Đây là cổ trùng à?”
“Xem ra y thật sự không nói với ngài.” Hoắc Tinh cười nhạo một tiếng, ở trong lòng thầm mắng tiểu sư đệ ngu ngốc.
Cố Khê Hàn nhíu mày.
“Cổ trùng trong cơ thể y là trùng mẫu, trùng tử là ở trong người đệ đệ hắn.
Mấy năm nay, cổ trùng liên tục cắn nuốt máu thịt và linh lực của tiểu Xuân, để đi nuôi dưỡng Lý Thừa Thu.”
“Người nói cái gì?” Cố Khê Hàn đột nhiên đứng dậy.
“Phản ứng lớn như thế làm gì.” Hoắc Tinh nói, “Cổ trùng là do phụ thân của bọn họ nuôi, từ sớm đã tính dùng cho Lý Thừa Thu.
Năm ấy bọn họ xảy ra chuyện, vừa vặn cho y một cơ hội.”
“Chỉ là ta không nghĩ tới, phụ thân và mẫu thân với đệ đệ thế mà ngoan độc đến vậy, không chịu chừa cho tiểu Xuân một con đường sống.”