Hai người họ làm tình thường đau đớn, khi dưới thân Cố Khê Hàn rục rịch, Lý Thích Xuân hoảng hốt nhớ tới ngày bọn họ kết làm đạo lữ.
Cố Khê Hàn vốn không thích y, hôm ấy tế trời đất trên đỉnh Vân Sơn hắn bạnh mặt ra nâng Ngọc Điệp, Lý Thích Xuân còn sợ Cố Khê Hàn sẽ đem Ngọc Điệp đập nát, rồi đẩy y từ đỉnh núi xuống.
Trong bữa tiệc tân hôn đêm đó, Lý Thích Xuân nhìn Cố Khê Hàn bị chuốc rượu hết ly này đến ly khác, muốn ngăn cản nhưng lại không dám.
Mặc dù tửu lượng của Cố Khê Hàn rất tốt, uống nhiều như vậy cũng không say, nhưng không phải sẽ không ảnh hưởng.
Lý Thích Xuân bị hắn lăn lộn ở trên giường rất thảm, trên người đầy dấu cắn trải dài, dưới thân có vẻ như nứt ra một chút rồi, đau đến mức khiến y nín thở, nước mắt không tự giác mà chảy đầy mặt.
Đầu óc y mơ màng, vươn tay ôm lấy cổ Cố Khê Hàn hôn lên, thì bị Cố Khê Hàn ấn trở về, cúi đầu nhìn y bằng ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn không giống động tác kịch liệt dưới thân.
Lý Thích Xuân bị ánh mắt kia làm cho tỉnh táo lại, nâng lên cánh tay che đôi mắt, nghiêng mặt đi.
Không biết khi nào việc làm tình giống như bị tra tấn này kết thúc, Cố Khê Hàn chưa từng nói chuyện vậy mà bây giờ lại cười nhạo một tiếng, kéo tay Lý Thích Xuân sờ xuống tấm trải giường dưới người y: “Ta chỉ biết nữ nhân sẽ chảy máu, tại sao em cũng có?”
Cố Khê Hàn cắn nhẹ vào môi Lý Thích Xuân, dù đau đớn rất nhỏ nhưng đủ kéo Lý Thích Xuân từ trong hồi ức trở về hiện thực, giọng nói giống như trong hồi ức vang lên: “Tại sao em lại khóc?”
Lý Thích Xuân mờ mịt mà chớp mắt, lúc này mới phát hiện mình đã bị nước mắt che khuất tầm nhìn từ bao giờ, đến gương mặt của Khê Hàn gần trong gang tấc cũng có chút mơ hồ.
Y nâng tay lên muốn lau nước mắt, ai ngờ càng lau nước mắt càng rơi nhiều.
Cố Khê Hàn dừng lại động tác: “Sao em lại khóc nữa rồi?”
Lý Thích Xuân lắc đầu, không trả lời.
Cố Khê Hàn tựa hồ thở dài một hơi, cúi người khẽ hôn khóe mắt y thấp giọng hỏi nói: “Vì sao em khóc?”
Lý Thích Xuân rơi nước mắt ngày càng nhiều.
Cuối cùng Lý Thích Xuân cũng không nói vì sao y khóc, Cố Khê Hàn cũng không gặng hỏi, sau khi hắn vận dụng phương pháp song tu đem Tinh Nguyên của mình lưu tại trong thân thể y, Lý Thích Xuân liền mệt mỏi nhắm mắt, lẳng lặng nằm ở góc giường.
Cố Khê Hàn không biết nên làm gì, khi âm thanh sột soạt thanh âm vừa dứt, hắn mới thổi tắt nến và nằm ở bên cạnh ngủ thiếp đi.
Âm thanh trò chuyện ở khắp nơi dần dần tắt lịm, tiếng gió thu rít ngoài phòng càng thêm rõ, thỉnh thoảng có một hai chiếc lá rụng bị cuốn chúng va vào song cửa sổ, khiến cho không gian bên trong căn phòng càng thêm yên tĩnh.
Khi hạt mưa đầu tiên rơi vào trong hồ, Lý Thích Xuân mở mắt.
Y cảm thấy hơi lạnh, rụt người vào trong chăn, che đi đôi vai trần của mình.
Cố Khê Hàn mới vừa dọn dẹp lại thức hải đan điền của mình, liền cảm giác được người bên cạnh đang cẩn thận mà di chuyển sát về phía mình một chút một, động tác thật sự rất nhẹ.
Hắn giả vờ ngủ say không nhúc nhích, đợi trong chốc lát, người nọ đã để cái trán lên cánh tay phải mình.
Hơi thở ấm áp của Lý Thích Xuân phả lên trên da, có chút ngứa ngáy.
Cố Khê Hàn chờ hô hấp của y ổn định, nghiêng người dùng tay trái ôm lấy y eo, quan sát gương mặt y, cuối cùng dừng ở phía dưới đuôi mắt trái Lý Thích Xuân.
Lý Thích Xuân và Lý Thừa Thu là huynh đệ song sinh, trên khuôn mặt hầu như không điểm gì khác nhau, trừ việc phía dưới đuôi mắt trái của Lý Thích Xuân nốt ruồi lệ màu đỏ.
Lý Thích Xuân biết mọi người không muốn nhìn thấy nốt ruồi này, đặc biệt là Cố Khê Hàn, vì vậy nhiều năm qua y vẫn dùng thuật pháp ẩn nó đi.
Y là một nghệ nhân, các loại thuật pháp đa số y chỉ biết một hai loại, không thành thạo lắm, chỉ có thuật dịch dung này là ngoại lệ, Cố Hàn Khê không chú ý sẽ không nhìn ra thuật dịch dung này, nhìn thấy rõ gương mặt của y.
Hắn đột nhiên muốn xóa đi thuật pháp trên mặt Lý Thích Xuân để nhìn thấy nốt ruồi đỏ kia, lại sợ giải thuật sẽ đánh thức người dậy, cuối cùng vẫn không làm, ôm lấy Lý Thích Xuân rồi thay đổi tư thế cho thoải mái chút, sau đó nhắm mắt lại