Thuốc Trường Sinh FULL


Cố Khê Hàn vươn tay về phía Lý Thích Xuân khó mà phát hiện tay hắn đang run nhẹ, hắn ôm Lý Thích Xuân vào trong lòng, mang theo y bơi về phía trước.
Sau khi rời khỏi nước, Cố Khê Hàn trực tiếp đưa Lý Thích Xuân mang về trong Thanh Bình Điện, thật cẩn thận để y nằm thẳng ở trên giường.

Màu đỏ báo điềm tốt ở trước mắt đối lập hoàn toàn với hoàn cảnh của hai người, trên người Lý Thích Xuân mặc trang phục cưới càng làm cho Cố Khê Hàn áy náy đến không dám ngẩng đầu.
Vào đêm tân hôn ngày đó, hắn nhớ rất rõ mình đã nói và và làm gì Lý Thích Xuân, không gian lúc bấy giờ tựa như được lập lại một lần nữa, cảnh tượng lúc đó cứ lập đi lập lại trong đầu hắn, nước mắt Lý Thích Xuân rơi xuống nóng tựa dung nham, từng giọt từng giọt, tựa hồ nung chảy tâm trí Cố Khê Hàn thành một vũng máu.
Vị tông chủ Kiếm Tông trẻ tuổi quỳ một gối ở bên mép giường, nép người vào cạnh đạo lữ, giấu tiếng khóc gào của mình tay áo to rộng của mình.
Không biết gió từ nơi nào gió thổi đến, đem ngọn lửa trên nến long phượng đong đưa không ngừng.


Một bàn tay vuốt đến sau tai của Cố Khê Hàn, theo sườn mặt mà vuốt xuống, dùng chút sức nâng gương mặt của hắn lên.
Toàn thân Cố Khê Hàn cứng đờ, ngẩng đầu theo động tác kia, khó có thể tin được mà nhìn người ở trước mắt.

Lý Thích Xuân rũ mắt né tránh ánh mắt của hắn, một bàn tay khác nắm chặt cổ tay áo, động tác nhẹ nhàng mà chậm chạp lau đi nước mắt của Cố Khê Hàn.
“Tiểu Xuân…” Giọng Cố Khê Hàn run rẩy.
Lý Thích Xuân bình tĩnh mà “Ừm” một tiếng: “Tại sao Tông chủ tới đây?”
“Ta tới tìm em,” Cố Khê Hàn đột nhiên cúi người ôm chặt lấy Lý Thích Xuân, gần như tham lam mà ngửi mùi hương trên người Lý Thích Xuân, “Ta tới tìm em.”
Lý Thích Xuân nhắm mắt lại, nâng tay lên vuốt ve tấm lưng của Cố Khê Hàn: “Tìm ta làm gì?”
“Ta muốn em trở về, ta muốn em sống.” Giọng Cố Khê Hàn rất trầm, nhưng trong đó lại nghe được sự kiên định, “Ta rất nhớ em.”
Đôi tay Lý Thích Xuân chống vai Cố Khê Hàn, đem hắn đẩy ra xa một chút: “Tông chủ không nợ ta gì cả, vậy thì sao phải làm như thế.”
Giống như trước đây y đã từng làm rất nhiều lần như vậy, chỉnh lại phát quan cho Cố Khê Hàn, vuốt phẳng viền cổ áo, thậm chí đem ngọc bội tháo ra rồi đeo lên lại một lần cho hắn, như thể tự nhủ: “Những điều trước đây mà ta luôn mưu cầu là có một gia đình hòa thuận, có thầy tốt bạn hiền ở bên cạnh, và có người trong lòng kết duyên cả đời.

Nhưng mà cha mẹ coi ta như rắn rết, đệ đệ cũng chê cười ta, người trong lòng lại yêu người khác.


Sống hơn hai mươi năm, chỉ có sư phụ và các sư huynh sư tỷ đối đãi ta như người nhà, sau khi chết có duyên nhìn thấy tiên quân xem ta như bạn thân mà chỉ dẫn.”Lý Thích Xuân khẽ cười, cúi đầu vuốt ve hoa xuân thuê trên hỉ phục: “Kỳ thật hiện tại ngẫm lại, dường như không có quá nhiều điều tiếc nuối, nếu ngài không cố tình hỏi những điều đó thì mọi chuyện sẽ nhẹ dàng hơn nhiều.”
Cố Khê Hàn gian nan nói: “Em vẫn là không tin ta sao?”
Lý Thích Xuân lắc đầu: “Tông chủ muốn ta tin như thế nào.

Khoảng thời gian trước khi ta rời đi, khi Lý Thừa Thu đến Kiếm Tông, Tông chủ có dành ra một chút tâm tư cho ta sao? Sau đó Tông chủ tìm tới nói ngài thích ta, thích là do hối hận hoặc là vì chuyện gì khác, Tông chủ có từng tự mình phân biệt rõ chưa? Nếu là không, ta phải tin tưởng như thế nào?”
Ở trong mắt người khác, Cố Khê Hàn luôn đảm đương là người mạnh mẽ, người bảo vệ kẻ khác, trong khi Lý Thích Xuân thoạt nhìn ốm yếu và yếu đuối luôn cần được bảo vệ.

Trên thực tế, trong quá khứ là như vậy.
Nhưng hiện giờ, thân phận của bọn họ giống như đã đổi chỗ cho nhau, Cố Khê Hàn chưa bao giờ ở trước mặt Lý Thích Xuân tỏ ra yếu ớt và bất lực như thế: “Không phải, tiểu Xuân, có lẽ ngày đó ta không biết, nhưng hiện tại đã hiểu, ta sẽ không hiểu sai tâm ý của mình nữa.”

Lý Thích Xuân yên lặng không nói, cũng không ngẩng đầu, Cố Khê Hàn nắm lấy tay Lý Thích Xuân đem tất cả mọi chuyện y không biết xảy ra trong khoảng thời gian vừa qua kể lại, khi nghe được Lý Thừa Thu đến giúp trợ, Lý Thích Xuân sững sờ một chút: “Sao lại như thế…”
“Tiểu Xuân.” Cố Khê Hàn dùng sức ôm chặt Lý Thích Xuân một lần nữa, cố gắng ổn định giọng nói, “Sư huynh sư tỷ rất quan tâm em, nếu em tiếp tục sống, tiếp tục làm bạn với bọn họ, còn có thể kết bạn với rất nhiều người, còn có rất nhiều cơ hội để đi làm chuyện mà em muốn làm.

Ta biết ta không đủ tư cách nói điều này với em, nhưng, nhưng ta xin em có thể sống tiếp được không? Vì bản thân em, vì những người mà em yêu thương mà tiếp tục sống.”
Lý Thích Xuân chôn mặt vào cổ của Cố Khê Hàn, lông mi ươn ướt, khẽ hé miệng nói: “Người ta yêu nhất là ngài, từ trước đến nay đều là ngài.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là một chương đau khổ nhất mà tôi từng viết, nên viết ra như thế này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận