Địch Thủy Thành không lớn, những chuyện xảy ra vào sáng sớm ở phía đông, thì chưa đến chạng vạng ở phía tây đã biết.
Huống chi chuyện xảy ra lần này lại là Lý gia, một gia tộc lớn nhất ở Địch Thủy Thành, chưa đến nửa ngày thì tin tức đã truyền khắp toàn thành.
Người ta nói rằng mấy ngày trước, trong Địch Thủy Thành xuất hiện một người con gái đến từ trấn cổ Tây Nam giống như Lý Nghiêu.
Trùng hợp Lý Nghiêu đang gặp khó khăn trong việc luyện cổ, sau khi nghe nói phong phanh lập tức sai người đến khách điếm đi thỉnh nàng đến nhà giúp ông.
Đã có vài câu chuyện khác nhau bàn về việc đã xảy ra ở đó, có người nói sau khi nàng giúp Lý Nghiêu luyện cổ trùng thành công, Lý Nghiêu thấy trên người nàng mang theo rất nhiều bảo bối, nên có ý đồ giết người bịt miệng, nhân tiện đem những món bảo bối đó chiếm cho riêng mình; có người lại nói nhan sắc của nàng giống như thần tiên, Lý Nghiêu nổi tâm sắc dục, có ý muốn cưỡng bức nàng.
Không cần biết nguyên nhân thật sự là gì, tóm lại Lý Nghiêu bị khoét đi một con mắt, hai đùi bị đánh gãy, đường con cháu cũng bị cắt.
Cũng vào lúc này cổ trùng bắt đầu phản phệ, suýt nữa hút khô máu thịt của hắn, cả người chỉ còn da bọc xương teo tóp như vỏ cây, nằm ở trên giường không thể động đậy, ngày nào cũng phải chịu đựng nỗi đau thấu tim, khi lại gần còn có thể nhìn thấy cổ trùng đang bò nhúc nhích dưới lớp da.
Lại nói về Mạc Hi Dung, đầu tiên là phòng quản lý bị cháy, sổ sách trong phòng đều bị lửa thiêu sạch sẽ, sau đó là ngân khố bị mất trộm, tiền bạc trong đó không còn dư, lúc nàng nghe tin chạy tới, chỉ thấy trong nhà trống rỗng.
Nàng vẫn chưa vực dậy được sau tình hình của Lý Nghiêu, lại chịu thêm biến cố này, cộng với mấy ngày bôn ba lao lực, ban đêm không ngủ.
Cuối cùng có được một đêm vất vả lắm mới chợp mắt mà ngủ trong chốc lát, lại bị cơn đau kịch liệt đánh thức.
Nàng trơ mắt nhìn bụng của mình càng lúc càng lớn, đau đớn càng ngày càng khó chịu, vì quá đau đớn nên nàng ngất xỉu, cuối cùng sinh ra một bọc thịt máu.
Ai ngờ bọc thịt kia đột nhiên nổ tung, những con cổ trùng mà ban đầu Lý Nghiêu nuôi ở trong bắt đầu cuồn cuộn bò ra từ trong bọc máu, bò đầy người Mạc Hi Dung.
Mạc Hi Dung hét ra tiếng kêu sắc nhọn đầy thảm thiết, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Sau khi tỉnh lại thần chí liền không ổn định, thất hồn lạc vía.
May mà đúng lúc đại tỷ của Mạc Hi Dung ở trong Địch Thủy Thành, liền giúp đỡ một phen, không đến nỗi bỏ mặc Lý Nghiêu nằm ở trên giường không ai chăm, hoặc là không để Mạc Hi Dung chạy ra ngoài.
Người trong thành nghị luận sôi nổi, nói Lý gia có phải đã phạm vào Thái Tuế hay không, một số trưởng lão nói nhất định Lý gia đã làm điều gì đó đã chọc giận đến Thần Minh, nên Thần Minh mới giáng tội xuống, người con gái ở trấn cổ hẳn là hóa thân của Thần Minh, nếu không thì tại sao khi Lý Nghiêu xảy ra chuyện lại không ai gặp lại nàng nữa?
Cô gái đến từ trấn cổ – Bạch Tích Độ sau khi nghe điều này liền cười nhạo một tiếng, tùy ý ném thỏi vàng trong tay lên trên bàn: “Ta không phải là Thần Minh sao.”
Tạ Trần Chu thở dài một tiếng, Bạch Tích Độ liếc mắt nhìn hắn một cái: “Quá Hành tiên quân lại có gì chỉ giáo?”
Tạ Trần Chu nói: “Dừng ở đây đi.”
Bạch Tích Độ không vui: “Còn lại Lý Thừa Thu.”
Lúc này Hứa Vân Tùng đẩy cửa tiến vào: “Lý Thừa Thu đã trở lại, mới vừa bước vào cửa lớn Lý gia.”
Bạch Tích Độ đứng dậy muốn rời đi, lại bị Tạ Trần Chu nắm lấy cổ tay: “Thù Đồ đã từng nói, năm đó y đồng ý dùng cổ kia, có nghĩa là không cả hai không thể tách rời.”
Bạch Tích Độ biết Tạ Trần Chu muốn nói gì nữa, đơn giản là nếu như Lý Thích Xuân còn ở dây, hẳn là y cũng không muốn xem hắn ra tay linh tinh với Lý Thừa Thu.
Hắn trầm ngâm một lát, thỏa hiệp nói: “Thì khiển trách một chút vậy.”
Hắn hóa thành nguyên thân bay vào Lý gia lượn vào cửa đi tìm khắp nơi, sau đó ở phòng ngủ Lý Nghiêu tìm được Lý Thừa Thu.
Hắn đậu trên một cái cây ở trong viện nghiêng đầu hướng vào trong nhìn, quả thực Lý Thừa Thu và Lý Thích Xuân sinh ra giống nhau như đúc, chỉ là dưới mắt không có nốt ruồi lệ kia.
Lý Thừa Thu yên lặng bắt mạch cho Lý Nghiêu, rồi kê đơn thuốc, tiếp đó là đi xem Mạc Hi Dung, ngồi ở mép giường nắm tay Mạc Hi Dung, không biết đối diện là Mạc Hi Dung đang điên điên khùng khùng nói gì.
Bạch Tích Độ nhìn một hồi lâu, cuối cùng chỉ hạ chú trên người Lý Thừa Thu, mặc dù hắn tu luyện như thế nào cũng không thể tiến vào cảnh giới.
Hắn vỗ cánh đáp xuống vai Tạ Trần Chu, duỗi cổ cọ vào mặt Tạ Trần Chu.
Hứa Vân Tùng ngạc nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì rồi, tại sao lông lại héo vậy?”
“Nhìn gương mặt kia, ta không ra tay được.” Bạch Tích Độ buồn bực cực kỳ.
Tạ Trần Chu vươn tay, để hắn nhảy vào lòng bàn tay của mình, hợp tay lại chải lông cho hắn: “Vậy thì thôi.”
Bạch Tích Độ đã dọn sạch ngân khố của Lý gia, đem tất cả tiền tài và bảo vật ở trong đó đều vận chuyển về Bắc Cực rồi chôn dưới lớp băng cứng.
Lý Thích Xuân rời đi thì hắn không thể lục soát trong chốn luân hồi, hắn nghĩ, nếu như có duyên tái ngộ, mấy thứ này đều giao cho Lý Thích Xuân.
Nếu như không gặp lại… Nếu không gặp lại, vậy thì mình trộm chạy đi tìm y, mỗi ngày đều đưa đến bên gối y một chút, không có ai mà không cần tiền đúng không?
Bọn họ ở đến ngày thứ hai thì rời đi, Hứa Vân Tùng cứ như vậy cùng bọn hắn tách ra, Bạch Tích Độ và Tạ Trần Chu trở về núi Cửu Lộc, rất lâu sau đó cũng không đặt chân lại trần gian.
Lý Thừa Thu bị chuyện ở Lý gia làm cho sứt đầu mẻ trán, mặc dù hắn có cố gắng như thế nào, Lý Nghiêu và Mạc Hi Dung vẫn không thấy có chút chuyển biến mới.
Lý Nghiêu tựa hồ đã không còn hình dạng người, chỉ còn có thể thở dốc, Lý Thừa Thu tận lực dùng dược kéo dài mạng ông, một bên vẫn tìm kiếm phương pháp giải cứu; Mạc Hi Dung cử chỉ không bình thường, nếu như không ai trông chừng, sẽ không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì.
Bệnh điên đối với Lý Thừa Thu mà nói không khó trị, nhưng hắn vẫn cho Mạc Hi Dung dùng thuốc, châm cứu, một chút tác dụng cũng không có.
Cha mẹ bệnh nặng, hắn lại không giỏi về việc kinh doanh, cho dù có đại tỷ của Mạc Hi Dung ở bên cạnh giúp đỡ, Lý Thừa Thu vẫn nhanh chóng gầy ốm trông thấy rõ.
Hắn thật sự khôgn còn biện pháp, truyền tin cho sư phó của mình, sau khi tam trưởng lão đến nhưng cũng bó tay với bệnh tình của Lý Nghiêu và Mạc Hi Dung không có biện pháp.
Lý Thừa Thu chỉ có thể ở lại Lý gia, một bên chăm sóc cha mẹ một bên học kinh doanh gia nghiệp, quá áp lực với chuyện làm ăn và bị đè ép tới mức không thể thoát thân, Thừa Thu đã viết một bức thư gửi đến Kiếm Tông cho Cố Khê Hàn nói rõ tình huống.
Sau khi Cố Khê Hàn nhận được tin liền phái mười tên đệ tử và ba mươi người hầu đến Địch Thủy Thành hỗ trợ, trong thư trả lời chỉ an ủi đơn giản, nói rằng nếu có yêu cầu cứ việc nói, rồi viết chi tiết tình huống của Lý Thích Xuân.
Mặc dù Lý Thích Xuân không nghe được, nhưng Cố Khê Hàn vẫn đọc tin của Lý Thừa Thu cho y nghe, sau khi đọc xong gấp lá thư lại, vuốt tóc Lý Thích Xuân: “Nếu như em tỉnh lại nghe được tin tức này, sẽ có cảm thấy như thế nào?”
Lý Thích Xuân lẳng lặng nằm yên như cũ, không có chút phản ứng.