Năm thứ mười tám đầu triều Nguyên, phu nhân của Lý gia phát hiện mình đã mang thai ba tháng.
Lý Nghiêu tự mình kiểm tra mạch sau đó cảm thấy có gì đó khác lạ, đặc biệt thỉnh riêng tam trưởng lão Dược Tông đến.
Sau khi tam trưởng lão kiểm tra, cau mày vuốt râu nói, trong bụng Mạc Hi Dung có hai bào thai, nhưng một mạnh một yếu, đến cuối cùng có lẽ chỉ có một đứa sống, nếu một đứa còn lại sống sót thì sinh ra bẩm sinh thiếu hụt, ngày sau linh mạch sẽ yếu ớt, sẽ hay ốm vặt và bệnh tật quấn thân.
Mọi người đối với chuyện này đều bó tay không có giải pháp, tam trưởng lão cũng chỉ có thể kê thuốc, tận lực mới giữ được mạng của bào thai yếu đuối kia.
Mấy tháng sau, Mạc Hi Dung sinh ra cặp song sinh, ca ca trắng trẻo mập mạp rất đáng yêu, đệ đệ lại nhỏ bé gầy yếu, thậm chí tiếng khóc rất yếu ớt.
Tuy nói rằng đều là con ruột của mình, nhưng nốt ruồi đỏ dưới mắt đứa con cả tựa như một điềm báo, chứng minh y suýt nữa giết chết đệ đệ của mình.
Mạc Hi Dung ôm Lý Thích Xuân trong chốc lát liền đưa y cho bà vú chăm sóc, giữ Lý Thừa Thu bên cạnh mình, Lý Nghiêu chỉ liếc mắt nhìn Lý Thích Xuân một cái liền vẫy tay, ý bảo bà vú nhanh chóng mang y đi.
Hai vợ chồng Lý Nghiêu và Mạc Hi Dung mặc dù nhìn thấy Lý Thích Xuân liền cảm thấy ghê tởm trong lòng, nhưng nói như thế nào nói cũng là con ruột của mình, rốt cuộc không đối xử tệ với y, ăn mặc tiền nông đều chu cấp thật tốt, chẳng qua không cho để bên người, cũng không có thói quen đối xử y như đối tốt với Lý Thừa Thu, cho nên từ nhỏ Lý Thích Xuân không cảm nhận được yêu thương từ cha mẹ.
Nhưng trời sinh bản chất của Lý Thích Xuân rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, y biết cha mẹ không thích mình nhưng lại không biết vì sao, thế là y đối với cha mẹ gần như cung kính, mối quan hệ của y với cha mẹ ngày càng khó xử.
Theo thời gian, hai anh em chậm rãi lớn lên, Lý Nghiêu và Mạc Hi Dung phát hiện chỉ cần bọn họ ở cạnh nhau sẽ phát sinh những chuyện không tốt, thí dụ như hai người ở trong sân chơi đùa, không biết làm sao Lý Thừa Thu đang ngồi đu dây bị ngã, té vỡ trán; thí dụ như hai người cùng ăn cơm, không biết làm thế nào súp lại đổ trên người Lý Thừa Thu, nóng đến nỗi làm cậu bật khóc.
Hai vợ chồng cũng không biết rốt cuộc là trùng hợp hay là Lý Thích Xuân thật sự khắc mạng với đệ đệ, tóm lại bọn họ cũng không muốn để hai anh em tiếp xúc nhiều, dứt khoát bảo bà vú mang Lý Thích Xuân tới Thiên viện, rất lâu cũng không đến gặp mặt một lần.
Năm ấy Lý Thích Xuân được sáu tuổi, lão Đường chủ của Thiên Cơ Đường đến Địch Thủy Thành xem xét tình huống cửa hàng ở đây, ở cửa hàng gặp được Lý Thích Xuân còn nhỏ.
Cửa hàng của Địch Thủy Thành từ bên ngoài thoạt nhìn giống tiệm thợ rèn, trước cửa thật sự có một đống công cụ, thợ sư ở đằng kia làm một ít đồ thủ công đơn giản, xem như đó một lời chào thu hút khách đến.
Lý Thích Xuân hay chạy tới xem, thợ sư thấy y đáng yêu, nên cho y làm một ít vật nhỏ, phát hiện đứa nhỏ này có thiên phú kinh người, trùng hợp là lão Đường chủ đến đây, nên nói với lão Đường chủ một phen.
Lão đường chủ nhìn ám khí tinh xảo trong tay, hỏi lần nữa: “Thật sự là do con làm à?”
Lý Thích Xuân đang cầm kẹo hồ lô trong tay, rụt rè gật đầu, lão Đường chủ vui vẻ cười to, làm ảo thuật lấy ra một cái bánh ú đưa cho Lý Thích Xuân: “Con có muốn học làm thêm nhiều vật không? Nhận ta làm thầy, ta sẽ dạy cho con được không?”
Lý Thích Xuân nhìn xem lão Đường chủ, lại nhìn kẹo trong tay lão, vươn tay cầm lấy, nhỏ giọng nói: “Được ạ.
”
Lý Thích Xuân đưa lão Đường chủ trở về Lý gia, lão Đường chủ nói hai vợ chồng Lý Nghiêu rằng bản thân mình muốn nhận Lý Thích Xuân làm đồ đệ, bọn họ cũng biết được làm đồ đệ của lão Đường chủ ở Thiên Cơ là một chuyện rất may mắn, không nghĩ tới Lý Thích Xuân lại có vận khí tốt đến thế, nên không cần suy nghĩ nhiều liền gật đầu đồng ý.
Thế là Lý Thích Xuân đeo trên lưng một cái tay nải nhỏ, cứ như vậy mà bị lão Dường chủ dắt đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay vừa vặn có nhiều thời gian hơn một chút, chương sau vẫn là đăng vào thứ bảy, yêu mọi người.