Những chuyện đã xảy ra trước sáu tuổi, Lý Thích Xuân không nhớ rõ lắm, vì vậy chỉ nói đôi lời về nó, chủ yếu vẫn là kể chuyện sau khi lão Đường chủ dẫn y về Thiên Cơ Đường.
Y chậm rãi nhớ lại khoảng thời gian học nghệ, kể chuyện về sư phó, các sư huynh sư tỷ, giống một người yêu sách thừa dịp thời tiết tốt, đem những quyển sách mình trân quý thật cẩn thận phơi dưới ánh nắng.
Ba vị thần tiên yên tĩnh lắng nghe, Bạch Tích Độ và Hứa Vân Tùng hai người yêu thích thoại bản nên đặc biệt hâm mộ, họ sẽ hỏi Lý Thích Xuân mấy vấn đề hoặc là nói tiếp mấy câu.
“Một năm bọn ta được về nhà một chuyến, mỗi lần như vậy là tầm một tháng, tự mình chọn ngày, thường thì ta sẽ trở về nhà vào tám tháng, bởi vì ở Địch Thủy Thành có một cửa hàng làm bánh trung thu ăn rất ngon.”
“Năm ấy ta mười hai tuổi…” Lý Thích Xuân đột nhiên dừng lại.
Bạch Tích Độ hỏi: “Năm cậu mười hai tuổi đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Thích Xuân ôm trán lắc đầu: “Hình như năm ấy có sự kiện lớn xảy ra, nhưng ta nhớ không được.”
Lý Thích Xuân không nghĩ tới nữa, nói tiếp: “… Quan hệ của ta và người nhà hoàn toàn chuyển biến xấu khi ta mười sáu tuổi.
Sau khi ta về nhà được mấy ngày, cơ bản là ta luôn ở một người trong sân, hoặc là đến cửa hàng.
Đột nhiên ngày kia, Lý Thừa Thu tới tìm ta, nói ở ngoài thành có hoa Mộc Nguyệt đang nở rộ trong sơn cốc, muốn ta cùng hắn đi hái chúng.”
Sau khi Lý Thích Xuân nhập học ở Thiên Cơ Đường thì Lý Thừa Thu cũng bị đưa vào Dược tông.
Cậu sinh ra đã yếu ớt, ở Dược tông để tiện cho việc điều dưỡng.
Quan trọng là cậu cũng cảm thấy hứng thú với thuốc, vì thế tam trưởng lão liền nhanh chóng nhận cậu làm đồ đệ.
Giống như thợ sư cần đi khắp nơi tìm kiếm nguyên liệu thích hợp thì dược sư cũng cần thu thập các loại thảo mộc.
Hoa Mộc Nguyệt kia chỉ nở rộ vào Tết Trung Thu mỗi năm, sau khi hái xong cần ngâm nhanh vào nước đá để tránh bị thối rữa, Lý Thừa Thu sợ mình làm không kịp, nên đến tìm Lý Thích Xuân hỗ trợ.
Ai ngờ được có một tán tu cũng ở trong sơn cốc muốn hái hoa Mộc Nguyệt kia, còn có một độc tu, không biết nghĩ thế nào, muốn dùng hai anh em để thử loại độc mới của hắn.
Độc tu này có tu vi cao hơn bọn họ rất nhiều, không qua được mấy chiêu liền trói hai người bọn họ lại bắt ăn độc, tự mình ngồi ở một bên chờ kết quả.
“Không biết vì sao, thuốc kia đối với ta tựa hồ không có gì tác dụng, nhưng Lý Thừa Thu phản ứng rất dữ dội, khi đó ta còn cho rằng hắn sẽ chết.”
Kẻ tu độc nhìn phản ứng của Lý Thừa Thu, đầu tiên là kích động cười to, trong miệng lẩm bẩm gì đó, nhưng khi nhìn đến Lý Thích Xuân vẻ mặt lại phẫn nộ, nhổ nước bọt rồi vội vàng rời đi.
Trên người Lý Thích Xuân mang theo một lưỡi dao khắc mỏng nhận, y không biết người nọ có quay trở về hay không, nên vội vàng cắt đứt dây thừng cột mình và Lý Thừa Thu, cõng Lý Thừa Thu trên lưng triệu hồi Quy Nguyệt đến nhanh chóng chạy về Lý gia.
Cùng lúc đó, tam trưởng lão và vợ chồng Lý gia đang ở sảnh ngoài nói chuyện, nhìn thấy dáng vẻ của Lý Thừa Thu liền hoảng sợ, vội vàng đưa đến Dược Lư cứu chữa.
Sau khi vợ chồng Lý gia hỏi chuyện gì đã xảy ra, Mạc Hi Dung thì xoa nước mắt không nói lời nào, Lý Nghiêu lại nổi giận đùng đùng tát Lý Thích Xuân một bạt tai, cắn răng nói: “Hầu như lần nào mày đến gần em mày thì nó sẽ bị thương, tao đã sớm nói với mày rồi, mày cách xa nó một chút, nhưng tại sao mày không nghe? Từ lúc mày còn trong bụng mẹ thì suýt nữa đã giết em mày một lần, hôm nay lại hại nó trúng độc, có phải mày nhất định phải khắc chết nó mới vui vẻ đúng không!”
Lý Thích Xuân ôm mặt, một câu phản bác cũng nói không nên lời.
Lý Nghiêu càng nhìn thấy dáng vẻ này của y càng tức giận, hừ một tiếng vung tay áo rời đi.
Ngày đó về sau, vợ chồng Lý gia liền không hề cho phép Lý Thích Xuân gặp Lý Thừa Thu nữa, Lý Thích Xuân ở lại trong nhà hai ngày, sau khi biết được Lý Thừa Thu đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, liền tính trở về Thiên Cơ Đường.
Vào đêm trước khi đi, Lý Nghiêu đột nhiên tới tìm y, đầu tiên là nói xin lỗi với y, sau đó nói mình có một phương pháp, có thể bổ sung linh mạch cho Lý Thừa Thu, hỏi Lý Thích Xuân có nguyện ý hay không.
Lý Thích Xuân nghe hắn nói xong, trầm mặc một lát, gật gật đầu: “Đồng ý.”
Sau Lý Thích Xuân trở lại Thiên Cơ Đường, có một lần không cẩn thận bị dao rạch 1 vết thật sâu ở trên tay.
Y không kịp xử lý miệng vết thương, đúng lúc Hoắc Tinh tới đưa sách cho y thấy được nên xử băng vết thương lại cho y.
Lý Thích Xuân chối từ không được, chỉ có thể đưa tay qua.
Hoắc Tinh nhúng thuốc rửa sạch miệng vết thương cho y, đột nhiên hít hít mấy cái: “Tại sao máu của đệ không có mùi vậy?”
Lý Thích Xuân ngây ngô mà nhìn nàng, nhếch miệng cười.
Hoắc Tinh: “…”
“Nói thật đ, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Lý Thích Xuân bắt đầu nói đông nói tây trốn tránh trả lời, Hoắc Tinh không phải là người dễ gạt, trực tiếp đem người cột vào ghế, khoanh chân ngồi ở đối diện, cười như không cười nhìn y.
Lý Thích Xuân lại giở trò là làm nũng, Hoắc Tinh cũng không lay động, Lý Thích Xuân đành phải chuyện đã xảy ra lúc ở nhà.
Hoắc Tinh sau khi nghe xong vừa tức vừa đau lòng, nàng thả người ra rồi ôm vào trong ngực hỏi cha có đánh y đau không, cổ trùng có ảnh hưởng đến y không.
Lý Thích Xuân xem nhẹ vấn đề thứ nhất, đem những lời Lý Nghiêu nói thuật lại cho Hoắc Tinh nghe: “Phụ thân nói, đợi sau khi cơ thể của đệ đệ hoàn toàn khôi phục, thì ngày chết của cổ trùng không xa, chỉ cần kịp thời lấy ra thì sẽ tốt.
Trừ việc đôi khi sẽ đau một chút, còn lại cũng không ảnh hưởng đến những thứ khác.”
Hoắc Tinh lại an ủi y một phen, sau đó liền rời đi đem tin tức này nói cho những người khác.
Lý Thích Xuân khe khẽ thở dài, sờ ngực.
Lý Nghiêu lừa y, y lừa Hoắc Tinh.
Cổ trùng trong cơ thể Lý Thừa Thu thật sự được lấy ra kịp thời, nhưng trùng mẫu trong cơ thể y đã ăn sâu vào trong tim, không bao giờ lấy ra được nữa.