Mạnh Quan Sùng nhận được một tấm thiệp, người gửi thiệp thỉnh hắn đến hỗ trợ sửa chữa lại tòa nhà của mình, hy vọng sau khi trang bị thêm một ít cơ quan thì sẽ không ảnh hưởng diện mạo bên ngoài của tòa nhà.
Sau khi Mạnh Quan Sùng nhìn đến thù lao được trả, liền không nói hai lời, lập tức thu dọn hành lý mà khởi hành.
Gia chủ thỉnh hắn đến là người thuần thú, cho dù là thú cưng của gia tộc bình thường hay là linh thú do các tu sĩ bắt được, hắn đều có thể dựa theo yêu cầu mà thuần phục nó ra điều mà bọn họ muốn.
Đồng thời hắn cũng buôn bán linh thú, tòa nhà ở phía sau có một vườn bách thú, bên trong rất nhiều linh thú mà Mạnh Quan Sùng chưa từng gặp qua bao giờ.
Hắn sửa sang tòa nhà rất hợp ý của gia chủ, sau khi hoàn thành lập tức thanh toán tiền công, còn thỉnh hắn đến vườn bách thú, để hắn chọn lựa một con linh thú vừa ý.
Hắn cơ hồ nhìn muốn hoa mắt với những thứ trong đó, nhưng khi nhìn đến Quy Nguyệt, tầm mắt hắn liền dính chặt không rời.
Con thiên mã nhỏ này tựa hồ mới chào đời không lâu, lông trên cánh vẫn chưa đủ và chắc, đang chạy nhảy vòng quanh mẹ của nó.
Chủ gia vừa thấy phản ứng này của hắn liền nói: “Mạnh tiên sinh vừa ý con ngựa con không? Đây là một con mới được được sinh ra cách đây nửa tháng trước, rất là hoạt bát.”
Mạnh Quan Sùng cảm thấy có chút không được tự nhiên mà khụ một tiếng: “Con ngựa con này ——”
“Nếu ngài vừa ý, chờ lát nữa ta bảo thuộc hạ chuẩn bị, hay ngài trực tiếp dắt đi cũng được, hoặc là ta sai người đưa đến Thiên Cơ Đường cho ngài.” Chủ gia hào sảng nói.
Mạnh Quan Sùng cười khà khà: “Ồ—— Vậy thì xin đa tạ!”
Mạnh Quan Sùng sợ mình chiếu cố ngựa con không tốt, nên hắn quay trở về Thiên Cơ Đường trước, vài ngày sau ngựa con được người huấn luyện đưa tới chuyên gia, và nuôi trong rừng ở sau núi.
Các sư đệ, sư muội nhìn thấy ngứa ngáy trong lòng, thường xuyên chạy đến xem, ai ngờ ngựa con này nhìn thấy bọn họ đến liền bỏ chạy, chỉ quấn quýt bên cạnh mỗi mình Lý Thích Xuân.
Trời sinh tính Lý Thích Xuân rất thích động vật nhỏ, khi đó y chừng mười tuổi, thường thường bị các sư huynh sư tỷ đưa cho một cái rổ nhỏ, đựng đầy đồ ăn mà ngựa con yêu thích, đứng ở ven rừng đem ngựa con dẫn ra ngoài, những người còn lại liền tránh ở một bên xem.
Sau khi y cùng Cố Khê Hàn thành thân, Thiên Cơ Đường tặng không ít đồ vật, Mạnh Quan Sùng vung tay nhiều hơn, đem thiên mã Quy Nguyệt tặng qua bên đó.
Lý Thích Xuân không phải là người yêu thích đi du sơn ngoạn thủy, sau khi tới Vân Sơn tựa hồ liền không rời đi nữa, Quy Nguyệt cũng vẫn luôn được nuôi dưỡng trong trại nuôi ngựa.
Tuy nói trại nuôi ngựa rất rộng lớn, nhưng ở lâu rồi cũng sẽ chán ngấy, cho nên Lý Thích Xuân đem nó mang về Thiên Cơ Đường, Mạnh Quan Sùng lại đem nó mang về Vân Sơn lúc đi đường nó cực kỳ hưng phấn, sau khi tới Vân Sơn rồi nó cũng không bình tĩnh lại được.
Nó ở trong hậu viện Thanh Bình Điện dạo đủ rồi, không biết thời điểm nào lại dang cánh rời đi, đợi đến khi Cố Khê Hàn và Lý Thích Xuân nhớ tới nó thì đã sớm không biết nên tìm nó ở nào.
Nhưng mà bọn họ cũng không quá lo lắng, thứ nhất Quy Nguyệt sẽ không chạy ra khỏi ranh giới của Vân Sơn, thứ hai luôn có đệ tử canh giữ ở xung quanh đại điện, họ sẽ tự nhiên sẽ theo dõi sau khi thấy nó.
Quy Nguyệt đi bộ, chạy tới chỗ ở của các đệ tử.
Lúc này cũng không có người ở đây, tất cả đều đi làm bài tập, nên nó liền nhàn nhã đi dạo, thỉnh thoảng sẽ chui đầu vào cửa sổ hướng để nhìn bên trong.
Khi di chuyển tới phòng cuối cùng, đột nhiên nhìn thấy một cục lông trắng xù xù trên bàn đá phía trước.
Nó nghiêng người lên phía trước và khịt mũi với cục lông màu trắng xù xù kia, cục bông vừa chuyển động, một cái miệng thật dài duỗi ra, rồi sau đó là hai lỗ tai nhọn.
Tiểu hồ ly đang ngủ ngon lành, bị Quy Nguyệt thổi cho bừng tỉnh, đứng dậy run run lông phải hướng xuống ngầm chạy.
Khi đó tình cảnh hỗn loạn không ai rảnh mà chăm sóc cho nó, nó liền tự mình đuổi kịp Mã Trung Thố nên sống tương đối thanh nhàn.
khi Mã Trung Thố bị nó cắn vạt áo còn có chút mờ mịt, đối diện với đôi mắt đen lúng liếng một lát đột nhiên phản ứng lại: Tông chủ và công tử đều bị thương tích, sư huynh phải đi theo bọn họ, tiểu hồ ly này lại không thể bỏ mặc, gánh nặng này liền rơi xuống trên đầu mình.
Nhưng Mã Trung Thố kỳ thật cũng rất vội, đành phải đem tiểu hồ ly về chỗ ở mình ở trước, dùng quần áo cũ miễn cưỡng làm thành một cái ổ, dựa theo những gì mà Tông chủ đã căn dặn từ trước, chuẩn bị thức ăn cho nó mới rời đi.
Mấy ngày nay, tiểu hồ ly vẫn luôn ở chỗ của Mã Trung Thố, ăn uống không cần lo, ăn không ngồi rồi, rất mau đã béo lên một vòng.
Quy Nguyệt thấy nó muốn chạy, nên lập tức chạy chặn ở phía trước, duỗi đầu cọ vào nó, tiểu hồ ly cố gắng tìm đủ mọi cách nhưng vẫn chạy không thoát, gấp đến độ thét lên.
Đợi đến khi Mã Trung Thố quay trở lại chỗ ở, nhìn Quy Nguyệt đem tiểu hồ ly chở ở trên lưng đi bộ vòng quanh mà trợn mắt há hốc mồm.
Hắn thật sự rất muốn ôm lấy đùi Tông chủ và công tử, cầu xin bọn họ nhanh chóng đem hai vị này mang đi, nhưng hắn không dám, nhưng sợ bị kiếm chọc vào người, thế là người bị ôm lấy đùi biến thành Khổng Phục Hành.
Đương nhiên, Quy Nguyệt và tiểu hồ ly cũng không để ý ai đang sứt đầu mẻ trán vì bọn nó.
Với các các con thú cưng này mà nói, miễn là chúng được ăn uống và chơi bời là được.