Ở Thiên Cơ Đường, Hoắc Tinh bực bội ném lung tung đồ lên trên bàn, chọn nửa ngày cũng không chọn ra được một vật hữu dụng.
Mạnh Quan Sùng từ bên ngoài trở về, nhặt những tờ giấy tơi loạn trên mặt đất xếp thành một chồng rồi đặt lại trên bàn: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoắc Tinh cầm lấy ấm trà lạnh trên bàn rót một ly: “Tất cả đều vô dụng.
Theo lý thuyết thì sau khi sinh hồn rời khỏi cơ thể không khó tìm như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với tiểu Xuân?”
Cả ngày qua Mạnh Quan Sùng đã thấm mệt, ngã vào ghế dựa mà nằm, kéo Hoắc Tinh để nàng ngồi lên người mình, vỗ vỗ tay nàng an ủi nói: “Chúng ta không phải đã xác nhận rồi sao, chỉ là không tìm thấy y mà thôi, chứ không phải đã biến mất, vẫn có thể tìm được.
Bên họ Cố kia có tin tức không?”
“Hôm nay mới vừa truyền tin lại đây, nói là có một chút manh mối.” Hoắc Tinh tìm thư từ sọt rác, lấy ra phong thư có ấn tín của Tông chủ Kiếm Tông đưa cho Mạnh Quan Sùng xem.
Mạnh Quan Sùng mở thư xem và nhanh chóng đọc nội dung: “Côn Luân… Côn Luân cách nơi này vạn dặm, còn có đại yêu quái ở đó, làm thế nào tìm được người ở Côn Luân đây?”
Tuy là Lý Thích Xuân đã từng nói qua với bọn họ, bản thân y đúng thật là không muốn sống nữa, nhưng trong lòng Hoắc Tinh và Mạnh Quan Sùng vẫn không muốn y rời đi.
Xem ra Cố Khê Hàn đã ra sức tìm kiếm thì bọn họ dứt khoát sẽ giúp một phen, tự mình suy nghĩ biện pháp tìm y.
Đến nỗi đã từng nghĩ sau khi tìm được phải làm sao bây giờ… Tìm cũng tìm không thấy, nghĩ chuyện đến chuyện sau đó làm gì?
Hai người đều mệt mỏi, yên lặng nghỉ ngơi một lát, Mạnh Quan Sùng hỏi: “Không lẽ nàng cũng nghĩ y đã rồi chết chứ?”
Hoắc Tinh nghe vậy liền đá vào chân hắn một cái: “Chẳng lẽ chàng cũng nghĩ vậy?”
“Đương nhiên là không rồi!” Mạnh Quan Sùng nhích người ra, “Điều ta muốn nói lấu khi tìm được một hồn hai phách thì phải làm gì bây giờ?”
Hoắc Tinh thở dài: “Có thể làm gì bây giờ.
Y nằm ở trên tay Cố Khê Hàn, một hồn hai phách kia cũng là do Cố Khê Hàn tìm, sau khi tìm được… Nếu có thể cứu sống, tình cảm của thằng nhóc này dành cho Cố Khê Hàn không phải là chàng không biết, nói không chừng họ Cố kia nói đôi câu dễ nghe và dỗ dành thì đệ ấy lại không muốn chết nữa.”
Mạnh Quan Sùng ngẫm lại cảm thấy tiểu sư đệ nhà mình rất trân trọng Cố Khê Hàn, đau đầu nói: “Ta cũng không thể hiểu, rốt cuộc họ Cố kia có cái gì để thích chứ? Đúng là một người khó hiểu! Ban đầu chẳng quan tâm đến tiểu Xuân, sau khi tiểu Xuân đi rồi liền nóng nảy, giả vờ thâm tình cho ai xem.”
Hoắc Tinh cười lạnh một tiếng: “Không phải thằng nhóc đó đã nói, người đó đã cứu y, thích ân nhân cứu mạng là chuyện bình thường à.”
Nàng đột nhiên ngồi dậy căm giận nói: “Lúc trước đệ ấy còn với ta, chạy đến nơi này là vì sợ khi mình chết quá khó coi nên không muốn bị Cố Khê Hàn nhìn thấy, lúc đó làm ta tức điên mà!”
Mạnh Quan Sùng không nói gì, đột nhiên nhớ tới điều gì: “Tiểu Xuân có mang tiểu cô nương đến đây đúng không, vậy nàng có biết việc này hay không?”
“Tân Đào à.
Nàng không biết, tiểu Xuân đã chuẩn bị hết, về sau mà bản thân có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng nói cho nàng biết.
Hơn nữa chuyện của tiểu Xuân chúng ta cũng gạt những sư đệ sư muội khác thì Tân Đào làm sao biết được.”
“Vậy thì tốt rồi.
Còn có, còn con ngựa kia của y…” Mạnh Quan Sùng không nói nữa, Hoắc Tinh quay đầu lại thì thấy, người đã lệch qua một bên và dựa vào ghế nhắm mắt lại ngáy khò khè.
Hoắc Tinh thở dài, thầm nghĩ chờ sau khi Cố Khê Hàn tìm được Lý Thích Xuân, nhất định phải đem tiểu sư đệ không làm cho người ta bớt lo, hung hăng mắng cho một trận.
——————
Lý Thích Xuân đi một đường từ Đông Bắc xuống Nam, hướng về Giang Nam mà đi.
Thời tiết đang dần ấm lại, băng tuyết đã chuẩn bị tan rã, Bạch Tích Độ nhanh chân đến xem Giang Nam nổi danh giàu có và đặc biệt là cảnh xuân, nếm thử đồ ăn thức uống ở đây.
Kỳ thật bọn họ muốn đi đâu thì dùng pháp thuật di chuyển là được, dù sao cũng là ra ngoài du ngoạn, nên biến ra một chiếc xe ngựa, Tạ Trần Chu và Hứa Vân Tùng thay phiên nhau đánh xe.
Bạch Tích Độ dựa vào người Lý Thích Xuân ăn điểm tâm xem thoại bản, còn muốn cùng Lý Thích Xuân nói chuyện trời đất.
May mà Lý Thích Xuân từng đọc rất nhiều sách, nói đến câu chuyện gì cũng có thể nói tiếp được đôi câu.
“Đúng rồi, lúc trước cậu nói nhà cậu ở Địch Thủy Thành, và cũng ở gần Giang Nam nữa sao?” Đúng lúc Bạch Tích Độ nhìn đến tên tòa thành trong thoại bản, ngồi thẳng người dậy.
“À.
Địch Thủy Thành nằm phía đông nam Kim Lăng, nơi đó chỉ là một tòa thành nhỏ.”
Bạch Tích Độ gật đầu: “Vậy nên nói Giang Nam có nhiều mỹ nhân, xem ra lời này không phải là giả.”
Lý Thích Xuân khó hiểu, Bạch Tích Độ dựng thẳng một ngón tay lên, theo lời nói mơ hồ chỉ Lý Thích Xuân: “ ‘ Cốt tựa tú khí thanh sơn, thân như vòng chỉ xuân thủy.
Mặt mày cùng thanh nhã mây khói, dáng người giống hai tháng liễu rủ ’, sách này viết cậu giống nhau như đúc.”
Bạch Tích Độ vốn là không phải người phàm tục, tuy nói là hắn từng thế gian với con người trong một khoảng thời gian, nhưng không học được bao nhiêu điều từ người phàm, nói chuyện từ trước đến nay đều nói thẳng ra, nghĩ gì thì gì nói đó.
Tuy nói là sau khi ở chung được một khoảng thời gian thì Lý Thích Xuân cũng đã quen với cách nói chuyện của hắn, nhưng đột nhiên nghe câu khích lệ như vậy, vẫn không biết nên đáp lại làm sao, nghẹn nửa ngày chỉ nói ra một câu cảm tạ.
Bạch Tích Độ không thêm che giấu mà đánh giá y từ trên xuống dưới, sau một lúc lâu gật đầu: “Quả thật là mỹ nhân.”
Hắn bèn đổi chủ đề, lại hỏi: “Cậu có muốn quay lại đó xem chút không?”
Lý Thích Xuân lắc đầu: “Không có gì để xem.”
“Cũng đúng, nhà của cậu đúng thật là không có gì đáng giá để xem.” Bạch Tích Độ khép sách lại, thò người về phía trước rồi vén rèm lên, “Trước tiên chúng ta đi Kim Lăng, thăm Tần Hoài.”
Tạ Trần Chu lên tiếng, hỏi hắn có mệt hay không, có cần tìm một chỗ nghỉ ngơi hay không.
Bạch Tích Độ còn chưa nói hết câu, Hứa Vân Tùng liền ồn ào mở miệng: “Hắn vẫn luôn ở ngồi trong xe thì lấy gì mà mệt, đi nhanh lên, nhanh lên đường thôi.”
Sau khi hắn nói xong liền vén rèm chui vào bên trong xe, ngồi bên cạnh Lý Thích Xuân.
Bạch Tích Độ bất mãn nói: “Quá Hành hỏi ta có mệt hay không, mắc gì mày phải chen lời vào?”
Hứa Vân Tùng “Hừ” một tiếng: “Mày là trẻ con hay sao mà nuông chiều hả, chuyện gì cũng không làm mà cứ ngồi ở trong xe, có gì mà mệt hả?”
“Á à, mày muốn đánh nhau đúng không?”
Hai người cách Lý Thích Xuân cãi nhau, Lý Thích Xuân kẹp ở giữa nên chủ biết ngồi cười khổ, cuối cùng thì cũng có một người dứt khoát chui ra ngoài, người ngồi bên cạnh Tạ Trần Chu lúc này là y: “Quá Hành tiên quân.”
Tạ Trần Chu gật đầu với y: “Có chuyện gì à?”
Lý Thích Xuân nói đùa: “Tích Độ và Trường Thanh tiên quân đang ở trong kia.”
Tạ Trần Chu khẽ cười một tiếng, không nói gì.
Lý Thích Xuân cũng yên lặng ngồi đó, ngẩn người nhìn phong cảnh ven đường.
Một lát sau, Hứa Vân Tùng bụm mặt tủi thân mà vén rèm lên, kêu Lý Thích Xuân trở về trong xe ngồi, đừng đứng ở bên ngoài sẽ trúng gió.
Lý Thích Xuân gật đầu, thay đổi vị trí với Hứa Vân Tùng.
Bạch Tích Độ xoa cổ tay liếc hắn một cái: “Đi ra ngoài làm gì, bọn ta đâu có đánh trúng cậu đâu?”
Lý Thích Xuân sờ mũi: “Ta sợ ảnh hưởng đến hành động của các người.”
Bạch Tích Độ động tác trên tay dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Cậu nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài hoạt động một lát.”
Lý Thích Xuân còn nghĩ rằng hắn lại muốn tìm Hứa Vân Tùng đánh một trận, định cản họ lại, liền thấy Bạch Tích Độ hóa thành nguyên thân, cùng với tiếng kêu trong trẻo vang tận trời xanh rồi giãn ra cánh bay đi.
Lý Thích Xuân ngẩng đầu nhìn hắn bay đi, trong mắt tràn ngập cực kỳ hâm mộ.
Chim bay tự do xiết bao, trời cao biển rộng, không có nơi nào mà chim không bay đến được.
Bạch Tích Độ bay một vòng, rồi dừng ở trên đỉnh xe ngựa, ngoẹo cổ nhìn Lý Thích Xuân nói: “Ta dẫn cậu đi dạo nhé?”
Hai mắt Lý Thích Xuân sáng lên: “Được không vậy?”
Bạch Tích Độ ngậm lấy ống tay áo của Lý Thích Xuân, Lý Thích Xuân mượn lực nhảy ra khỏi xe ngựa, Bạch Tích Độ ném y lên trên lưng mình, một lần lại lần nữa vỗ cánh bay vút lên cao.
Lý Thích Xuân dựa vào lưng của Bạch Tích Độ, gió lạnh thổi ào qua bên hai người bọn họ, muôn vàn cảnh tượng ở trước mắt bọn họ phút chốc mà bay vút về phía sau.
Lý Thích Xuân tựa hồ cảm thấy như mình hóa đã thành một đám mây, một làn gió mà hòa mình vào đất trời nơi đây.
Vài trăm dặm ngoài kia, Cố Khê Hàn và tiểu hồ ly đồng thời ngẩng đầu nhìn về nơi đó, bọn họ đều nhận ra hơi thở quen thuộc.