Khổng Phục Hành không biết đây là trùng hợp hay là do Cố Khê Hàn sắp đặt, từ lúc đó về sau, hắn đối với Lý Thích Xuân càng thêm cung kính, vẫn luôn cố tình duy trì khoảng cách nhất định.
Trước mắt thì tình huống của Lý Thích Xuân như thế này, đừng nói là tiến đến xem xét, mà là cùng lắm liếc mắt nhìn một cái hắn cũng không dám.
Cũng may Mã Trung Thố và Lý Thừa Thu rất mau đã tới, Mã Trung Thố canh giữ ở ngoài cửa, Lý Thừa Thu ôm hòm thuốc chạy chậm vào trong, sau khi thấy rõ tình huống bên trong thì sắc mặt cũng rất khó xem.
Trận pháp trên người Lý Thích Xuân vẫn tản ra chút ánh sáng, hắn không ra nhận đó là gì và cũng không dám đụng vào, chỉ giũ quần áo trên người đắp Lý Thích Xuân ra, che kín mít cho y thêm, rồi cởi áo ngoài của mình đắp lên trên, sau đó mới ngồi xổm xuống người Cố Khê Hàn và bắt mạch.
Khổng Phục Hành lui qua một bên, nhìn động tác của Lý Thừa Thu.
Lý Thừa Thu lấy ra một lọ thuốc từ trong hòm thuốc đưa cho Khổng Phục Hành, ý bảo hắn đút Cố Khê Hàn ăn, mặc kệ vết thương trên cổ tay Cố Khê Hàn, cứ thế mà trực tiếp lột áo hắn ra.
Bàn tay cầm bình thuốc của Khổng Phục Hành run lên, suýt nữa làm Cố Khê Hàn sặc chết: “Quy Ẩn tiên sinh, ngài xem này ——”
Sau khi nhìn thấy băng gạc trên cánh tay Cố Khê Hàn, Khổng Phục Hành lập tức câm nín.
Lý Thừa Thu cau mày, đầu ngón tay chứa linh lực lướt qua cánh tay Cố Khê Hàn: “Xương cốt bị vặn gãy, mới vừa gắn lại không lâu, còn chưa kịp liền lại.
”
Hắn gỡ từng lớp băng gạc quấn trên cánh tay, nhìn miệng vết thương dữ tợn mà hít sâu một hơi: “Vết thương thật là… Gân mạch bên trong gần như hỏng hết, nếu là không được chữa trị tốt, e rằng về sau cánh tay này sẽ tàn phế.
”
Khổng Phục Hành kinh ngạc vạn phần: “Ai có thể làm Tông chủ bị thương như vậy chứ!”
Lý Thừa Thu không trả lời, sai Khổng Phục Hành: “Các người nhanh chóng nâng hắn đến Dược Lư đi.
”
Khổng Phục Hành kỳ thật không muốn làm theo lời hắn nói, nhưng vì bản thân mình và Mã Trung Thố không hiểu biết về y thuật, tốt xấu gì thì Lý Thừa Thu cũng là đệ tử Dược Tông, trước mắt ngoại trừ việc nghe theo hắn, tựa hồ cũng không còn biện pháp khác.
Nhưng Cố Khê Hàn từng căn dặn, Lý Thích Xuân ở nơi này cần có người canh giữ, nên hắn cũng không dám để Lý Thừa Thu và Lý Thích Xuân ở chung với nhau.
Thế là hắn quay tới quay lui nâng Cố Khê Hàn dậy, nhưng vẫn không đi.
Lý Thừa Thu tựa hồ không thèm để ý, một lần nữa hắn nhìn nhìn sắc mặt Lý Thích Xuân, từ hòm thuốc lấy ra một đóa hoa khô, luồn vào quần áo rồi đặt nó ở ngực của Lý Thích Xuân, sau đó nhanh đi ra ngoài.
Khổng Phục Hành cõng Cố Khê Hàn chạy nhanh theo rồi đuổi kịp người, không biết có phải hắn ảo giác hay không, tựa hồ Lý Thừa Thu mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi.