Lý Thừa Thu dần bình tĩnh lại, cởi tay nải xuống đưa cho Cố Khê Hàn: “Ta không biết y đã… Thuốc này là cho y dùng.”
Cố Khê Hàn nhận lấy nói cảm ơn, lại nghe Lý Thừa Thu hỏi: “Ngài có thể đưa y trở về không?”
“Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Hai người đứng đối diện nhau không nói gì trong chốc lát, Lý Thừa Thu lại nói: “Nếu cần hỗ trợ thì nói với ta.”
Sau khi Lý Thừa Thu rời đi, Cố Khê Hàn mở tay nải ra nhìn, bên trong có không ít chai lọ, còn có một tờ giấy viết hướng dẫn sử dụng thuốc.
Hắn mang tay nải về Thanh Bình Điện cẩn thận cất giữ, rồi rời khỏi Vân Sơn.
Kiếm Tông tiền nhiệm là Kim Thư Vọng sau khi đem chức vị Kiếm Tông truyền cho Cố Khê Hàn liền rời Vân Sơn đi du ngoạn khắp nơi, cuối cùng lựa chọn ở lại trong sơn cốc Thục Trung mà thanh tu, không thích người khác quấy rầy, không phải vì bất đắc dĩ thì Cố Khê Hàn cũng không đi tìm ông.
Nhưng mà hiện giờ hắn không còn biện pháp, chỉ có thể đi đến trước Thục Trung cầu sư phó ra tay giúp đỡ.
Kim Thư Vọng trước nay không để ý vật ngoài thân, chỉ dựng căn nhà tranh vách đơn giản.
Cố Khê Hàn quỳ gối trước căn nhà tranh lung lay sắp đổ, quỳ lạy hành lễ vẫn chưa đứng dậy, chỉ thẳng lưng hướng về phía Kim Thư Vọng bắt đầu trần thuật lý do tới đây.
Sau khi hắn nói xong khoảng một lúc lâu sau, giọng Kim Thư Vọng mới chầm chậm truyền ra từ trong phòng: “Cố Khê Hàn.”
Cố Khê Hàn cúi đầu nói: “Có đệ tử.”
“Buổi học đầu tiên ta đã dạy con điều gì?”
“Người tu luyện, trước tiên phải tu chân tâm.”
Người tu luyện, trước tiên phải tu chân tâm.
Rất nhiều năm về trước, Kim Thư Vọng mang tiểu đệ tử mới vừa nhận bước lên đỉnh Vân Sơn, ôm lấy hắn và nhìn xuống dưới chân núi: “Cố Khê Hàn, con đã nhìn thấy gì?”
Giọng Cố Khê Hàn non nớt vang lên: “Sư tôn, con nhìn thấy mây, thấy cây xanh, thấy đồng ruộng, còn thấy nhà cửa.”
“Còn gì nữa không?”
Cố Khê Hàn nỗ lực mở to mắt: “Còn có con bò và người ạ.”
Kim Thư Vọng bật cười “Ha hả” nói: “Thị lực tốt.
Vậy khi con nhìn thấy những cái đó, có từng nghĩ đến gì không?”
Nghĩ đến điều gì à?
Mặc dù Kim Thư Vọng là tông chủ Kiếm Tông, nhưng tính cách lại không sắc bén như kiếm, ngược lại ôn nhu đôn hậu.
Hắn nhìn cau mày suy nghĩ nhìn tiểu đệ tử, nhẹ giọng nói: “Những đám mây mà con nhìn thấy sẽ tan biến, cây cối mà con nhìn thấy cũng sẽ chết khô, thậm chí đến những con sông mà con nhìn thấy rồi cũng sẽ khô cạn, núi cao cũng sụp đổ.
Con phải nhớ kỹ, muốn tu luyện, trước tiên phải tu tâm.
Những gì con thấy trước mắt chỉ là giả, chỉ có tâm của con mới là thật.
Tâm trong sáng, thế gian sẽ hành xử chuẩn mực; Tâm con vững, con đường tu đạo sẽ ổn định.
Bất cứ lúc nào, cũng đừng lừa dối tâm mình.”
Lời này với Cố Khê Hàn ở thời điểm đó cũng không phải là dễ hiểu, hắn ngây thơ mờ mịt mà đồng ý, đem nó ghi tạc trong đầu, lại không biết đến tột cùng nên làm như thế nào, chỉ có thể chậm rãi cân nhắc.
Kim Thư Vọng thở dài thườn thượt, cửa nhà tranh mở ra và vọng ra: “Vào đi.”
Cố Khê Hàn đứng dậy, phủi bụi đất cọng cỏ trên áo, cung kính cúi đầu đi vào trong nhà.
Kim Thư Vọng ngồi nghiêm chỉnh trước bàn cờ, nhìn đồ đệ đã lâu không gặp, thở dài lần nữa.
Ông ra hiệu cho Cố Khê Hàn ngồi xuống đối diện ông, hắn mở miệng gọi: “Sư tôn.”
Lúc trước, khi hắn và Lý Thích Xuân kết làm đạo lữ, muốn tế thiên địa, bái sư trường, Kim Thư Vọng ở bên ngoài du ngoạn nên một khoảng thời gian sau trở về Vân Sơn, nên cũng có chút hiểu biết về mối quan hệ giữa hai người.
Lúc trước ông đã mờ hồ thấy được mối quan hệ giữa đôi đạo lữ chỉ sợ là cả đời hiềm khích, nhưng không nghĩ rằng tình huống lại phát triển như hôm nay.
Ông cầm con cờ trắng trong, dùng đầu ngón tay vuốt ve một lát mới đặt xuống bàn cờ: “Lúc trước con phải lòng Lý Thừa Thu, cuối cùng vẫn chấp nhận Lý Thích Xuân.
Đồ nhi, khi đó con có bao nhiêu không cam lòng, bao nhiêu tức giận, ta đều nhìn thấy được.
Hiện giờ Lý Thích Xuân không còn nữa, con nói người con thương là y, muốn cứu y trở về, không nói đến chuyện ta nghĩ như thế nào, con hãy tự hỏi bản thân mình rằng con có thực sự yêu y không?”
Cố Khê Hàn cúi đầu dưới ánh nhìn của Kim Thư Vọng, lúc này hắn không phải là Tông chủ của Kiếm Tông cao cao tại thượng, được vạn người kính trọng mà chỉ là đồ đệ được sư tôn hóa giải thắc mắc trong lòng.
Hầu kết của hắn hơi trượt: “Sư tôn, rốt cuộc yêu là gì vậy?”
“Lúc trước con phải lòng Lý Thừa Thu, nhưng cuối cùng người đến bên cạnh con lại là Lý Thích Xuân, và người mà con kết làm đạo lữ chính là Lý Thích Xuân, những gì mà con biết trong năm năm là Lý Thích Xuân hỗ trợ con tu hành.” Hắn dùng đôi tay che mặt, giọng hơi run, “Đồ nhi vẫn luôn cho rằng mình đối với Lý Thích Xuân chỉ là thói quen không hề yêu thích, ngay cả y cũng nói con như vậy.
Nhưng sư tôn, hiện tại đồ nhi cảm thấy không phải như thế.”
Khi Lý Thích Xuân ngã vào hắn trong lòng ngực, cảm giác đau lòng không phải là giả.
Lý Thích Xuân đi rồi, tưởng niệm cũng không phải giả.
Nhưng đó là yêu sao? Hay chỉ là con “Không quen” khi mất đi nó thôi?
Cố Khê Hàn suy sụp nói: “Sư tôn, đồ nhi tu hành không tốt, thấy không rõ tâm mình.”
Kim Thư Vọng im lặng một lát, nói: “Cùng sư tôn chơi một ván cờ, nếu như con thắng, ta sẽ giúp con.”
Mặt trời di chuyển từ đông sang tây, Cố Khê Hàn đặt một con cờ màu đen cuối cùng xuống, Kim Thư Vọng lây ra từ trong tay áo sau đồng xu.
Sau ba lần gieo quẻ, ông nhìn Cố Khê Hàn nói: “Cơ duyên nằm ở Tây Bắc, con đi Côn Luân một chuyến thử xem.”