Cố Khê Hàn gắt gao nhìn chằm chằm Lý Thích Xuân, cố gắng tìm kiếm nét lảng tránh trên mặt y hoặc thấy được từ trong mắt dấu vết nói dối của Lý Thích Xuân.
Lý Thích Xuân nói y không quen biết mình, tại sao lại như vậy? Không nói đến yêu, chỉ đơn giản là hận thôi, Lý Thích Xuân cũng không có khả năng quên Cố Khê Hàn là ai.
Nhưng mà nhìn thấy được nét bối rối trong mắt Lý Thích Xuân không giống như giả bộ, thậm chí còn ẩn giấu chút sợ hãi.
Y hơi nghiêng đầu tránh tiếp xúc với ánh mắt Cố Khê Hàn, giọng nói phát ra run rẩy: “Tao không quen biết mày… Buông tao ra!”
Cố Khê Hàn thay đổi tư thế khác, đỡ Lý Thích Xuân ngồi dậy, nhưng đôi tay vẫn như cũ giữ chặt Lý Thích Xuân.
Hắn vừa muốn nói gì đó, đột nhiên hắn cảm giác có chuyện gì đó liền nhanh nhạy lăn sang bên phải, tránh thoát một đường kiếm trí mạng.
Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, hắn bất đắc dĩ đẩy Lý Thích Xuân sang chỗ khác, Lý Thích Xuân lập tức bị Tạ Trần Chu bay đến kéo ra phía sau mình, Bạch Tích Độ rút kiếm ra chém thẳng về phía Cố Khê Hàn.
Bạch Tích Độ vốn là đại yêu yêu có năng lực cực mạnh, nên kiếm khí càng vô cùng độc đáo.
Nếu lúc này, người đối diện hắn không phải Cố Khê Hàn, chỉ sợ sớm đã đầu một nơi mình một nẻo.
Ban đầu Cố Khê Hàn còn cảm thấy kinh ngạc sau đó nhanh chóng điềm tĩnh, cầm Thiệp Giang trong tay đọ sức với Bạch Tích Độ, tạm thời đánh không ngừng tay.
Hai thanh thần kiếm chạm vào nhau rồi lại văng ra, Cố Khê Hàn lui vào góc phòng, giơ tay lau sạch máu đang tràn ra từ khóe môi.
Bạch Tích Độ ngã vào người Tạ Trần Chu, y phục bên của y bây giờ chỉ còn lại áo trong, dây lưng cũng chưa buộc, bên ngoài tùy ý che bằng kiện áo ngoài của Tạ Trần Chu, xiêm y vốn to và rộng nên sau một phen đánh nhau dường như nó muốn rơi nhưng không rơi, cứ thế mà khoác hờ trên người.
Nhưng mà quần áo hắn không nghiêm chỉnh dáng vẻ cà lơ phất phơ như vậy, lại làm Cố Khê Hàn cảm nhận được cảm giác áp bách xưa nay chưa từng có.
Cố Khê Hàn cẩn thận mở miệng: “Xin hỏi các hạ chính là chi chủ của Côn Luân?”
“À.” Bạch Tích Độ giơ tay tùy ý múa kiếm hoa, “Nhận ra ta sao?”
“Tại hạ tới đây là để tìm người, vô tình mạo phạm các vị.” Cố Khê Hàn nhìn chằm chằm Lý Thích Xuân đứng ở cuối.
Bạch Tích Độ nhìn lướt qua một con hồ ly đang giả chết nằm trốn ở góc tường, ý tứ không rõ nói: “Bản lĩnh lớn thật, lá gan cũng không nhỏ nhỉ.”
Bộ lông màu trắng kia run lên bần bật, rụt người ngày càng chặt hơn.
Bạch Tích Độ giơ tay nâng kiếm: “Mày tìm cậu ta có chuyện gì?”
Cố Khê Hàn nhắm mắt, khàn giọng nói, “Y là đạo lữ của ta, ta đến đưa y trở về.”
Bạch Tích Độ nhướng mày, cũng không quay đầu lại hỏi Lý Thích Xuân: “Thù Bạch, cậu có đạo lữ sao?”
Lý Thích Xuân lắc đầu: “Ta không nhớ rõ, cũng không quen biết hắn.
Nhưng mà thanh kiếm bên hông hắn, làm ta cảm giác có chút quen thuộc.”
Không đợi Bạch Tích Độ nói xòn, Cố Khê Hàn liền cởi thanh kiếm bên hông xuống, tiến lên một bước nói: “Thanh kiếm này là từ tay của em làm ra.
Tiểu Xuân, sao em lại quên nó?”
Bạch Tích Độ nhìn xem này hai người, mím môi nói một câu: “Thôi thì quyết định như vậy đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
Nếu mày kể chuyện xưa nghe thú vị, ta liền tha cho mày một mạng.
Nếu mà kể mà ta nghe không hài lòng…”
Hắn liếm liếm khóe môi, yêu khí không hề che đậy mà tràn ngập ra bên ngoài: “Thì mày hãy ở lại làm đồ nhắm cho ta.”
Tạ Trần Chu yên lặng, đảm nhận trách nhiệm làm chỗ dựa lưng cho Bạch Tích Độ, Lý Thích Xuân ngồi xuống bên cạnh Bạch Tích Độ, cúi đầu xem xét tỉ mỉ thanh kiếm thứ hai của Cố Khê Hàn.
Cố Khê Hàn ngồi một mình ở bàn đối diện, không hề chớp mắt mà nhìn Lý Thích Xuân.
Lý Thích Xuân nhìn Kiếm Minh đến ngẩn người, ma xui quỷ khiến mà xoa Kiếm Minh, sau khi vuốt ve được một lát thì rút tay về: “Thanh kiếm này đúng thật là được làm từ tay ta mà ra.”
“Quơ” Bạch Tích Độ ngáp một cái, chỉ Cố Khê Hàn, “Nói đi.”
Hắn không nói rõ là muốn nghe Cố Khê Hàn kể về chuyện gì, nhưng thật ra tâm tư của Cố Khê Hàn đã lung lay, nếu Tiểu Xuân nói không nhớ rõ mình, vậy thì giả thiết Tiểu Xuân đã quên hết tất cả những chuyện liên quan giữa y với mình, vậy đó có phải chuyện đại yêu muốn nghe là cái này.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, bắt đầu kể về lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Hắn vốn nghĩ rằng chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, chính mình đã sớm không còn nhớ rõ, ai ngờ được khi hắn kể về nó một lần nữa thì những chuyện kia phảng phất mới vừa xảy ra vào hôm qua.
Lý Thích Xuân yên lặng lắng nghe, như thể y đang nghe một câu chuyện xưa không liên quan gì đến mình.
Thẳng đến khi Cố Khê Hàn nói đến việc y tự sát nên hồn phách mới rời khỏi cơ thể, y mới cảm thấy vô cùng kiệt quệ từ sâu thẳm trong thân thể này, giống như một vũng nước đọng hôi thối, muốn nhấn mình chết chìm ở trong đó.
Tuy nói là kể chuyện cũ cho Bạch Tích Độ nghe, nhưng Cố Khê Hàn lực chú ý từ đầu đến cuối đều đặt ở trên người Lý Thích Xuân, vì vậy đại yêu quái khi nay vẫn luôn lười nhác dựa vào người Tạ Trần Chu chợt gây khó dễ thì hắn không thể kịp thời tránh đi, liền bị Bạch Tích Độ trở tay bắt được cánh tay hắn.
Móng tay sắc nhọn đâm thật sâu vào da thịt, rồi sau đó Bạch Tích Độ dùng sức vặn, mọi người đang ngồi đó đều nghe được tiếng xương gãy của Cố Khê Hàn.
Lý Thích Xuân đột nhiên đứng dậy: “Không ——”
Thiệp Giang bảo vệ chủ, linh lực mạnh mẽ bao vây lấy Bạch Tích Độ, sắc mặt Cố Khê Hàn trắng bệch, hắn nhanh chóng điểm trụ đại huyệt quan trọng trong cơ thể, cố chịu đựng đau đớn dữ dội để nắm lấy tay Lý Thích Xuân.
Tạ Trần Chu ngăn Thiệp Giang lại, Bạch Tích Độ vươn đầu lưỡi liếm liếm đầu ngón tay đầy máu, ghét bỏ nói: “Đúng là máu của kẻ phụ tình quả thật là khó uống nhất.”
Vừa dứt lời, hắn đã bay đến trước mặt Cố Khê Hàn rồi, năm ngón tay đâm thẳng vào ngực Cố Khê Hàn.
Cố Khê Hàn cố gắng ngăn cản cuối cùng vẫn không làm lại, bị Bạch Tích Độ đánh một chưởng vào ngực, hắn bị đánh văng ra khỏi vách tường rồi ngã vào giữa sông.
Bạch Tích Độ còn muốn đuổi theo, nhưng lại bị Lý Thích Xuân ôm lấy cánh tay: “Đừng đi!”
Vẻ mặt của Bạch Tích Độ từ trước đến nay đối với Lý Thích Xuân rất dịu dàng, lúc này lại đổi thành thái độ bình thường, lạnh giọng quát: “Ngăn cản ta làm cái gì, cậu không nghe được những gì hắn vừa nói à? Hắn dám đối xử với cậu như vậy, ta muốn hắn chết! Còn có cha mẹ huynh đệ của cậu, toàn bộ đều phải chết!”
“Ta không muốn hắn chết.” Lý Thích Xuân ngơ ngẩn nhìn Bạch Tích Độ, hai dòng nước mắt không biết từ khi nào theo gương mặt chảy xuống dưới, “Ta… Không muốn hắn chết.”
Bạch Tích Độ đỡ được Lý Thích Xuân đột nhiên mềm nhũn ngã xuống, linh lực từ đầu ngón tay cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong cơ thể Lý Thích Xuân: “Tâm trạng của hắn dao động quá lớn khiến hồn phách muốn tan biến, Quá Hành mau tới hỗ trợ ta!”
Tạ Trần Chu nghe vậy liền rút trường kiếm ra, chặn lấy Thiệp Giang, từ trong tay áo lấy ra một gốc cây tiên thảo đặt vào ngực Lý Thích Xuân, nhanh chóng niệm chú ngữ định hồn do phượng hoàng truyền.
Tiểu hồ ly ở trong góc tường từ đã sớm bị động tĩnh bên này dọa đến choáng váng, chỉ mở mắt đôi mắt đen nhánh nhưng không biết nên làm như thế nào cho phải.
Nó muốn tới gần Lý Thích Xuân cũng không được nên thôi, có khả năng nó sẽ bị Bạch Tích Độ dùng một chưởng đánh chết.
Hai bàn chân trước của nó đưa ra rồi rụt lại, sau khi lặp lại vài lần cuối cùng nó đã hạ quyết tâm, nhảy ra từ cửa sổ, nhảy thẳng vào trong dòng sông để vớt Cố Khê Hàn.