Tân Đào là con gái của người giúp việc trong Lý gia, cha mẹ nàng làm việc ở một thôn trang cho Lý gia, phụ thân chăm sóc ngựa, mẫu thân quét dọn nhà cửa.
Cha mẹ Tân Đào rất muốn có một đứa con trai, nên trực tiếp gọi Tân Đào là Chiêu Đệ.
Tân Đào liền lớn lên theo cái tên này cùng bọn họ sống ở thôn trang, giúp mẫu thân làm vài công việc nhẹ nhàng.
Năm ấy nàng 6 tuổi, cuối cùng mẫu thân sinh được một đệ đệ, cha mẹ rất chi là vui mừng, vì đệ đệ mà thỉnh riêng một vị tiên sinh để đặt tên thật hay, cũng nói với nàng, về sau phải chiếu cố tốt với đệ đệ.
Khi hai vị công tử của Lý gia được mười sáu tuổi tựa hồ xả ra chút chuyện, người làm trong Trang Tử đều nghe thấy.
Rất nhanh liền có tin tức từ chủ trạch truyền đến, muốn chọn vài nha đầu lanh lợi đưa qua đó, làm người hầu nữ cho hai vị công tử.
Tuy nói là làm người hầu nữ bên cạnh, nhưng ai cũng biết những người hầu này được đưa qua chính là giúp hai vị công tử biết làm chút chuyện trước khi bọn họ thành hôn.
Cha mẹ Tân Đào nghĩ, nếu như đứa con gái nhà mình có thể lọt vào mắt xanh của vị công tử nào đó, nói không chừng sẽ được làm vợ của thiếu gia, cho dù là làm tiểu thiếp cũng được, bọn họ cũng không cần ở lại thôn trang này làm nông nữa, còn có thể đổi sang một căn nhà lớn, để đứa con trai của họ ở thoải mái hơn, thế là liền nhanh chóng đem Tân Đào lên xe ngựa để đưa đến chủ trạch.
Tân Đào không phải là cô gái duy nhất trên xe ngựa đang rung lắc, Tân Đào nhìn những người khác và đoán rằng nàng ấy sẽ không được chọn, vì vậy nàng ấy nghĩ rằng nếu nàng có cơ hội, nàng ấy sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Tới chủ trạch rồi, người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Lý Thừa Thu.
Hắn đối với chuyện lựa chọn người hầu nữ tựa hồ không kiên nhẫn, tùy ý chọn hai người liền vội vội vàng rời đi.
Hai người hầu nữ được lựa chọn ngơ ngác nhìn nhau, quản sự lau mồ hôi, chạy đi tìm đại quản gia dò hỏi, rồi lại chạy về mang theo hai người hầu nữ này đi làm việc.
Lại đợi tiếp, cũng không biết là bao lâu, Lý Thích Xuân tới muộn mới chậm rãi đến nơi.
Bọn người hầu đều quỳ xuống cúi đầu nhìn mặt đất, liền nghe được một âm thanh tràn ngập mỏi mệt nói: “Đứng lên hết đi.”
Mọi người đứng lên, Tân Đào trộm giương mắt nhìn nhìn Lý Thích Xuân rồi rũ xuống mắt, thầm nghĩ hai vị công tử quả thật là huynh đệ sinh đôi, lớn lên có vẻ giống nhau như đúc, cái chính là cơ thể của vị đại công tử này tựa hồ không tốt lắm, sắc mặt thật tái nhợt.
Nàng đang có chút xuất thần, liền nghe âm thanh kia ở bên người mình vang lên: “Em nguyện đi theo ta à?”
Tân Đào sửng sốt, ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt của Lý Thích Xuân.
Nàng vốn không muốn, thà tự mình đi ra ngoài xin cơm cũng không muốn làm người hầu cho công tử, nhưng nhìn ánh mắt Lý Thích Xuân có chút đạm mạc, ma xui quỷ khiến liền gật đầu lia lịa.
Lý Thích Xuân mang Tân Đào trở về tiểu viện nơi mình ở, ma ma sớm đã chờ ở trong viện.
Hắn nói với Tân Đào: “Trước tiên hãy đi theo ma ma dàn xếp đi, rồi sau đó tới thư phòng tìm ta.”
Chỗ Tân Đào ở đã được dọn dẹp sạch sẽ, và phòng nằm ở cạnh phòng ma ma.
Tân Đào thay quần áo người hầu dưới sự chỉ dẫn của ma ma, sau đó tới thư phòng.
Lý Thích Xuân đang dựa vào bàn lật xem một quyển thẻ tre, nhìn thấy Tân Đào tiến vào, đặt vật trong tay xuống, hỏi: “Em tên gì?”
Tân Đào đáp: “Hồi công tử, nô tỳ tên là Chiêu Đệ.”
“Chiêu Đệ?” Giọng Lý Thích Xuân hơi nâng lên một chút.
“Vâng,” Tân Đào giải thích nói, “cha mẹ nô tỳ muốn có con trai, nên đặt nô tỳ tên là Chiêu Đệ.”
“Tên này nghe không hay lắm.” Lý Thích Xuân lắc đầu liên tục, trầm ngâm một lát mới nói, “Ta lấy cho em một cái tên mới, gọi là ‘ Tân Đào ’ thì nào?”
Tân Đào không biết Lý Thích Xuân vì sao phải lấy tên mới cho nàng, cũng không biết tên này có hàm nghĩa gì, nàng chỉ biết mình không mình không muốn mang cái têm là “Chiêu đệ”, lập tức gật đầu: “Mọi chuyện nghe công tử phân phó.”
Làm người hầu cho Lý Thích Xuân hoàn toàn không giống như tưởng tượng ban đầu.
Lúc đầu Tân Đào còn thấp thỏm, nếu như Lý Thích Xuân thật sự yêu cầu nàng bồi giường thì nên làm sao bây giờ, sau đó lại phát hiện bản thân mình lo lắng chỉ là dư thừa.
Lý Thích Xuân suốt ngày ở trong thư phòng nghiên cứu, Tân Đào chỉ cần đưa trà cho y, mài mực hoặc là lấy vài thứ giùm y, ban đêm cũng chỉ yêu cầu chuẩn bị quần áo và đồ tắm gội tốt là được.
Lý Thích Xuân không thế để nàng gần đến mình, ngay cả những chuyện linh tinh như bóp vai đấm chân cũng chưa để nàng làm.
Qua non nửa tháng, Lý Thích Xuân nói với nàng rằng mình phải về Thiên Cơ Đường, không cần nàng đi theo, nàng chỉ cần ở lại trong tiểu viện với ma ma.
Tân Đào đồng ý, ở lại trong tiểu viện cùng với ma ma làm những chuyện thuộc phận sự của mình, vào mỗi năm khi Lý Thích Xuân trở về mới có thể ở bên cạnh y hầu hạ một thời gian ngắn, cho đến khi Lý Thích Xuân đi Kiếm Tông, cũng đưa nàng đi theo, cuối cùng lại đem nàng đưa đến Thiên Cơ Đường.
Những chuyện sau này Lý Thích Xuân gặp phải Tân Đào cũng hoàn toàn không biết gì cả, nàng vẫn luôn nhớ kỹ Lý Thích Xuân nói, ở Thiên Cơ Đường dốc lòng tu tập.
Đợi khi Lý Thích Xuân gặp lại nàng một lần nữa, nàng đã là quản sự nhỏ trong cửa hàng của Thiên Cơ Đường.
Khi tết Nguyên Đán đến, nàng trở về tìm Hoắc Tinh báo cáo tình huống của cửa hàng trong một năm, sau khi đến đại sảnh mới phát hiện, tất cả thế hệ đồng trang lứa của Hoắc Tinh đang ngồi ngay ngắn, trong đó cũng có Lý Thích Xuân.
Lý Thích Xuân nhìn nàng gật đầu và cười, trong nháy mắt kéo nàng đang nhất thời sững sờ lại.
Tân Đào chuyển ánh mắt lấy lại bình tĩnh, trình lên sỏ sách sau đó bắt đầu thuật lại những sự kiện đã xảy ra trong một năm qua.
Sau khi Tân Đào lui ra liền thở phào một hơi, đôi mắt có chút đỏ lên.
Nhìn thấy sắc mặt Lý Thích Xuân hồng hào hơn rất nhiều, buồn bực trên người cũng tiêu tan, cùng bọn họ bất đồng mà tách ra.
Nàng theo sự hướng dẫn của người hầu dẫn đường tới căn nhà mấy ngày nay ở tạm, nghỉ ngơi chỉnh đốn một lát rồi sau đó chuẩn bị tham gia tiệc tối.
Một lúc lâu, lại có người đưa tới một chiếc hộp gỗ dài và hẹp, nói rằng nó là Lý Thích Xuân căn dặn.
Tân Đào mở nắp hộp gỗ ra, chỉ thấy ở bên trong là hai lá bùa, tròng góc có khắc chữ “Xuân” nho nhỏ, bùa gỗ đào.