Cố Khê Hàn đem chuyện nghiệp vụ ở Kiếm Tông tạm thời phó thác cho trưởng lão và các đồ đệ trong môn, còn mình tiến thì đi vào hầm băng bế quan tu dưỡng.
Vết thương của hắn đã dần dần lành lại, đóa hoa kiếp phù du cũng theo năm tháng trôi qua yên lặng nở rộ.
Đợi cho đến khi tinh thần của Cố Khê Hàn trở lại như cũ, năm giác quan của hắn đã hoàn toàn hồi phục, trước hết là cảm nhận được đó là một mùi hương thanh nhã quanh quẩn nơi chóp mũi.
Hắn đứng dậy, đi vài bước đến chỗ Lý Thích Xuân, chỉ thấy đóa hoa kiếp phù du hoa đã hoàn toàn nở rộ, đóa hoa màu màu trắng sữa chỉ trên cánh hoa có màu xanh lục nhạt, tản ra ánh sáng yếu ớt phảng phất như ánh trăng, làm sắc mặt trở nên tốt hơn Lý Thích Xuân rất nhiều.
Lần này, sau khi Cố Khê Hàn xuất quan, tu vi đã tiến bộ vượt bậc, bước vào thời kỳ quy phục và nhập tịch, cũng không biết đó có phải là phúc trong họa không.
Mọi người trên Vân Sơn đều cảm nhận được linh khí đang dâng trào được truyền ra từ hầm băng, Khổng Phục Hành lập tức ngự kiếm tiến đến chờ ở bên ngoài hầm băng, không dám tùy tiện quấy rầy.
Cố Khê Hàn khom lưng vuốt ve khuôn mặt của Lý Thích Xuân, nhẹ giọng nói vài câu gì đó, rồi sau đó đem người bế ngang lên, nhanh chóng bước ra ngoài.
Khổng Phục Hành bất ngờ một chút khi nhìn thấy hắn bế Lý Thích Xuân ra ngoài, rất nhanh đã phản ứng, cúi đầu nói: “Cung nghênh Tông chủ xuất quan!”
Cố Khê Hàn “Ừ” một tiếng, Thiệp Giang xé gió bay đến, Cố Khê Hàn giẫm chân xuống đất rồi đạp lên thần kiếm, đi thẳng đến Thanh Bình Điện.
Khổng Phục Hành đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi xa, thầm nghĩ khí thế của Tông chủ so với lúc trước ngày càng bức người.
Với lại Tông chủ đem công tử ra khỏi hầm băng, này có phải công tử đã sắp trở lại đúng không?
Sau khi Cố Khê Hàn đưa Lý Thích Xuân tắm gội ở trong bể, cho người ta mặc áo lót mỏng rồi ôm trở lại giường.
Xét theo tình huống của Lý Thích Xuân, muốn đi vào thức hải của y là rất nguy hiểm, chỉ cần có chút vô ý sẽ khiến cho nguyên thần của hai người đều bị thương.
Nhưng Cố Khê Hàn hiện giờ đã tiến vào thời kỳ quy phục và nhập tịch, trong thiên hạ này chỉ tầm mười mấy người bước vào thời kỳ quy phục và nhập tịch, tất cả đều là lão tiền bối, hai mươi mấy tuổi liền có thể đạt tới cảnh giới quy phục và nhập tịch, chỉ có duy nhất mỗi mình Cố Khê Hàn mà thôi.
Hồn phách Lý Thích Xuân đã khôi phục, hiện tại tu vi và linh lực của hắn đã tăng vọt, đối với việc tiến vào thức hải đem Lý Thích Xuân đánh thức thì hắn nắm chắc phần thắng nhiều hơn một chút, hắn không muốn đợi nữa.
Nhưng trước tiên, hắn còn cần phải làm một chuyện.
Cố Khê Hàn kéo tủ gỗ nhỏ ở đầu giường ra, lấy ra một cái bình thanh ngọc ở bên trong.
Đúng là chiếc bình ngày đó ở trong tay Lý Thừa Thu, chứa cổ trùng kia.
Hắn mở nắp ra, lấy một cao dao cắt một vết nhỏ trong lòng bàn tay, nhỏ một giọt máu vào trong bình, tiếp theo cũng đem máu Lý Thích Xuân nhỏ vào đó.
Cũng không kịp nhìn thấy động tác của hai con cổ trùng trong bình ra sao, hai giọt máu kia rất nhanh đã biến mất không thấy.
Mắt thấy cổ trùng tựa hồ có chút động đậy, Cố Khê Hàn lấy trùng mẫu ra, không chút do dự đem nó đặt vào miệng vết thương trong lòng bàn tay, trùng mẫu rất nhanh liền chui vào trong, không biết theo dòng máu đã đi tới nơi nào rồi.
Hắn đợi ước chừng một nén nhang, vẫn chưa cảm thấy có gì khó chịu, lúc này mới lấy ra trùng tử ra.
Khi đặt trùng tử vào trong tay Lý Thích Xuân, hắn lại do dự.
Nói đến cùng, hắn không dám đánh cuộc.
Hắn nâng lên rồi lại buông bàn tay đang giữ trùng tử, vẫn do dự mãi, cuối cùng vẫn đem nó đặt vào lòng bàn tay Lý Thích Xuân.
Trùng tử cũng biến mất không dấu vết, Cố Khê Hàn cảm thấy một chút biến hóa, tựa hồ có một sợi dây vô hình kéo dài từ ngón áp út của tay trái của hắn đến trên cổ tay Lý Thích Xuân.
Hẳn là cổ trùng này bắt đầu tác dụng rồi, hắn nghĩ vậy.
Cửa lớn của Thanh Bình Điện bị Cố Khê Hàn chưởng gió đẩy chúng đóng lại, Cố mười ngón tay của Khê Hàn và Lý Thích Xuân đan vào nhau, lòng bàn tay dán chặt không kẽ hở, nằm xuống bên cạnh y và nhắm lại mắt.
Nguyên thần của hắn đã rời khỏi cơ thể, cố gắng đi vào bên trong thức hải của Lý Thích Xuân.
Hắn vốn tưởng rằng thức hải bị Lý Thích Xuân khóa chặt, có lẽ là sẽ bài xích mãnh liệt đối với người ngoài.
Mà ngoài ý muốn của hắn chính hắn rất thuận lợi liền tiến vào bên trong thức hải Lý Thích Xuân, tựa hồ việc hạn chế trong thức hải của Lý Thích Xuân chính là giam cầm nguyên thần và hồn phách của mình, chứ không phải thế giới bên ngoài.
Sau một lúc mất trọng lượng, Cố Khê Hàn mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng ở ngoài cửa lớn Thanh Bình Điện.
Ngoại trừ tòa đại điện này thì xung quanh mình đều tối đen như mực.
Mỗi cảnh tượng trong thức hải tu sĩ đều không giống nhau, nó sẽ thay đổi tùy theo tâm ý của tu sĩ.
Thức hải cơ hồ có thể nói là nơi bí ẩn nhất của tu sĩ, cho dù bọn họ là đạo lữ, cũng chưa bao giờ tiến vào trong thức hải của đối phương.
Trước mắt là Thanh Bình Điện không giống như ngày thường, giăng đèn kết hoa, làm như có hỉ sự gì.
Cố Khê Hàn nhìn trên cửa sổ dán “囍”, đứng một hồi lâu mới tiến lên đẩy cửa điện ra.
Trong điện châm nến long phượng, lụa đỏ rủ xuống, giường màn, gối đều mang màu đỏ báo điềm mừng.
Vì là hai người đàn ông nên trên bàn không có táo đỏ, quả long nhãn, mà là hai đĩa bánh hấp có hình có chép đỏ, một bầu rượu và hai cái chén nhỏ bằng vàng.
Đây rõ ràng là được trang trí khi bọn họ làm đám cưới.
Đôi mắt Cố Khê Hàn như bị nhuộm bởi màu đỏ của căn phòng này, hắn chớp chớp chua xót mắt, buộc mình xem nhẹ những việc khác, chỉ nên chuyên chú tìm nguyên thần Lý Thích Xuân ở đâu.
Nguyên thần và hồn phách Lý Thích Xuân đều ở trong thức hải của y, bất đồng ở chỗ nguyên thần hiện hình thì ở trong thức hải mà hồn phách thì vô hình, hồn phách hòa vào trong thức hải, ở bất kỳ chỗ nào, nhưng lại không có thể tìm ra là ở đâu.
Cố Khê Hàn rất nhanh đã xác nhận nguyên thần Lý Thích Xuân có không ở trong Thanh Bình Điện, liền tiếp tục đi về phía sau mà tìm kiếm.
Ai ngờ được sau khi vượt qua cửa sau, trước mắt không phải là hậu viện của Thanh Bình Điện, mà là sông Tần Hoài.
Cố Khê Hàn nhìn khắp nơi, xung quanh Thanh Bình Điện không còn đen như mực nữa, nó nối liền với tửu lầu và nhà dân dọc hai bờ sông Tần Hoài.
Trước mắt trên sông chỉ có hai chiếc thuyền, ở phía trước là một chiếc thuyền xa hoa, đèn lồng rực rỡ lộng lẫy, vui vẻ nói cười tỏ rõ là rất náo nhiệt, lại không nhìn thấy một bóng người.
Còn có một chiếc thuyền con rất nhỏ, thuyền nhỏ chỉ có thể chở được hai người, nó được gắn xích sắt vào phía sau chiếc thuyền hoa, cách thuyền hoa ước chừng ba trượng.
Trên thuyền nhỏ không có đèn nên không thể nhìn ra trên có người hay không.
Cố Khê Hàn nhận ra, đây là cảnh khi hắn và Lý Thích Xuân lần đầu gặp nhau.
Năm ấy, thành chủ Kim Lăng tổ chức tiệc thọ mừng mình hơn trăm tuổi, đúng lúc trùng với lễ hội hoa đăng hằng năm, thành chủ tổ chức tiệc thỉnh các tu sĩ Huyền môn trong thiên hạ đến tham dự.
Tuy nói rằng có khả năng là không phải môn phái nào cũng đến, cũng có khả năng là tất cả mọi người sẽ tới, nhưng những tu sĩ Huyền môn trong thiên hạ rất đông, đêm đó, trên sông Tần Hoài chật kín thuyền hoa, cơ hồ muốn đem dòng chảy của sông chặn lại.
Người của Kiếm Tông không thích náo nhiệt, nhưng cũng không muốn làm mất mặt đại thọ của lão, Kim Thư Vọng liền dẫn theo Cố Khê Hàn đi đến chúc thọ.
Địa vị Kiếm Tông rất cao, lão thọ tinh vốn muốn an bài cho bọn họ ở riêng trong một chiếc thuyền hoa, Kim Thư Vọng lại uyển chuyển từ chối, nói nếu như có Huyền môn nào nguyện ý giữ lại một vị trí cho bọn họ, họ liền tham gia với nhà đó.
Thế là người Lý gia tương đối ít liền bị Kim Thư Vọng nhìn trúng, Lý gia tự nhiên sẽ không cự tuyệt người của Kiếm Tông, nên yến hội ở trong thuyền cũng rất hoà thuận vui vẻ.
Năm ấy Cố Khê Hàn mười sáu, Lý Thừa Thu mười hai, trên thuyền chỉ có hai bọn họ là thiếu niên, nói mấy câu là có thể làm quen nhau.
Thấy các trưởng bối dùng cơm đến ăn không xuể, hai đứa nhỏ liền cáo lỗi rời xuống, tự đi tìm niềm vui.
Tại thuyền hoa này cũng trò chơi, nhìn đi nhìn lại chính là ca múa theo tiếng nhạc, ném thẻ vào bình rượu hay là đánh cờ, hai người đều không có hứng thú, liền chọn yên lặng mà đi, câu được câu không mà trò chuyện, chẳng nhận ra đã đi tới đuôi thuyền rồi.
Vợ chồng Lý gia không muốn mang Lý Thích Xuân tới, nhưng vì bức thư do Nề Hà gửi viết rõ hy vọng vợ chồng Lý gia đưa hai vị công tử tham dự, nên đành phải mang theo.
Rồi lại lo lắng hai anh em sẽ gặp rắc rối khi tụ lại một chỗ, tìm một chiếc thuyền nhỏ Lý Thích Xuân mắc ở phía sau thuyền hoa.
Lý Thích Xuân không nói gì, vẫn luôn ở trên thuyền nhỏ.
Trên thuyền nhỏ treo một cái đèn lồng màu đỏ trên cây, y đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở đầu thuyền mà phát ngốc.
Khi nhìn thấy đằng trước thuyền hoa xuất hiện hai người, y có chút sững sờ, vô ý thức mà đứng dậy và tiến lên hai bước, y muốn nhìn rõ người nọ đi bên cạnh đệ đệ một chút.
Y đã chạy tới trước thuyền nhỏ rồi, ai ngờ được có một cơn sóng nhỏ từ chiếc thuyền hoa đánh đến, Lý Thích Xuân liền không đứng vững, cứ như thế mà ngã nhào xuống sông.
Lý Thừa Thu muốn dẫn theo Cố Khê Hàn đi gặp anh trai của hắn trên thuyền, nhân tiện cho đưa điểm ăn cho sư huynh, kết quả thấy anh trai ngơ ngác tiến lên vài bước, rồi sau đó liền rơi xuống nước.
Hai anh em đều là vịt lên cạn, Lý Thừa Thu thấy thế lập tức luống cuống, theo bản năng muốn chạy về đi tìm người tới cứu, thì Cố Khê Hàn đã nhảy vào trong nước.
Khi Lý Thích Xuân ngã xuống không hề có sự chuẩn bị, trên người quần áo lại rườm rà phức tạp, sau khi dính nước thì nặng không chịu được, y còn chưa kịp ngốc đầu lên chìm xuống.
Càng kinh khủng hơn chính là không biết vì sao có một cái lưới đánh cá bị vứt bỏ ở trong nước, Lý Thích Xuân bị cuốn vào, càng sợ hãi và sốt ruột thì càng không thoát ra được.
Khi y sắp ngất xỉu, đột nhiên có người tới bên cạnh y.
Cố Khê Hàn không mang theo Tị Thủy Châu, dưới tình huống cấp bách chỉ có thể trợ khí cho y, rồi sau đó rút con dao găm ra cắt đứt lưới đánh cá, lôi kéo y bơi về phía trước.
Khi hai người trở lại trên thuyền nhỏ, Lý Thích Xuân đỡ Cố Khê Hàn không khỏi ho khan, vừa ho sặc sụa vừa khóc, gắt gao bắt lấy tay Cố Khê Hàn không buông.
Cố Khê Hàn tiện tay đem con dao găm nhét vào trong tay Lý Thích Xuân, rút tay ra vẽ một lá bùa lên trên người Lý Thích Xuân, đem quần áo dính nước của y lau khô, sau đó tìm được thuốc từ trong túi Càn Khôn đưa cho Lý Thích Xuân ăn.
Nỗi sợ khi gần kề cái chết không dễ dàng xua tan như vậy, Lý Thích Xuân gắt gao dựa gần Cố Khê Hàn, khi nói lời cảm ơn giọng y còn run run, mang theo tiếng khóc nức nở.
Cố Khê Hàn không am hiểu việc an ủi người, có chút cứng đờ mà vỗ vỗ vào sau lưng Lý Thích Xuân, nói năng lộn xộn đưa cho Lý Thích Xuân con dao găm, về sau mang theo nó ở bên người, lúc nhìn đến thì sẽ không sợ nữa.
Hắn thấy Lý Thích Xuân không sao, liền quay trở lại thuyền hoa, báo bình an cho Lý Thừa Thu đã chờ đợi đã lâu.
Hắn chưa nói tên của mình, Lý Thích Xuân cũng quên hỏi, vốn nghĩ rằng chỉ gặp mặt một lần, ai ngờ sau đó, Cố Khê Hàn liền thỉnh thoảng đến thăm Lý gia, chẳng qua không phải tới tìm y mà thôi.
Đương nhiên, đó là chuyện để sau này hãy nói.
Cố Khê Hàn không hề nghĩ ngợi, đạp lên mặt nước bước lên thuyền nhỏ, ai ngờ vừa vén màn lên thì thấy bên trong không có một bóng người.
Tay đang nắm rèm đột nhiên siết chặt, có vẻ như không thể tin được.
Chẳng lẽ ở trên thuyền hoa?
Chiếc thuyền hoa này không chỉ lớn, mà cũng có rất nhiều gian phòng, Cố Khê Hàn ở chỉ nghe âm thanh quỷ dị khi đi tìm khắp nơi từng li từng tí nhưng vẫn không thấy người ở trong thuyền hoa, vẫn như cũ không thấy Lý Thích Xuân bóng dáng.
Hắn nhảy đến chỗ cao nhất trên thuyền hoa mà nhìn hai bên bờ sông, liếc mắt nhìn thấy những dãy nhà nối tiếp nhau kéo dài đến nỗi không có điểm dừng, nếu như Lý Thích Xuân ở một gian trong đó, hắn sẽ tìm như thế nào?
Hắn đang nghĩ xem có nên đến bờ bên kia tìm kiếm hay không, trong lúc vô tình hắn cúi đầu nhìn thoáng qua mặt sông, ngay sau đó nghĩ đến điều gì đó, liền nhảy xuống nước.
Dòng sông này sâu đến đáng sợ, lạnh đến thấu xương.
Nhưng Cố Khê Hàn lại có trực giác, hắn quyết định nhảy xuống nước là đúng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn đã thấy được đáy sông.
Lý Thích Xuân mặc một hỉ phục màu đỏ thẫm dệt kim nằm ở giữa đám cây dưới nước, khuôn mặt yên tĩnh, giống như ngày đó y lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn trong ngày đại hôn, chờ đợi đạo lữ của y đến.